Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 500: Thu lô




Chó vẫn là chó, vừa rùng đùi đắc ý niệm chú, vừa múa may hai cái chân chó phải, trên mặt chó còn treo vẻ tươi cười dâm dãng, tình cảnh như thế đúng là khiêu chiến cực hạn thị giác của Lâm Minh.

Thấy thế nào, kẻ này cũng như một lão buôn giả thần giả thánh.

Tuy nhiên nhìn qua chó già không đáng tin nhưng mà theo lời của nó, Càn Khôn Dung Nhật lô này đúng là phóng xuất ra vầng sáng màu đỏ mờ nhạt, thân lô phát ra chấn động rất nhỏ, một cỗ khí tức tang thương cũng phát tán ra.

Nhưng mà theo vầng sáng này nụ cười dâm đãng trên mặt chó xù cũng không thể tiếp tục nữa, linh hồn thể cấu thành thân thể vặn vẹo, bộ dáng như linh hồn lực chống đỡ không nổi, xem ra chó xù nói không sai, chỉ cần dùng một đoàn ý thức thể này, mở Càn Khôn Dung Nhật lô ra đúng là có chút miễn cưỡng.

Thân lô phát ra ánh sáng trắng càng ngày càng thịnh, chấn động cũng theo đó mãnh liệt lên, dường như muốn bay ra khỏi bãi đá vậy.

Lâm Minh nhìn thấy vậy ánh mắt lập tức sáng lên. Chó xù không phải mở lô, mà là muốn thu toàn bộ Càn Khôn Dung Nhật lô!

- Ngươi... Thật sự có thể thu Càn Khôn Dung Nhật lô?

- Vô nghĩa!

Chó xù tuy rằng rõ ràng có chút không kiên trì được, nhưng mà vẫn cố gắng làm ra vẻ khinh thường trên mặt, cười nhạo Lâm Minh:

- Cũng... Không xem... Bản thánh là ai?

Nhìn chó xù mặc dù nói chuyện rất là khó khăn, nhưng cũng phải cắn răng giả ngu, Lâm Minh gáy đầy mồ hôi, tên này, đúng là như lời nó, là lão yêu quái đã sống mấy vạn năm?

Lâm Minh cũng không kịp nghĩ đến những điểm này, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Càn Khôn Dung Nhật lô đang liên tục chấn động, hô hấp ngưng trệ, chó xù này hiển nhiên và Ma Đế có quan hệ mật thiết, thậm chí rất có thể là thú khế ước của Ma Đế, nếu nói như vậy, thực lực chó xù cũng phải là cấp đại năng, có thể thu được Càn Khôn Dung Nhật lô cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng mà Lâm Minh không thể tưởng được chó xù muốn Càn Khôn Dung Nhật lô để làm cái gì, một cái linh hồn thể muốn có một cái đan lô thì có lợi ích gì? Trừ phi nó đem bản thân dung nhập vào trong bảo khí trở thành khí linh của bảo khí.

Chẳng lẽ chó xù muốn làm khí linh?

Nếu có tấm thân máu thịt, ai mà nguyện ý đi làm khí linh? Trừ phi giống như Điện Linh ở Thần Hoàng bí cảnh, xuất thân Hồn tộc, vốn từ đầu cũng không phải là nhân loại, thích nhất là ngủ, một lần ngủ là hơn mấy vạn năm.

Mà chó xù này hiển nhiên không phải như vậy.

Lâm Minh tâm niệm nhanh chóng xoay trở lại, ngón tay cũng theo bản năng chạm vào Tu Di giới.

Đúng lúc này, một màn khiễn Lâm Minh giật mình đã xảy ra, Càn Khôn Dung Nhật lô trên bãi đá kia, lại bắt đầu xoay tròn xoay tròn, đồng thời trong lúc xoay tròn kịch liệt thu nhỏ lại!

Vốn đan lô thân lô cao ba trượng, trong nháy mắt đã thu nhỏ lại không tới một trượng.

Mà cùng lúc đó, nắp Càn Khôn Dung Nhật lô kịch liệt rung lên, dường như muốn bay lên.

Thấy một màn như vậy, trong mắt chó xù hiện lên vẻ tham lam.

- Lên!

Chó xù móng vuốt ra một cái, miệng phun ra một tiếng.

- Bồng!

Nắp lô phóng lên cao, một viên đan dược màu lam, còn có một đoàn chất lỏng màu đỏ cũng theo đó bay vụt ra.

Viên đan dược màu lam kia, đúng là đan dược được luyện chế từ Phạm Thiên Long Căn!

Màu đoàn chất lỏng kia lại chính là máu tản ra khí tức cổ xưa lúc trước Lâm Minh nhìn thấy.

Chân chó xù lật một cái, trực tiếp ép đan dược màu lam trở về đan lô, viên đan dược này tuy rằng quý báu nhưng mà chó xù là linh hồn thể, đối với nó mà nói, không có chút tác dụng.

Vì thế trên không trung chỉ còn lại một đoàn máu đỏ tươi.

Chó xù nhìn đoàn máu này, mặt chó cười thành hoa:

- Ha ha ha ha cáp! Thượng cổ Cự Ma huyết này là của bản thành!

