Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 492: Càn khôn dung nhật lô!




- Xảy ra chuyện gì?

Những lão quái này nhao nhao kéo dài thần thức ra ngoài, trong lúc nhất thời, nhưng cũng không tra xét được gì.

Vừa rồi nghe thanh âm, địa điểm xảy ra chuyện chỉ xa hai ba dặm, mặc dù thần thức ở trong thế giới này bị áp chế, chút khoảng cách như vậy cũng có thể dò ra được, vậy mà cũng không phát hiện được gì. Lần này, các lão quái Mệnh Vẫn đều cảm thấy không tầm thường.

- Đi xem thử!

Các lão quái tới tấp đứng dậy, Huyễn Vô Cực cũng đứng lên, so với những người khác sắc mặt hắn bình tĩnh, ung dung vỗ vỗ phủi bụi đất trên mình, rồi cũng đi theo sau.

Đi qua khoảng cách hai ba dặm cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, chờ đi đến địa điểm phát sinh chuyện, mọi người mới phát hiện, không ngờ ở gần sát bên dược viên có một động tiên khác.

Ở trong này, có một ngọn núi nhỏ không bắt mắt, mà ở dưới sườn núi, rõ ràng có một động phủ. Tới gần chỗ động phủ này, từng luồng hơi nóng ập vào mặt, cực nóng hình thành đối lập với cực lạnh của Ma Đế dược viên.

Một lạnh một nóng này đan vào cùng một chỗ, mặc dù người ở đây đều là cao thủ, cũng có loại cảm giác không thoải mái.

- Động phủ này có cảm giác dường như bị che chắn!

Một võ giả của Nam Hải Ma Vực nói, nếu không như thế, bọn họ hẳn đã sớm phát hiện chỗ động phủ này rồi.

- Hả? Đó là...

Tộc trưởng Mặc Giao tộc đi vào trong động phủ, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, trong lòng chấn động mạnh kêu lên.

Không gian bên trong động phủ thật lớn phạm vi tới mấy chục trượng, mà ở chỗ trung tâm không gian này, rõ ràng có một đan lô thật lớn cao tới ba trượng. Ở bốn phía đan lô có tám cây trụ xích hỏa, trên hỏa trụ điêu khắc tượng Cầu Long, tám con Cầu Long há cái miệng khổng lồ nhắm ngay đan lô kia, từng đợt ráng mây đỏ từ trong đầu rồng phun ra, bao phủ trên đan lô.

Đan lô cao ba trượng, độ cao tương đương với bốn nam nhân trưởng thành đứng chồng lên nhau. Lâm Minh còn là lần đầu tiên nhìn thấy đan lô to lớn như thế, ở mặt ngoài đan lô, điêu khắc Càn Khôn đồ vuông tròn theo thuyết âm dương, bao dung vạn vật. Ở giữa Càn Khôn đồ là một đồ án Kim Ô màu đỏ.

Phù điêu trên đan lô tuy rằng thoạt nhìn có chút thô ráp, nhưng cảm thụ cẩn thận dường như lại có một loại cổ xưa, khí tức hoang sơ ập vào mặt, dường như các vật điêu khắc trên đan lô không phải là hình họa, mà là một thế giới chân thật!

Bảo vật đỉnh cấp!

Các lão quái tại đây đều là người biết giá trị hàng, gần như chỉ liếc mắt nhìn một cái, trong nháy mắt liền xác định đan lô này là một bảo bối hiếm có!

Rất có khả năng với Ma Đế năm đó cũng là vật cực kỳ quý báu!

Không thể phân rõ đan lô này rốt cuộc là cấp bậc gì, chính vì bọn họ chưa từng thấy qua bảo vật cấp bậc bậc này. Nhưng có thể xác định, đặt ở toàn bộ Thiên Diễn đại lục, tuyệt đối là bảo vật đỉnh cấp!

- Càn Khôn Dung Nhật lô... Quả thật là ở trong này!

