Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 569: Trận chiến đầu tiên




Ở Thông Thiên tháp, sắp xếp chiến đấu cho hai bên tự nhiên có quy củ, xếp hạng thực lực không được lệch quá lớn, bằng không rõ ràng là bảo người ta đi chịu chết, đương nhiên là không chịu. Bởi vậy an bài người mới chiến đấu tự nhiên không thể đi tìm đối thủ cấp bậc như Thiên Ma thất tinh, bằng không khó mà làm người ta chấp nhận.

Vốn Hình Thiên cũng chỉ xếp hạng một trăm năm mươi trong tầng ba Thông Thiên tháp, miễn cưỡng tính là hàng trên, Lâm Minh đánh bại Hình Thiên, thực lực của hắn được nhận định xếp trong khoảng một trăm hai mươi, một trăm ba mươi.

Nhưng Lâm Minh tu luyện tám tháng ở tầng hai mới lên tầng ba, tầng quản lý Thông Thiên tháp tuyệt đối vui vẻ đánh giá cao thực lực của Lâm Minh, trực tiếp xác nhận hắn tu luyện tám tháng, cấp bậc thực lực là trước năm mươi!

Cái này còn không có gì, Thông Thiên tháp còn chuyên tìm Hồng Chung ẩn giấu thực lực trong xếp hạng trước năm mươi tới làm đối thủ cho Lâm Minh.

Đây mới là trận chiến đầu tiên của Lâm Minh, trực tiếp an bài đối thủ như vậy, tự nhiên là không có lòng tốt.

Nghe Khai Dương nói mình che giấu thực lực, nam nhân cự ma vẻ mặt cứng ngắc, tiếp theo cười gượng nói:

- Sao ta có thể che giấu thực lực chứ, cho dù giấu một chiêu nửa thức cũng không lọt được vào mắt Khai Dương đại nhân. Nói lại, ở trong này ai mà không che giấu chút tuyệt kỹ, ta là kém nhất trong đó.

Khai Dương cười không quan tâm, tiếp theo trở nên nghiêm túc:

- Được rồi, không nói nhảm với ngươi, nói gọn lại, lần này ta không cần ngươi trả cái gì, chỉ cần ngươi giết được đối thủ, có thể giao một thứ trong Tu Di giới của hắn cho ta là được!

- Là thứ gì?

Nam nhân Cự Ma nhướng mắt, thứ có thể làm Khai Dương động lòng, đó không phải vật phàm.

Nếu đối thủ vốn đã không bằng mình, lộ ra một chút thực lực là có thể chiến thắng nhẹ nhàng, như vậy đưa thứ quý giá gì đó cho Khai Dương, vậy còn không phải là coi tiền như rác?

Cho nên Hồng Chung tự nhiên trở nên cảnh giác, Ải Ma tộc nổi danh âm hiểm giả dối, hắn cũng không muốn bị người ta tay không cướp đồ.

- Ha ha, Hồng Chung à Hồng Chung, ngươi sợ ta gạt ngươi! Đầu tiên nói rõ cho ngươi, người này nếu dựa theo lẽ thường, thực lực không bằng ngươi. Nhưng mà, hắn thường xuyên vượt quá lẽ thường, cho nên...

Khai Dương nói tới đây cố ý dừng lại, úp mở.

- Rốt cuộc là ai?

Hồng Chung hỏi.

- Nói cho ngươi cũng không sao, Lâm Minh!

- Hắn? Hắn là người mới lên tầng ba! Trận đầu tiên đã đấu với ta?

Hồng Chung có chút kinh ngạc, hắn cũng có nghe tới Lâm Minh, dùng thương đánh bại Hình Thiên, thực lực hẳn là xếp hơn một trăm ở tầng ba. Đương nhiên, Lâm Minh lại tu luyện nửa năm, nhưng nửa năm này võ giả tầng ba bọn họ cũng không nhàn rỗi, ai mà không tu luyện dưới áp lực, Lâm Minh có thể tiến bộ một bước, nhưng cũng sẽ không quá nhiều.

“Lâm Minh này đắc tội người ư, trận đầu đã an bài làm đối thủ với ta, không phải muốn chết hay sao? Nhưng mặc kệ thế nào, lão tử cũng kiếm lời rồi”.

Trong lòng Hồng Chung nghĩ vậy, tâm tình khá tốt. Có thể thắng được một trận, sẽ kết thúc thắng liên tiếp của Lâm Minh, xem chừng cũng có năm sáu điểm số giết chóc, đây là món hời.

Khai Dương đoán được suy nghĩ của Hồng Chung, cười hắc hắc.

- Có phải ngươi nghĩ mình thắng chắc rồi? Lúc trước ở tầng hai Thông Thiên tháp, Huyết Man, Hình Thiên cũng cho là vậy, nhưng mà... Bọn họ đều đã chết!

Trong lòng Hồng Chung không cho là đúng, Lâm Minh quả thật là chưa từng thua từ tầng một đến tầng ba, nhưng người có thể ở tầng ba ai mà không phải thắng một đường lên đây, thắng liên tiếp không tính là gì.