Trong lòng Lâm Minh cả kinh, thượng cổ Cự Ma huyết?

Hắn đột nhiên nhớ tới quang cầu màu trắng trong không gian Ma Phương nhiều lần hướng dẫn mình dùng Ma Phương hấp thu tinh huyết cao thủ. Bộ dạng của nó dường như cực kỳ thèm khát. Chẳng lẽ nói, có một loại bí pháp khiến tinh huyết có thể tẩm bổ cho linh hồn thể mà hắn cũng không biết?

Không xong!

Chó xù này mà hấp thu máu thượng cổ Cự Ma vậy thì mình còn có thể đối phó nó sao?

Lâm Minh không biết chó xù hấp thu máu Cự Ma hồn lực sẽ đề cao bao nhiêu, tại thời điểm sống còn này, hắn không thể để cho sự tình không nắm chắc phát sinh.

Lâm Minh không nói hai lời, vận chuyển Luân Hồi võ ý, hắn không tính toán đả thương chó xù, thậm chí khi mình nắm chắc trong tay, có thể đem một phần máu cổ Cự Ma tặng cho chó xù, nhưng tuyệt đối không cho phép chó xù tùy ý cắn nuốt máu Cự Ma.

Lâm Minh đang muốn xông lên đi, nhưng mà động tác chó xù cực nhanh, móng vuốt nhỏ chụp một cái, máu Cự Ma đã bay vụt tới nó, vẻ mặt cười dâm dãng, đang muốn mở miệng chó ra một ngụm nuốt toàn bộ đoàn máu Cự Ma vào, nhưng mà đúng lúc này, một đạo ánh sáng đỏ thẫm từ ấn ký Ma Phương trên ngực Lâm Minh bắn ra!

Vù!

Một tiếng vang nhỏ, đạo ánh sáng đỏ kia với tốc độ khó tin bao phủ đoàn máu thượng cổ Cự Ma, tiếp đó cùng với tốc độ cực hạn cuốn ngược trở về.

Toàn bộ quá trình chỉ là trong nháy mắt, thậm chí Lâm Minh căn bản không kịp phản ứng.

Răng rắc!

Chó xù một ngụm cắn xuống, thiếu chút nữa vỡ cả răng, nhưng mà cái gì cũng không cắn được, nụ cười dâm dãng lúc đầu cũng tắt ngúm.

Lâm Minh sững sờ tại chỗ, hắn chỉ cảm thấy ngực ấm áp, ôn hòa, đoàn máu kia chui vào ngực hắn, sau đó hòa vào trong Ma Phương, Ma Phương dường như chấn động vài cái, sau đó trở nên im lặng.

- Đồ của ta!

Bản mặt chó xù lập tức tái mét, nó thật vất vả cạn kiệt không ít hồn lực mới có thể lấy được máu của thượng cổ Cự Ma, vốn định dùng để tẩm bổ linh hồn tàn vỡ của mình, nhưng, nhưng không nghĩ tới, chỉ trong nháy mắt đã bị nuốt sạch.

- Tiểu tử, bản thánh cắn chết ngươi! Gâu!

Chó xù tru một tiếng, một ngoạm cắn tới Lâm Minh!

Lâm Minh cực độ không biết nói gì cho phải, biến hóa thình lình phát sinh ở trên Ma Phương cũng khiến hắn bất ngờ, tuy nhiên máu Cự Ma này nếu có thể tẩm bổ linh hồn, Ma Phương đi tranh đoạt cũng là chuyện đương nhiên, mà nói năng lực tranh đoạt tinh huyết, chó xù cùng Ma Phương so sánh, không thể nghi ngờ là kém mười vạn tám ngàn dặm, lúc trước Ma Phương vừa động, ngay cả Chân Long Chi Huyết cũng đều sợ hãi!

Mắt thấy chó xù ngoạm tới mình, Lâm Minh không chút hoang mang, vận chuyển chân nguyên toàn thân, Luân Hồi võ ý tại tinh thần chi hải tạo thành một cơn lốc xoáy màu đen, cùng lúc đó, song trọng Lôi Linh Tử Giao Thần Lôi và Diệt Huyết Tà Lôi cũng ở trên vùng trời tinh thần chi hải lóe lên.

- Vù!

Chó xù giống như một trận gió nhào vào thân thể Lâm Minh, nó không phải thực thể, cắn Lâm Minh chỉ là làm bộ mà thôi, công kích Lâm Minh chính là công kích tinh thần chi hải.

Nhưng mà chỉ một giây sau, chợt nghe ngao một tiếng, chó xù hét thảm một tiếng lại bị quăng đi ra, bộ dáng cực kỳ thống khổ.

Linh hồn va chạm, cực kỳ hung hiểm, mà phòng ngự linh hồn lực Lâm Minh, thậm chí còn thắng được lão quái vật Toàn Đan. Chó xù sau khi vọt vào, trực tiếp bị đánh bật cho thương tích đầy mình.

- Mẹ nó! Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh! Tức chết bản thánh! Tức chết bản thánh!