Huyễn Vũ Thiếp liếc mắt nhìn đan lô một cái, ngầm dùng chân nguyên truyền âm nói với Huyễn Vô Cực.

- Ừm... Đáng tiếc là chúng ta ngay cả Phạm Thiên Long Căn đều không chiếm được, càng đừng nói Càn Khôn Dung Nhật lô này. Nếu có thể lấy được Càn Khôn Dung Nhật lô, Phạm Thiên Long Căn cũng không còn trọng yếu đặc biệt nữa...

- Ha ha... Đây chính là thần lô đệ nhất của Thiên Diễn đại lục năm xưa, chúng ta thu lấy nó là không có khả năng, nhưng nếu chỉ cần lấy bảo vật bên trong nó, có lẽ có một chút cơ hội!

Càn Khôn Dung Nhật lô nói đến cùng là một cái đan lô, đương nhiên cũng có thể tính là một bảo khí công kích Hỏa hệ.

Bảo khí cấp ngang nhau, tự nhiên không có quý báu bằng thiên tài địa bảo như Phạm Thiên Long Căn.

Nhưng tính quý báu của Càn Khôn Dung Nhật lô, không đơn giản là bản thân Dung Nhật lô, mà là các đan dược và bảo vật khác vốn còn lại bên trong Dung Nhật lô, trên bản chép tay của Ma Đế cũng không có ghi lại kỹ càng tỉ mỉ cụ thể có thứ gì, nhưng không hề nghi ngờ mấy thứ này quý báu đến cực điểm.

Tùy tiện lấy ra một kiện, đều có thể dẫn tới mưa máu gió tanh ở Thiên Diễn đại lục.

Nhưng mà muốn lấy được Càn Khôn Dung Nhật lô này, trước hết phải đi qua Bát Long Dao Quang trận ở chung quanh Càn Khôn Dung Nhật lô. Thế nhưng trên bản chép tay của Ma Đế, không có ghi lại làm thế nào để phá giải Bát Long Dao Quang trận.

Pháp trận trên Ma Đế dược viên còn chỉ là pháp trận phòng ngự, phá không ra cũng không sao, cùng lắm thì không chiếm được Phạm Thiên Long Căn.

Nhưng Bát Long Dao Quang trận chung quanh Càn Khôn Dung Nhật lô này thì lại chân chính là sát trận!

Một khi sai lầm, đó chính là chết!

- Ừm... Đây là...

Tộc trưởng Mặc Giao tộc nhìn thấy trên mặt đất một đống tro tàn, lập tức trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, nhìn lướt qua tộc nhân phía sau hắn, trong lòng chìm xuống, Một tiếng hét thảm vừa rồi kia, tất cả võ giả đều chạy đến chỗ động phủ này, nhưng mà Mặc Giao tộc bọn họ còn thiếu thất trưởng lão.

Như vậy, không hề nghi ngờ đống tro trên mặt đất kia, chính là thất trưởng lão của Mặc Giao tộc bọn họ...

- Lão thất...

Tộc trưởng Mặc Giao tộc đau xót trong lòng, cuối cùng chỉ là thở dài một hơi, lấy ra một cái hộp ngọc, vung tay một cái, đống tro kia liền bị chân nguyên hút lên, toàn bộ bay vào trong hộp ngọc, đóng nắp hộp ngọc thu vào Tu Di giới.

Một cường giả Mệnh Vẫn tầng một, trong nháy mắt liền ngã xuống như vậy, so với Thần Vực mà nói cường giả Mệnh Vẫn không đáng giá chút nào.

Lâm Minh khẽ lắc đầu, “người chết vì tài bảo, chim chết vì miếng ăn”, lão thất Mặc Giao tộc này không hề nghi ngờ là người thứ nhất phát hiện Càn Khôn Dung Nhật lô, thời điểm đó, ý tưởng trong lòng hắn chỉ dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được, chính là độc chiếm làm của riêng.