Hồng Chung nhận định Khai Dương đến đây tay không kiếm lời, trong lòng tự nhiên nổi lên phòng bị, hắn chậm rãi nói:

- Khai Dương đại nhân, ta không phải là Hình Thiên.

- Xem ra... Ngươi vẫn không tin ta. Món đồ trong Tu Di giới của Lâm Minh tên là Hồn châu, không có một chút tác dụng với ngươi, nó chủ yếu là để tẩm bổ linh hồn lực. Ngươi cũng biết, Ải Ma tộc ta có chút thiên phú linh hồn lực, còn đối với Cự Ma tộc các ngươi, nó đúng là gân gà. Thế này đi, ta ra một ngàn năm trăm Huyết Sát tinh thượng phẩm, đợi ngươi thắng lợi, mua lại viên Hồn châu này, ngươi thấy sao?

Một ngàn năm trăm Huyết Sát tinh thượng phẩm?

Hồng Chung sững sờ, dù là ở tầng ba Thông Thiên tháp, đây cũng là bạo tay.

Trước kia hắn loáng thoáng nghe qua trình độ linh hồn lực của Lâm Minh không kém, có một viên Hồn châu như vậy cũng trong tình lý. Nhưng hắn vẫn không thể tin được Khai Dương, ai biết cái gọi là “Hồn châu” này có tác dụng khác hay không, nếu là một món bảo bối mà cả tôn chủ cũng phải thèm muốn, một ngàn năm trăm Huyết Sát tinh thượng phẩm tính là gì chứ.

- Ngoài một ngàn năm trăm Huyết Sát tinh thượng phẩm này, ta còn có thể cho ngươi mượn Ma Kim trùng. Nếu ngươi thật có thể dễ dàng thắng được Lâm Minh, ngươi có thể tùy ý ra giá Hồn châu này, chúng ta sẽ thương lượng tiếp. Ngược lại, nếu ngươi chiến đấu khó khăn, thậm chí còn phải dựa vào Ma Kim trùng của ta đưa cho để thủ thắng, như vậy... Một ngàn năm trăm Huyết Sát tinh thượng phẩm, đưa ta Hồn châu!

Khai Dương nói thế này đã là đưa đủ thành ý, Hồng Chung cũng có chút kinh ngạc, Khai Dương vẫn luôn thô bạo, vui buồn thất thường làm sao hôm nay lại dễ nói chuyện như thế.

Ma Kim trùng đó là Khai Dương tiêu tốn rất nhiều tâm tư bồi dưỡng ra, xem như một trong những tuyệt chiêu áp đáy hòm của hắn, vậy mà lại cho mình mượn. Tuy rằng Hồng Chung không cho là mình đấu với Lâm Minh còn phải dùng tới Ma Kim trùng, nhưng có thể thừa cơ tìm hiểu được uy lực cùng nhược điểm của Ma Kim trùng, ngày sau đối phó Khai Dương cũng có ích hơn.

Hồng Chung có dã tâm của hắn, hắn muốn trở thành một trong Thiên Ma thất tinh, còn Khai Dương xem như một người xếp hạng đằng sau trong Thiên Ma thất tinh, nếu có thể thay thế, lại đặt quan hệ với một vị tôn chủ, tài nguyên tu luyện tầng ba sẽ mặc cho mình hưởng thụ.

Tính tới tính lui, mình cũng không có tổn thất gì, cuối cùng Hồng Chung đồng ý.

- Được! Nếu Khai Dương huynh sảng khoái như thế, ta đây từ chối là bất kính!

Trong lòng Khai Dương cười, quả nhiên Hồng Chung không biết lai lịch của lưu ly châu đen này. Nếu hắn biết lưu ly châu đen là tất cả của Hình Thiên, lời nói dối hắn bịa ra sẽ tự sụp đổ. Hình Thiên cũng là Cự Ma tộc, làm sao lại giữ một hạt châu tẩm bổ linh hồn lực ở bên người?

Khai Dương vỗ túi linh trùng ở bên hông, tiếng “ong ong” thật to vang lên, một đoàn linh trùng vàng nhạt bay ra như đám khói, xúm quanh hai người.

Đây chính là Ma Kim trùng.

Ma Kim trùng bộ dạng răng nhọn bén, hung dữ, thể tích như hạt đậu, toàn thân phủ vỏ cứng màu vàng nhạt, hết sức cứng rắn, đao thương bất nhập.

Loại trùng này chuyên ăn các thứ kim loại quý hiếm, nuôi dưỡng tiêu tốn cực cao, võ giả bình thường muốn bồi dưỡng chúng còn không táng gia bại sản. Cũng chỉ có võ giả đỉnh cấp như Khai Dương mới có thể nuôi một túi nhỏ, tổng cộng cũng chỉ có mấy trăm con.

Hồng Chung nhìn thấy Ma Kim trùng này, ánh mắt liền sáng ngời, loại kỳ trùng này có thể lấy làm của riêng thì tốt. Hai bên chiến đấu, dưới tình huống thực lực không chênh mấy, thả ra những con Ma Kim trùng này sẽ có hiệu quả kỳ diệu.

