Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 510: Kỳ hạn mười năm




Từ chiến đấu bắt đầu đến chấm dứt, chẳng qua thời gian mấy chục hô hấp. Lôi Kinh Thiên, Mục Xích Hỏa, một Toàn Đan hậu kỳ, một Toàn Đan trung kỳ tuyệt đỉnh trước sau bị Lâm Minh đánh chết đánh bại.

Đứng trên chiến trường, Lâm Minh cả người là máu, sắc mặt hơi hơi tái nhợt, nhưng mà lúc này trên người hắn cố ý vô ý toát ra sát khí lại khiến lòng người kinh sợ. Những tiểu bối Thần Hoàng đảo kia nhìn thấy Lâm Minh hiện tại đều không kìm nổi sinh lòng kính sợ.

Chiến tích rung động lòng người như thế lại phối hợp với tuổi của Lâm Minh thật sự khiến người khó có thể tin.

Lâm Minh thu hồi Đại Hoang huyết kích, ánh mắt rơi vào trên người Mục Thanh Y và Mục Băng Vân, trịnh trọng nói:

- Mục Thanh Y tiền bối, Mục Băng Vân sư tỷ, vãn bối có mấy lời muốn nói với hai người.

- Hả?

- Xin dời một bước nói chuyện.

Lâm Minh với Mục Thiên Vũ, Mục Thanh Y, Mục Băng Vân bốn người tới bên cạnh trận đài Huyễn Sát trận, bình tĩnh nói:

- Mục tiền bối, Mục sư tỷ, tại hạ hiện tại có hai chuyện muốn nói rõ. Thứ nhất chính là... Về chuyện hôm nay các vị nhìn thấy ta. Bất kỳ người nào đều không được tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ dẫn tới tai họa diệt môn cho Thần Hoàng đảo!

- Vì sao?

Mục Thanh Y trong lòng cả kinh:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Minh nói:

- Lần này tại hạ đột phá cảnh giới Tiên Thiên, kỳ thật là lén vào Ma Thần đế cung, lấy được trọng bảo mà một đám thế lực Nam Hải Ma Vực, Đại Thiện tự, Mặc Giao tộc... Truy đuổi, Phạm Thiên Long Căn. Ngoài ra còn có Càn Khôn Dung Nhật lô càng thêm quý báu so với Phạm Thiên Long Căn, bên trong phong ấn trọng bảo đỉnh cấp, cũng rơi vào trong tay Lâm mỗ. Lâm mỗ sau khi được bảo, làm ra biểu hiện giả dối mình tử vong, nếu bị những thế lực a biết ta không chết, như vậy bọn họ tất nhiên sẽ liên thủ áp bức Thần Hoàng đảo. Đến lúc đó, Thần Hoàng đảo tất nhiên diệt vong!

Một phen lời của Lâm Minh bình tĩnh nói ra, Mục Thanh Y hoàn toàn sợ ngây người:

- Ngươi nói gì?

Bà đã không biết nên làm thế nào biểu đạt sự kinh hãi trong lòng. Trọng bảo một đám thế lực Nam Hải Ma Vực, Đại Thiện tự, Mặc Giao tộc... Truy đuổi, có phần đông lão quái Mệnh Vẫn, thậm chí đại năng Mệnh Vẫn tầng ba có mặt. Dưới loại tình huống như vậy, bảo vật làm sao có thể rơi vào trong tay Lâm Minh?

Hơn nữa, Lâm Minh lại còn có thể bình yên trở về, đồng thời làm ra biểu hiện giả dối mình tử vong. Hắn làm như thế nào?

Không riêng gì Mục Thanh Y, Mục Băng Vân cũng cảm thấy khó tin. Nàng nhìn Lâm Minh một cái thật sâu, lại không nói gì cả.

- Hiện tại trừ chúng ta ra, không ai biết ngươi còn sống sao?

Khi Mục Thanh Y hỏi, thanh âm có chút hoảng hốt. Hiện tại đã không kịp đi truy cứu Lâm Minh rốt cuộc làm thế nào chiếm được bảo vật. Bà rất rõ ràng hậu quả nghiêm trọng của chuyện này. Một khi sự tình tiết lộ, Thần Hoàng đảo sợ là bị những thế lực này liên thủ san bằng!