Một cường giả Mệnh Vẫn tầng một, trải qua nhiều chuyện như vậy, sao có thể không lường trước được chung quanh Càn Khôn Dung Nhật lô này có thể tồn tại nguy hiểm, nhưng mà thấy lợi tối mắt, hơn phân nửa hắn biết rõ có thể có nguy hiểm, lại vẫn mạo hiểm đọ sức, kết quả liền rơi vào kết cục thi thể hài cốt biến thành tro bụi.

Một đám cường giả Mệnh Vẫn mắt nhìn Càn Khôn Dung Nhật lô, toàn bộ đều trầm ngâm suy nghĩ, có vết xe đổ làm cho bọn họ không thể không cẩn thận.

Lâm Minh đứng ở trong đội ngũ, sưu tầm trong trí nhớ không trọn vẹn hắn nhận được.

Trong mảnh nhỏ linh hồn thứ hai của Ma Đế, trí nhớ về Càn Khôn Dung Nhật lô thật sự ít đến đáng thương, hắn chỉ mơ hồ nhớ là trong Ma Thần đế cung có một cái lò là trọng bảo, nhưng mà đến tột cùng cái lò này ở nơi nào, thậm chí tên đầy đủ gọi là gì, hắn đều nhớ không được.

Tuy nhiên Bát Long Dao Quang trận xung quanh cái lò này, Lâm Minh đúng là tìm được chút trí nhớ mơ hồ, nhưng nếu chỉ bằng vào chút trí nhớ này mà muốn phá giải Bát Long Dao Quang trận, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Lâm Minh không kìm được nhìn ra ngoài động phủ, liền thấy thời điểm này, ở Ma Đế dược viên cũng không có một người nào, mọi người đều tụ tập ở phụ cận Càn Khôn Dung Nhật lô. Lúc này Lâm Minh liền có một loại xúc động lặng lẽ đi mở ra pháp trận của Ma Đế dược viên, nhưng mà ngẫm nghĩ lại vẫn là cố đè ép ý niệm trong đầu này xuống, trận pháp thượng cổ kia cách nơi này quá gần, hơn nữa mở ra động tĩnh cũng không nhỏ, không có khả năng giấu được các lão quái Mệnh Vẫn này.

Trong đầu Lâm Minh không ngừng thôi diễn các loại khả năng, cuối cùng bất đắc dĩ... Phải phủ quyết.

Đúng lúc này, một trưởng lão của Nam Hải Ma Vực, phóng ra một thi vệ chỉ vào Càn Khôn Dung Nhật lô, ra lệnh cho thi vệ:

- Đi!

Thi vệ kia dáng thẳng tắp, hai mắt lấp lóe ánh sáng đỏ, không sợ chết đi tới gần Càn Khôn Dung Nhật lô, càng tới gần đan lô này độ nóng càng cao, khi đến cách còn mười trượng, dường như nó đặt mình ở trong hỏa lò, sóng nhiệt hừng hực ập vào trên thân thi vệ, phát ra tiếng vang “xùy xùy...”.

Lần này, mọi người đều thấy rõ ràng, cũng biết vị trưởng lão Mặc Giao tộc trước đó là chết như thế nào.

- Hắc hắc...

Một trưởng lão Mệnh Vẫn của tông môn nhỏ bật cười tự giễu, rồi xoay người đi. Hắn đã nhìn ra, Bát Long Dao Quang trận này so ra còn khủng bố hơn trận pháp cổ bao phủ Phạm Thiên Long Căn kia. Hắn rất có tự mình hiểu lấy mình, dù sao đan lô cũng không tới phần hắn, hắn cũng không dại đến mức vô giúp vui, vạn nhất bị dư ba của luồng sáng đỏ đó đánh trúng, vậy thì chết oan chết uổng vô ích.

Theo trưởng lão Mệnh Vẫn này rời đi, lại có mấy trưởng lão tông môn nhỏ hơi do dự một chút, rồi cũng lặng yên lui ra ngoài.