Chó xù mặt xám mày tro chạy ra, cái mặt chó trở nên thất thố, trong tinh thần chi hải Lâm Minh, lốc xoáy tinh thần lực vừa là màu đen, vừa là màu hồng, Lôi Linh hai màu, mà nó chỉ là một cái hồn thể không trọn vẹn, tiến vào trong đúng là thê thảm.

- Chờ bản thánh hồi phục lực lượng, không nuốt được ngươi mới lạ.

Chó xù đưa một cái móng vuốt lên cào cào cái đầu nhỏ, một cái móng Vuốt khác chỉ vào Lâm Minh, vì tức giận quá cho nên móng vuốt cũng run run.

Lâm Minh mặt không chút thay đổi, giọng điệu lạnh như băng:

- Ta khuyên ngươi vẫn nên ít ra vẻ đi, chúng ta nhiều nhất chỉ còn mười mấy giây an toàn, nếu lúc này, những lão quái Mệnh Vẫn kia trở lại, tại hạ tự nhiên phải giao ra, nhưng mà ngươi cũng không dễ chịu đâu, ngươi cho rằng khi những lão quái vật này biết được một cỗ ý thức sinh vật tới từ Thần Vực, bọn họ sẽ xử lý như thế nào?

Lâm Minh vừa nói như thế, sắc mặt chó xù càng thêm không khó coi:

- Xú tiểu tử, ngươi uy hiếp bản thánh?

- Ta chỉ nhắc nhở ngươi không cần nói lời vô nghĩa, không cần tiếp tục ra vẻ, nếu không hai người chúng ta đều xong đòi.

- Con bà nó, ngươi nuốt máu Cự Ma của lão tử!

Lâm Minh cười lạnh một tiếng nói:

- Đây cũng không phải tại hạ nuốt, mà là Ma Phương nuốt, ta nghĩ nếu ngươi đã tự xưng đến từ Thần Vực chắc là sẽ biết một khi linh hồn bị hút vào Ma Phương thì sẽ trở nên thế nào?

Lâm Minh đột nhiên nhắc tới Ma Phương, chó xù dường như đột nhiên nhớ tới chuyện khủng bố gì, vẻ mặt thất thố đột nhiên trở thành khủng hoảng.

- Ma... Ma Phương... Trời ạ! Ngươi... Ngươi nuốt Thần Tinh Ma Phương tiến vào trong cơ thể?

- Ngươi... Ngươi...

Nó há hốc mồm không biết nói gì.

Lâm Minh có chút không kiên nhẫn:

- Ngươi nói xong chưa, lấy bảo vật trong Càn Khôn Dung Nhật lô ra chúng ta chia bốn sáu, ngươi bốn ta sáu.

- Dựa vào cái gì ta bốn ngươi sáu?

Chó xù cực độ khó chịu:

- Chỉ có lão tử mới hiểu phương pháp thu Càn Khôn Dung Nhật lô! Nhiều nhất là chia đều!

- Tốt, chia đều.

Lâm Minh một miệng đáp ứng, lúc này hắn thật sự không muốn tiếp tục cãi cọ.

Thấy Lâm Minh đáp ứng sảng khoái như vậy, chó xù dường như cảm thấy có chỗ không đúng.

Nhưng mà trong lúc nhất thời cũng không kịp nghĩ ra, nó tiếp tục niệm chú ngữ, Càn Khôn Dung Nhật lô vốn đã thu nhỏ cao không tới một trượng lại tiếp tục thu nhỏ.

Không tới mấy giây đã thu nhỏ lại chỉ còn nửa xích, một tay có thể nắm được.

- Càn Khôn Dung Nhật lô là đan lô đứng đầu Thiên Diễn đại lục năm đó, cũng là bảo khí đỉnh cấp, nó không thể thu được vào trong Tu Di giới, có thể trực tiếp dung nhập vào thân thể, bên trong tự thành không gian, bản thánh là hình thái linh hồn, không có biện pháp cất chứa Càn Khôn Dung Nhật lô, hừ, tiện nghi cho tiểu tử ngươi, trước tạm thời để ở chỗ ngươi vài ngày, tuy nhiên ngươi không nên vọng tưởng độc chiếm.

- Được!

Bây giờ Lâm Minh và chó xù là châu chấu buộc trên cùng một sợi dây, Lâm Minh tin tưởng nó sẽ không giở trò, một mặt đồng ý.

Chó xù vuốt cái móng một cái, chỉ nghe vù một tiếng, Càn Khôn Dung Nhật lô trực tiếp bay vào trong cơ thể Lâm Minh.

Trong khoảnh khắc kia, Lâm Minh chỉ cảm thấy cơ thể nóng lên, nội thị thân thể, lại phát hiện Càn Khôn Dung Nhật lô đang nằm trong đan điền, liên tục xoay tròn.

Đợi khi Càn Khôn Dung Nhật lô bay vào trong thân thể Lâm Minh, chó xù đột nhiên kêu quái một tiếng, vẻ mặt hối hận nói:

- Con bà nó, lão tỠđã cảm thấy có chỗ không đúng, quả nhiên lại bị lừa gạt!