Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 482: Kế hoạch điên cuồng!




Nếu như không có gặp gỡ Mục Xích Hỏa, Lâm Minh có lẽ sẽ chỉ ở ngoài chủ điện của Ma Thần đế cung, tùy ý tìm kiếm một chút cơ duyên, rồi sau đó bình an rời đi mảnh vỡ thế giới này, song hiện tại, bị Mục Xích Hỏa bức đến tình cảnh này, Lâm Minh lại bắt đầu sinh ra một cái ý niệm mãnh liệt là đi Ma Thần đế cung trong đầu.

Ở trong lúc một đám trở mình tiêu diệt hết Mệnh Vẫn đại năng của mình, tranh đoạt Phạm Thiên Long Căn, không thể nghi ngờ là một cái kế hoạch vô cùng điên cuồng, dùng cướp thức ăn trong miệng hổ cũng không đủ để hình dung.

Dưới tình huống như vậy, Lâm Minh cũng không có ngây thơ trông cậy vào Ma Thần đế cung có thể áp chế tu vi của những Mệnh Vẫn đại năng kia một phần trăm trở xuống, để mình tùy tiện giết.

Hắn có thể dựa vào, chỉ có sự hiểu rõ đối với cổ trận pháp của hắn, trí nhớ đối với Thần Vực.

Song trong Ma Thần đế cung có cái gì? Nội bộ kết cấu như thế nào? Có mật đạo hay không? Phạm Thiên Long Căn ở nơi đâu?

Những thứ này, đối với Lâm Minh mà nói toàn bộ cũng là một mảnh mơ hồ.

Trí nhớ hắn lấy được quá khiếm khuyết không trọn vẹn, căn bản là nhớ không rõ!

Ngay tại lúc này, Lâm Minh có ưu thế thật sự là cực kỳ bé nhỏ, lấy loại trạng thái này vào Ma Thần đế cung tranh đoạt Phạm Thiên Long Căn, không khác gì tự sát.

Song, một khắc khi Lâm Minh tiến vào Huyễn Sát trận, hắn lại đột nhiên ý thức được, chính mình bỏ sót một chút ý tứ phi thường trọng yếu.

Tay phải Lâm Minh lục lọi ở trong Tu Di giới, trực tiếp lấy ra một cỗ thi thể, đây là một cỗ thi thể của cường giả Toàn Đan sơ kỳ.

Lần này tiến vào mảnh vỡ thế giới, Lâm Minh tổng cộng giết chết bốn cao thủ Toàn Đan, thứ nhất lúc là ở hoang nguyên màu máu, lúc còn có một tên cao thủ Toàn Đan lấy Huyết Sát Hoa làm mồi, ôm cây đợi thỏ, đánh lén hắn và Mục Thiên Vũ, kết quả cao thủ Toàn Đan này bị Lâm Minh trực tiếp đánh chết, máu huyết quanh thân bị luyện thành Huyết Ẩm chi ấn.

Người thứ hai tới người thứ tư, là Lâm Minh đánh đập tàn nhẫn ở Nam Hải Ma Vực, liên tiếp đánh chết ba đại năng Toàn Đan, trong đó bao gồm Liên Thành Cát là Toàn Đan trung kỳ.

Hai người trước bị Lâm Minh luyện thành đường Huyết Ẩm chi ấn thứ mười bốn, thứ mười lăm, mà một cường giả Toàn Đan chết đi cuối cùng, là ở lúc bắt đầu sinh ra ý niệm rút lui trong đầu bị Lâm Minh giết chết là ở Nam Hải Ma Vực, tiện đà thu vào trong Tu Di giới.

Cũng chính là cỗ thi thể hiện tại này.

Lâm Minh hít sâu một hơi, ngón tay bắn ra, một đạo lôi điện màu đỏ tiến vào bên trong thân thể cao thủ Toàn Đan này, rất nhanh rất nhanh rút cạn máu huyết toàn thân của hắn, tiếp theo Diệt Huyết Tà Lôi bay trở về bên cạnh Lâm Minh, như một con rắn nhỏ màu đỏ, chui vào bên trong trái tim Lâm Minh.

Máu huyết bị thích phóng đi ra, tiện đà bị Ma Phương ấn ký tham lam hấp thu.