- Không, ngay cả Phượng Tiên sư tổ đều không biết. Lâm Minh vốn là muốn dịch dung tới đây đánh chết Lôi Kinh Thiên, tuy nhiên chiêu thức, binh khí Lâm mỗ dùng đều bị người biết rõ, cũng liền không làm chuyện bịt tai trộm chuông này nữa. Cho nên phải làm phiền Mục Thanh Y tiền bối, xử lý tốt công việc tiếp sau. Nếu như có một số người không thể tin tưởng, có thể cân nhắc tương lai cấm túc trong vòng mười năm.

Đệ Tử Thần Hoàng đảo ở đây tổng cộng hơn hai mươi người, bên trong ai tin được ai không tin được Lâm Minh cũng không rõ ràng, hết thảy đều cần Mục Thanh Y phán đoán. Lâm Minh tin tưởng, sau khi xảy ra sự kiện Mục Xích Hỏa làm phản này, Mục Thanh Y chắc là cũng sẽ không quá tin tưởng Huyết Ấn khế ước của Thần Hoàng đảo nữa.

- Mười năm tương lai?

Mục Thanh Y nhướng đuôi lông mày, ngay sau đó liền hiểu được ý tứ của Lâm Minh. Hắn định ra kỳ hạn mười năm, sợ là ám chỉ chỉ cần mười năm sau hắn liền có tự tin trưởng thành đến đủ thực lực chống lại cường giả Mệnh Vẫn tầng ba!

Ý thức được điểm này, Mục Thanh Y hít một hơi khí lạnh. Đây là tự tin cỡ nào! Mười năm sau, Lâm Minh chẳng qua cùng tuổi Mục Thiên Vũ mà thôi.

Từ xưa cường giả phong hoàng, hai mươi tuổi Tiên Thiên, ba mươi tuổi Toàn Đan, năm mươi tuổi Toàn Đan Chí Cực, một trăm tuổi phong hoàng xưng đế.

Nhưng là Lâm Minh, không đến ba mươi tuổi liền sánh bằng Mệnh Vẫn tầng ba, như vậy sợ là trước bốn mươi tuổi là có thể phong hoàng xưng đế. Việc thoạt nhìn hoàn toàn là hoang đường thần thoại này, hiện giờ từ trong miệng Lâm Minh nói ra, Mục Thanh Y lại không có bất kỳ hoài nghi.

- Lâm Minh, ngươi định ra kỳ hạn mười năm, chẳng lẽ ngươi muốn rời khỏi?

Mục Thanh Y mơ hồ ý thức được điểm này. Thân phận Lâm Minh hiện giờ quá mẫn cảm, một khi bị người phát hiện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng!

- Đúng, đây là chuyện thứ hai tại hạ muốn nói, các vị tiền bối Thần Hoàng đảo một năm nay đối với ta chiếu cố có thừa, ân tình này Lâm Minh ghi nhớ trong lòng. Nam Thiên Vực đã không có không gian sinh tồn của ta, ta chỉ có thể du lịch thế giới, tiếp tục lịch lãm. Nếu ở lại Nam Thiên Vực, trừ phi bế quan một góc, mai danh ẩn tích khổ tu, nếu như vậy sợ là khó thể tiến bộ. Định ra kỳ hạn mười năm, mười năm sau Lâm Minh tất nhiên quay về!

Lời này của Lâm Minh nói ra hết sức kiên quyết, quyết định này hắn đã sớm làm ra.

Mười năm...

Mục Thanh Y kinh ngạc xuất thần.

Mười năm đối với võ giả Toàn Đan tuổi thọ động một cái mấy trăm năm mà nói kỳ thật phi thường ngắn ngủi. Nhưng mà mười năm này bất đồng!

Nam Hải Ma Vực đang khai chiến với Thần Hoàng đảo. Tuy nói Nam Hải Ma Vực phát động trận chiến tranh này có một bộ phận mục đích là vì mở ra chiến trường thượng cổ, nhưng cũng không hẳn không phải là nhân cơ hội này một lần nữa về Nam Thiên Vực.