Bọn họ lại bắt đầu dọc theo dòng sông tìm kiếm dược thảo, tuy rằng sau nhiều lần càn quét, dược thảo lọt lưới đã ít đến đáng thương, tuy nhiên có chút ít còn hơn không, có thể tìm được một cây là có vốn một cây, mặc dù có hơi hạ thấp giá trị con người, nhưng tài nguyên của bọn họ tông môn không thể so với tông môn ngũ phẩm, so với Thần Hoàng đảo cũng kém khá xa, tự nhiên phải tính toán chi ly một chút.

Sau khi mấy trưởng lão tông môn nhỏ rời đi, Nam Duẫn Vương cùng Bạch Mi phương trượng còn đứng ở trước mặt Càn Khôn Dung Nhật lô, hiển nhiên đang nghĩ cách lấy Càn Khôn Dung Nhật lô này.

Nam Duẫn Vương không kìm được liếc mắt nhìn Huyễn Vô Cực một cái.

Huyễn Vô Cực đang nhắm mắt, một bộ dáng mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm.

Nam Duẫn Vương không kìm nổi nói:

- Huyễn lão tặc! Không phải nói với ta, trước đây ngươi không biết nơi này chứ!

Huyễn Vô Cực mở to mắt, không nhanh không chậm nói:

- Lão phu tự nhiên biết nơi này, tuy nhiên lão phu còn có điểm tự mình hiểu lấy mình! Nam Duẫn! Khuyên ngươi một câu, nếu không muốn chết tốt nhất đừng có ý chạm tới Càn Khôn Dung Nhật lô này! Lòng tham không biết bao nhiêu cho đủ! Cái lò này, cho dù là cường giả phong hoàng tới đây, cũng bất lực!

Huyễn Vô Cực khó có nói ra một câu lời nói thật, đương nhiên hắn không phải lo lắng cho Nam Duẫn Vương, mà bởi vì thời gian sau còn trông cậy vào đám người Nam Duẫn Vương, Bạch Mi phương trượng liên thủ cùng hắn phá trận. Nếu Nam Duẫn Vương bị chết ở trong này, chỉ sợ cổ trận dược viên này thật sự một trăm năm cũng không phá ra được.

- Thì ra vật này kêu là Càn Khôn Dung Nhật lô!

Nam Duẫn Vương liếm liếm môi nói, trong ánh mắt như trước lộ ra vẻ tham lam và không cam lòng. Tuy rằng trong lòng hiểu rõ lời nói của Huyễn Vô Cực hơn phân nửa là sự thật, nhưng nhìn thấy chí bảo ở trước mắt, người có thể không chút động tâm thật sự không nhiều lắm.

Qua thời gian một nén nhang, lại có một lão quái Mệnh Vẫn thả ra con rối, thật cẩn thận đến gần Càn Khôn Dung Nhật lô, kết quả lại là “xoạt” một tiếng, con rối thứ hai cũng bị thiêu hủy.

Hai lần thử, mọi người cũng phát hiện quy luật của Bát Long Dao Quang trận này, chỉ cần không đặt chân lên bãi đá chỗ Bát Long Dao Quang trận, sẽ không bị luồng sáng đỏ kia công kích.

Đúng lúc này, Bạch Mi phương trượng đột nhiên ngâm một tiếng, thu hồi thiền trượng trong bàn tay, cởi áo cà sa, một mình một người chậm rãi đi tới hướng Càn Khôn Dung Nhật lô.

Mọi người trông thấy một màn như vậy đều là ánh mắt co rụt lại. Dưới tình huống đã sáng tỏ như thế, Bạch Mi phương trượng vẫn còn quyết định ra tay, tất nhiên có chỗ dựa vào.

Huyễn Vô Cực lại cảnh giác đứng lên, mở to hai mắt, vốn hai tay chắp sau lưng cũng buông xuống, lộ vẻ mặt nghi hoặc và đề phòng.