Kế tiếp, cảm giác rung động quen thuộc của tinh thần chi hải truyền đến lần nữa, Lâm Minh sớm có chuẩn bị, hai mắt nhắm lại, cố thủ tâm thần, sau một khắc cảm giác cùng thần niệm của hắn, toàn bộ bị Ma Phương hút vào.

Lúc mở mắt lần nữa, ý thức của Lâm Minh lại tới một mảnh rộng lớn khôn cùng, bên trong không gian đen nhánh như hắc ám tinh không.

Nơi này đúng là không gian Ma Phương nơi hắn quen thuộc.

Sương mù mờ mịt từ đầu đến cuối phiêu đãng ở chỗ này, điểm sáng óng ánh trong sương mù như ẩn như hiện, chậm rãi xoay tròn vây quanh ngay trung ương quang cầu, hết thảy hết thảy cũng không thay đổi nửa điểm.

Kế sau Tiên Thiên, Lâm Minh lại một lần nữa mở ra không gian Ma Phương thuộc về cảnh giới Toàn Đan.

Đây là lần thứ tư Lâm Minh đi tới không gian Ma Phương, bên trong không gian Ma Phương có vô tận bảo tàng trí nhớ, song những đồ này cũng không thể lập tức chuyển thành thực lực.

Lâm Minh không thể nào cắn nuốt sạch một quả mảnh nhỏ linh hồn, thực tăng nhiều, trở tay đánh bại Lôi Kinh Thiên.

Ở bên trong sương mù mỏng, thiên thiên vạn vạn mảnh nhỏ linh hồn lóe sáng, thoạt nhìn như ngôi sao đầy trời, Lâm Minh đem cảm giác liên lạc với những mảnh nhỏ linh hồn kia, cẩn thận cảm thụ khí tức của những mảnh nhỏ này.

Một mảng lớn mảnh nhỏ linh hồn lóe sáng như kim cương thật nhỏ thổi qua, khí tức mang theo trong đó vô cùng nhu hòa.

Lâm Minh mặc kệ thổi qua, tiếp theo, là một mảnh nhỏ linh hồn mang theo huyết sát chi khí nặng nề, Lâm Minh vẫn là tùy ý để nó thổi qua.

Từng điểm từng điểm cảm thụ khí tức của những mảnh nhỏ linh hồn này, Lâm Minh tâm như chỉ thủy, chẳng qua là đứng yên bất động, kiên nhẫn cực kỳ.

Hắn đứng ở chỗ này không biết bao nhiêu thời gian, mỗi một khắc, ở trước mặt Lâm Minh, một khối mảnh nhỏ linh hồn lớn chừng quả trứng bồ câu chậm rãi xoay tròn bay tới, phía trên mảnh nhỏ lóe ra quang mang hồng nhuận trong suốt, ở phía trên quỹ tích xẹt qua lóe ra hồng quang nhàn nhạt.

- Chính là chỗ này.

Lâm Minh đột nhiên mở mắt!

Mảnh nhỏ này, là giống với khí tức của Ma Đế.

Lần trước vào không gian Ma Phương, Lâm Minh chính là thông qua huyết thống của Cự Ma tộc trên người Lôi Mộ Bạch, cùng khí tức của Thượng Cổ ma quyển tìm được mảnh nhỏ linh hồn của Ma Đế.

Lần này, hắn lại là theo mảnh nhỏ linh hồn của Ma Đế mà tới!

Ban đầu ở Thần Vực, nhiều linh hồn đại năng Thần Vực bị hút vào bên trong không gian Ma Phương như vậy, từng linh hồn của đại năng Thần Vực cũng vỡ nát rất nhiều, có thể tìm được một khối, tự nhiên có thể tìm tới một khối khác.

Lâm Minh cắn răng một cái, đang muốn hấp thu mảnh nhỏ linh hồn này, song trong lòng vừa động, rồi lại dừng bước, chẳng qua là để lại ấn ký phía trên mảnh nhỏ linh hồn này, tiếp tục sưu tầm.

Không biết tìm tòi thời gian bao lâu, Lâm Minh tìm được khối mảnh nhỏ linh hồn thứ hai thuộc về Ma Đế.

Một khối mảnh nhỏ này chỉ có lớn bằng móng tay.

Buông tha, tiếp tục sưu tầm.