Thời gian mười năm này, chiến hỏa có lẽ sẽ đốt khắp Nam Thiên Vực, mười năm sau, Thần Hoàng đảo sẽ như thế nào, Mục Thanh Y không thể biết được!

Đồng dạng, mười năm này đối với Lâm Minh mà nói đồng dạng là một khảo nghiệm thật lớn. Rời khỏi Nam Thiên Vực, rời khỏi sự che chở của tông môn, một người đặt chân thế giới xa lạ, đối mặt biến số và nguy hiểm vô tận, có thể sẽ ngã xuống hay không?

Con đường võ đạo hung hiểm vạn phần, thiên tài giữa đường ngã xuống nhiều không đếm xuể. Một tướng công thành vạn cốt khô, mỗi một cường giả Toàn Đan sinh ra đều là từ trong thi thể hài cốt phần đông thiên tài trung cấp giết ra. Mỗi một cường giả Mệnh Vẫn sinh ra thì là phần đông thi thể hài cốt thiên tài đỉnh cao lót đường. Mà về phần những cường giả phong hoàng xưng đế kia, đó chính là thi thể hài cốt thiên tài cấp thánh đắp lên!

Hơn nữa, trên người Lâm Minh có trọng bảo, mang ngọc có tội. Một khi bảo vật tiết lộ...

Mục Thanh Y nghĩ đến đây, tâm thần khó yên, bà muốn mở miệng khuyên Lâm Minh vài câu, nhưng mà chung quy không nói được gì. Con đường của thiên tài, đã định trước sẽ cô độc, hung hiểm.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Thần Hoàng đảo đã không đủ để vì Lâm Minh cung cấp sân khấu đủ lớn. Để Lâm Minh ở Nam Thiên Vực sẽ chỉ trói buộc tiềm lực của hắn.

Võ giả càng là trẻ tuổi càng dễ dàng đột phá cảnh giới. Một khi tuổi già, tiến bộ có thể lấy được liền có hạn. Tỷ như chính Mục Thanh Y, tuổi quá nửa trăm đột phá Toàn Đan, nhưng hiện tại hơn hai trăm tuối vẫn không thể đột phá Toàn Đan trung kỳ.

Nếu như hoang phế thời gian, một khi tiềm lực dùng hết, nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành thiên tài cấp bậc như Nam Duẫn Vương, chung quy không thể thành tựu cường giả phong hoàng.

Nghĩ đến đây Mục Thanh Y thở dài một hơi, không nói thêm gì.

- Lâm Minh, ngươi thật sự phải đi?

Mục Thiên Vũ kỳ thật đã trước thời hạn biết được tin tức Lâm Minh phải đi, nàng một câu đều không khuyên, chỉ là ánh mắt nàng nhìn Lâm Minh lại mang theo một phần lưu luyến nồng đậm.

Chuyến đi này tiền đồ không biết, hung hiểm vạn phần. Thời gian mười năm không biết sẽ phát sinh biến cố bậc nào, nàng nói nguyện ý Lâm Minh cứ như vậy rời đi, đó là gạt người.

Nhìn thấy đôi mắt nhu tình như nước, hai mắt dường như ẩn chứa ngàn vạn lời nói kia của Mục Thiên Vũ, Lâm Minh trong nháy mắt đó thật sự có một chút dao động. Nghĩ có thể tìm một nơi mai danh ẩn tích bế quan tu luyện, cùng Mục Thiên Vũ sinh sống im lặng. Nhưng mà hắn cuối cùng vẫn gạt bỏ phần ý niệm kiều diễm này.

- Ta xác định phải đi, trong vòng mười năm, ta tất sẽ trở về.

Lâm Minh kiên quyết nói.

Hiện tại thực lực của hắn còn xa không đủ! Hắn có thể đánh chết Lôi Kinh Thiên là lợi dụng áp chế của pháp tắc, nếu như rời khỏi thế giới tàn phá này, hắn cũng không phải đối thủ của Lôi Kinh Thiên.