- Đây là Chiến Tranh trận bàn chiến đấu của Lâm Minh, trọn bộ ở đây, tốt nhất là ngươi coi kỹ một chút. Đối thủ này không đơn giản, miễn cho lật thuyền trong mương!

Khai Dương ném ra một chiếc Tu Di giới, bên trong là tất cả Chiến Tranh trận bàn của Lâm Minh từ khi vào Thông Thiên tháp.

- Yên tâm, ta nhất định giúp Khai Dương huynh thu hồi Hồn châu.

Hồng Chung cười ha ha, nắm lấy Tu Di giới.

...

Thời gian trôi qua cực nhanh, đã hai tháng từ khi Lâm Minh vào tầng ba Thông Thiên tháp, trong thời gian này Lâm Minh luôn tìm hiểu pháp tắc, lực lượng ý cảnh của hắn đã càng thêm thuần thục.

Thời gian hai tháng, dựa theo quy tắc Thông Thiên tháp, phải tham dự một trận chiến mới được tiếp tục ở tầng ba.

Muốn xin kéo dài cũng được, có những võ giả bế quan rất lâu, sau khi đi ra có thể dùng một lần trả xong trận đấu đã thiếu.

Nhưng mà, võ giả bình thường không dám làm như thế. Ví dụ như liên tục bế quan một năm, sau khi đi ra phải liên tục đánh sáu trận! Mà sáu trận này phải xong trong ngày, tiêu hao rất lớn.

Ở tầng một tầng hai Thông Thiên tháp, liên tục đánh ba bốn trận không phải vấn đề lớn. Nhưng ở tầng ba Thông Thiên tháp, nơi này không ai là kẻ yếu, liên tục đánh sáu trận là muốn chết.

- Lâm thiếu hiệp, đây là sắp xếp trận đấu của ngài hôm nay, cùng với tư liệu của đối thủ.

Một người hầu áo đen đưa ngọc giản tư liệu cho Lâm Minh.

- Hồng Chung?

Lâm Minh hoàn toàn xa lạ với cái tên này, cái gọi là tư liệu kỳ thật ít ỏi đáng thương, chỉ đánh dấu xếp hạng thực lực của Hồng Chung là khoảng năm mươi trên tầng ba Thông Thiên tháp, hình xăm Thiên Ma sáu cánh hậu kỳ.

Về phần những tư liệu như công pháp am hiểu, chiêu thức cá nhân, phù ảnh giao thủ trước kia... Đều không hề đề cập tới.

Nhưng Lâm Minh cũng không để ý, từ sau khi hắn chiến thắng Hình Thiên, khổ tu mười tháng, Lôi chi ý cảnh, sáng tạo chiêu thức, cộng thêm Bát Môn Độn Giáp mở ra bước đầu, hắn tràn đầy tự tin vào thực lực của mình.

- Lâm Võ thắng! Đánh chết đối thủ được mười trận thắng liên tiếp, tích lũy một điểm số giết chóc, kết thúc bốn mươi hai thắng liên tiếp của đối phương, tích lũy bốn điểm số giết chóc, tổng cộng năm điểm số giết chóc!

Lão nhân áo đen trên Võ Đấu trường lớn tiếng tuyên bố.

Mấy nhân viên công tác lên đài kéo đối thủ của Lâm Võ xuống, máu nhuộm lôi đài nhắc nhở mọi người trận chiến thảm thiết vừa rồi. Là bên thắng lợi, Lâm Võ cũng toàn thân là máu, tiêu hao rất lớn, dựa vào một hơi mà sống, hắn vội nuốt một viên đan dược, bắt đầu âm thầm điều tức.

Bởi vì đánh chết đối thủ liền có mười trận thắng liên tiếp, mà chỉ cần thắng đối thủ là sẽ được một trận thắng liên tiếp, cho nên võ giả tầng ba chiến đấu cực kỳ tanh máu, bình thường đều đối chọi sống chết.

Chiến đấu như vậy là áp lực rất lớn với võ giả, dù là võ giả từng trải sinh tử cũng khó mà bình tĩnh được.

Lâm Võ xuống đài, một võ giả mới nhảy lên, ngày này trong tháng là Võ Đấu trường tầng ba náo nhiệt nhất, sẽ tiến hành mấy chục trận đấu.

Lâm Minh đang ước đoán võ giả lên đài, âm thầm so sánh với mình, lúc này hắn bỗng nghe tiếng cười khà khàn truyền đến.

Quay đầu nhìn, là một nam nhân Cự Ma, trên người đối phương không biết dùng thuốc màu gì vẽ đầy chú ấn cổ quái, nhìn mình cười âm hiểm, lộ ra răng năng trắng ởn.

Lâm Minh nhíu mày, trong lòng hiểu được.

- Ngươi là Hồng Chung?

- Thông minh! Hôm nay ngươi là đối thủ của ta, trận tiếp theo đến lượt chúng ta ra tay.

- À? Vậy thì không cần chờ nữa.

- Ha ha, ngươi thật là tự tin, ta không biết ngươi đắc tội ai, trận đấu đầu lại an bài làm đối thủ của ta, ta không có thói quen tra tấn đối thủ, sẽ cho ngươi được thoải mái!