Cứ như vậy, mỗi khi Lâm Minh tìm được một khối mảnh nhỏ linh hồn thuộc về Ma Đế, liền ghi chép vị trí của nó, cho đến khi Lâm Minh tìm tòi hết tất cả mảnh nhỏ linh hồn một lần, cuối cùng tìm được hơn hai mươi mảnh nhỏ linh hồn Ma Đế.

Những mảnh nhỏ linh hồn này hợp lại, tựu thành linh hồn đầy đủ của Ma Đế.

Ở bên trong hai mươi mảnh nhỏ linh hồn, một khối lớn nhất, lớn bằng bàn tay của con nít. Nhỏ nhất, chỉ có lớn bằng hạt đậu.

Lâm Minh muốn chính là trí nhớ về Ma Thần đế cung!

Song nếu như không hấp thu những mảnh nhỏ linh hồn này căn bản cũng không biết bên trong sẽ có cái gì.

Kể từ đó, chỉ có lựa chọn một khối lớn nhất kia, xác suất đạt được trí nhớ rõ ràng là lớn nhất.

Nhưng là, mảnh nhỏ linh hồn này lớn chừng bàn tay của con nít, Lâm Minh lại chẳng bao giờ hấp thu mảnh nhỏ linh hồn lớn như vậy, một khi linh hồn lực chưa đầy, bị ý thức vô chủ của Ma Đế cắn trả thì hậu quả kia chính là biến thành ngu ngốc.

Lâm Minh cắn răng, chuyện cho tới bây giờ, hắn đã không có đường lui!

Tinh thần lực vẫn liên lạc với mảnh nhỏ linh hồn lớn nhất, Lâm Minh đưa tay ra.

Sưu!

Mảnh nhỏ linh hồn hóa thành một đạo luồng sáng tiến vào thân thể Lâm Minh, mang theo huyết tinh chi khí nồng đậm.

Một khắc kia, Lâm Minh chỉ cảm thấy tinh thần chi hải chấn động mạnh một cái, đủ loại cảnh tượng lung tung tràn vào bên trong đầu óc.

Huyết trì, chiến trường, ác ma, đủ loại cuộc chiến có một không hai, vô tận giết chóc, tựa hồ ở bên trong trí nhớ Ma Đế, vĩnh viễn là giết chóc cùng chiến trường.

Kinh nghiệm Lâm Minh hấp thu linh hồn vô chủ đã sớm vô cùng phong phú, hắn cố thủ bản tâm, vứt bỏ hết thảy tạp niệm trong lòng, nước xoáy màu đen của Luân Hồi võ ý hiện ra ở bầu trời của tinh thần chi hải, bao trùm toàn bộ tâm thần của Lâm Minh.

Bàn về phòng ngự linh hồn, sau khi Lâm Minh trải qua bách thế Luân Hồi của Luân Hồi võ ý, phòng ngự linh hồn có thể nói là nghịch thiên.

Song, lúc Lâm Minh khó khăn cố thủ bản tâm trong chút ít huyễn tượng lung tung này, dị biến phát sinh!

Ở bên trong cảnh tượng lung tung, một đầu chó dữ phảng phất từ giống như bò ra từ trong Huyết trì ở địa ngục gầm thét xung phong liều chết mà đến, đánh giết về phía nước xoáy màu đen của Luân Hồi võ ý!

Xịch!

Địa Ngục Khuyển vươn móng vuốt đánh tới, trực tiếp xé mở non nửa nước xoáy màu đen của Luân Hồi võ ý!

Phốc!

Ở ngoài không gian Ma Phương, bản tôn của Lâm Minh phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Một khắc kia, Lâm Minh rõ ràng nhìn thấy nụ cười dữ tợn trên mặt nhân tính hóa của Địa Ngục Khuyển, chẳng lẽ...

Trong nháy mắt tay chân Lâm Minh rét buốt.

Hắn ý thức được một loại khả năng, mảnh nhỏ linh hồn lớn bằng bàn tay con nít này cũng không phải là linh hồn vô chủ, mà là có ý thức tự chủ.

Linh hồn của con người do hai bộ phận tạo thành, một là dấu vết tinh thần, một là trí nhớ, dấu vết tinh thần bị hủy diệt linh hồn mới là linh hồn vô chủ, linh hồn vô chủ chỉ có bản năng, không đủ gây sợ.