Con đường võ đạo, từ cảnh giới bắt đầu đến cảnh giới về sau, thực lực chênh lệch trên cơ bản bảo trì hình thức tăng trưởng với cấp số nhân. Càng về sau chênh lệch càng lớn.

Một cảnh giới nhỏ, Toàn Đan trung kỳ đến Toàn Đan hậu kỳ, chênh lệch tổng lượng chân nguyên có lẽ là gấp đôi. Như vậy một cảnh giới lớn, tỷ như Hậu Thiên đỉnh phong đến Tiên Thiên, thực lực chênh lệch có thể là bốn, năm lần.

Tuy rằng nghe ra bội số từ Hậu Thiên đến Tiên Thiên lớn hơn một chút, nhưng trên thực tế chênh lệch Hậu Thiên đỉnh phong đến Tiên Thiên xa không bằng Toàn Đan trung kỳ đến Toàn Đan hậu kỳ. Bởi vì, bội số càng về sau chênh lệch càng khủng bố.

Những lão già của Nam Hải Ma Vực, Đại Thiện tự kia đều là cường giả Mệnh Vẫn, Lâm Minh mới chỉ là Tiên Thiên. Kém hai cảnh giới lớn cùng bọn họ tranh đấu không khác gì trứng chọi đá.

- Ta hiểu rồi.

Mục Thiên Vũ khép hờ hai mắt, khi lại mở ra, trong mắt đã khôi phục thần thái. Nàng nhìn Lâm Minh một cái thật sâu, dường như muốn đem dung mạo của hắn khắc ghi vào trong đầu:

- Ta chờ ngươi trở về, một mực chờ ngươi.

Mục Thiên Vũ nhẹ giọng nói, hứa hẹn nhìn như thản nhiên lại ẩn chứa ý kiên quyết thà chết không thay đổi. Cũng giống như lúc trước Lâm Minh đem Độn phù đưa cho Mục Thiên Vũ nói một câu “ở đó chờ ta” kia, từng từ tận xương.

Lâm Minh không đáp lại gì, hắn biết, từ hôm nay trở đi trong lòng hắn thêm một phần vướng bận nặng trịch. Hắn cũng sẽ không bởi vì phần vướng bận này mà lẩn tránh nguy hiểm, sẽ chỉ bởi vì phần vướng bận này mà bột phát ra tiềm lực càng mạnh trong nguy hiểm, tìm được sinh cơ trong tử cảnh.

Hắn phải trở về, nhất định phải về! Hắn phải hoàn thành hứa hẹn đối với Mục Thiên Vũ, sau khi có được đủ thực lực, cùng Thần Hoàng đảo cùng nhau đối mặt Nam Hải Ma Vực khổng lồ.

- Lâm Minh, ngươi muốn đi như thế nào, đi đâu?

Mục Thanh Y lên tiếng hỏi.

Nam Thiên Vực tung hoành trăm vạn dặm, hướng tây là Ngũ Hành Vực, hướng bắc là Đại Thiện Vực càng thêm rộng lớn. Mà phía nam thì là Nam Hải mênh mông vô bờ.

Những thế lực Lâm Minh đắc tội, đều có thể nói là hạng người thủ đoạn thông thiên. Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến, sau khi bọn họ từ Ma Thần đế cung đi ra, nhất định sẽ phát động cơ sở ngầm của bọn họ, bắt đầu toàn diện tra tìm tung tích của Phạm Thiên Long Căn và Càn Khôn Dung Nhật lô. Đến lúc đó, Lâm Minh cho dù đi rất xa rất xa cũng có nguy hiểm bị phát hiện.

Hơn nữa bản thân Lâm Minh cũng đủ chói mắt. Hắn ở trong lịch lãm, khó tránh khỏi gặp phải các loại chiến đấu. Tiên Thiên kỳ không đến mười tám tuổi, chiến lực lại vượt xa võ giả cùng cấp. Hắn giống như ngôi sao lóe sáng trong trời đêm, muốn không bị người chú ý đều khó!

Dưới tình huống như vậy, Lâm Minh còn làm sao lịch lãm?

Lâm Minh nói:

- Về điều này, tại hạ đã có chút ý tưởng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tại hạ sẽ không khiến cho bất kỳ thế lực nào chú ý...