Mà mảnh nhỏ linh hồn trước mắt này, hiển nhiên cũng không phải là như thế.

Lâm Minh trước đó, liền biết rằng hấp thu mảnh nhỏ linh hồn nguy hiểm trùng điệp, hắn luôn luôn cẩn thận không một chút phân tâm, đột nhiên lần này, hắn bị buộc phải liều lĩnh được ăn cả ngã về không, rốt cuộc thì thua bởi cái này.

Mảnh nhỏ linh hồn có ý thức tự chủ của đại năng Thần Vực, chỉ sợ chỉ là một chút xíu ý thức còn sót lại, vậy cũng không phải là Lâm Minh có thể ngăn cản!

Ầm!

Địa Ngục Khuyển huyết sắc lại là đánh sâu vào một lần nữa, nước xoáy màu đen của Luân Hồi võ ý trực tiếp sụp đổ!

Một khắc kia, Lâm Minh phảng phất cảm giác một thanh trọng chùy nặng nề đánh vào đầu lâu của mình, hắn rên thảm một tiếng, lỗ mũi chảy máu, trực tiếp té trên mặt đất.

- A a a!

Đau đớn toàn tâm làm cho người ta hoàn toàn không cách nào chống đỡ, phảng phất có vô số dao găm ghim loạn ở trong đầu, loại đau này, làm cho người ta hận không được lập tức tự sát.

Luân Hồi võ ý không hổ là võ ý lĩnh ngộ ở tầng thứ bảy của Vu Thần tháp, dưới tình huống như vậy, thế nhưng nó ngưng kết thành nước xoáy màu đen lần nữa.

Địa Ngục Khuyển huyết sắc nhân cách hóa lộ ra nụ cười khinh thường, bổ nhào về phía nước xoáy màu đen.

Ầm!

Nước xoáy màu đen vỡ nát lần nữa.

Thân thể Lâm Minh chấn động, con ngươi trong phút chốc cơ hồ tan rã, quá mạnh mẽ.

Lực lượng không cách nào kháng cự, để cho Lâm Minh gần như tuyệt vọng.

Đây chính là ý thức thuộc về cường giả Thần Vực?

Chẳng qua là một chút xíu ý thức còn sót lại như vậy, hơn nữa trải qua không biết bao nhiêu vạn năm ngủ say cùng suy yếu, cũng làm cho chính mình hoàn toàn không cách nào chống cự sao?

Cắn chặt hàm răng nhuốm máu, móng tay Lâm Minh khảm vào thật sâu bên trong huyết nhục, hắn lập chí theo đuổi võ đạo đỉnh phong, có thể nào chết đi ở chỗ này!

- Lôi Linh Tà Thần!

Ùng ùng!

Ở bầu trời tinh thần chi hải của Lâm Minh, Tử Giao Thần Lôi cùng Diệt Huyết Tà Lôi đồng thời xuất hiện, lôi điện lực, khắc chế quỷ quái yêu nhất, hao tổn tinh thần nhất, Lâm Minh tế ra Tà Thần cương châm vào lúc này, một kích liều chết!

Sưu!

Tà Thần cương châm gào thét bắn về phía Địa Ngục Khuyển huyết sắc.

Cùng lúc đó, nước xoáy màu đen của Luân Hồi võ ý cũng bao phủ ở trên thân thể Địa Ngục Khuyển huyết sắc, mặc dù không thể nào cắn nát, nhưng là có thể làm hao mòn thần hồn lực của Địa Ngục Khuyển huyết sắc với hạn độ lớn nhất.

Song Địa Ngục Khuyển huyết sắc chẳng qua là khinh thường cười, điên cuồng hét lên một tiếng, nhảy tránh thoát nước xoáy màu đen trói buộc, nặng nề vỗ một trảo vào phía trên Lôi Linh Tà Thần.

Răng rắc!

Tà Thần cương châm mà Lâm Minh ngưng tụ toàn bộ thần hồn lực lượng vỡ nát, hóa thành Diệt Huyết Tà Lôi cùng Tử Giao Thần Lôi ảm đạm bay vụt ra bốn phía, thân thể Lâm Minh thoáng một cái, té ngã trên đất, sắc mặt tái nhợt như giấy vàng.