Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 657: Ra khỏi cấm địa!




Hô!

Lâm Minh lui ra khỏi thế giới ý chí, phía sau lưng đã thấm ra mồ hôi lạnh, hắn là bị khí thế của trái tim đó ép tới, may mà trái tim kia không có nhằm vào chính mình, nếu không sợ là hắn đã bị áp thành bùn lầy.

- Lâm huynh... Ngươi không sao chứ.

Đoan Mộc Quần chú ý tới dị thường của Lâm Minh, mở miệng hỏi:

- Rốt cuộc sao vậy?

Mặc dù tiếp xúc cùng Lâm Minh thời gian rất ngắn, Đoan Mộc Quần lại có thể cảm giác được thái độ làm người của Lâm Minh, hắn trở lại chắc hẳn không phải là để trộm cắp, mà là phát hiện ra cái gì mới vừa rồi.

Lâm Minh do dự một chút, vẫn là dùng chân nguyên truyền âm nói cho Đoan Mộc Quần một phần chuyện đã phát sinh mới vừa rồi, nhiều người, nhiều thêm một phần ý nghĩ, có lẽ có thể suy nghĩ cẩn thận.

- Ngươi nói trong cơ thể thần nữ này phong ấn một trái tim của đại đế mười mấy vạn năm?

Đoan Mộc Quần nghe xong cũng là không khỏi kinh hãi! Đoan Mộc Quần cũng muốn cảm thụ tim đập của thần nữ này một chút, nhưng do dự một chút, vẫn là không dám làm, dựa theo Lâm Minh miêu tả mới vừa rồi, hắn bị hút vào một cái thế giới ý chí, may là Chiến Linh của Lâm Minh đã thành hình, vẫn bị chèn ép tới cả người là mồ hôi, chính mình nếu là không cẩn thận bị hút đi vào, sợ là trực tiếp thành thịt nát.

Lâm Minh nói:

- Đại đế mà ta vừa nói, cũng không phải là đại đế của Thánh Ma đại lục, mà là chỉ đại đế của Thần Vực, cùng với đám nhân vật kia mà nói, cho dù là Bát Vẫn Chiến Đế, cũng chỉ là tương đương với hài đồng thôi. Thật không biết loại nhân vật này, rốt cuộc là bị người nào giết? Tại sao trái tim sẽ xuất hiện ở Vạn Cổ Ma Khanh?

Đại đế của Thần Vực đến tột cùng có thực lực gì, Lâm Minh không tưởng tượng nổi, không nói cái khác, chỉ nói riêng về tuổi thọ, đại đế phàm trần nếu như không đột phá thì nhiều lắm là sống một vạn năm, mà vị đại đế Thần Vực kia, sau khi chết chỉ là trái tim cũng có thể đập mười mấy vạn năm, đây hoàn toàn không phải là một cấp bậc.

Đoan Mộc Quần xuất thân từ siêu cấp thánh địa, tin đồn về Thần Vực Đoan Mộc Quần dĩ nhiên rõ ràng, trầm ngâm trong chốc lát, Đoan Mộc Quần đột nhiên mở miệng nói:

- Ngươi xác định đại đế kia là bị người giết?

- Ừm?

Lâm Minh ngẩn ngơ:

- Trái tim của hắn đều ở nơi này, người còn có thể sống được?

- Cũng không chắc!

Đoan Mộc Quần lắc đầu:

- Ta ở bên trong điển tịch của thánh địa, đã từng thấy một chút ghi lại về đại năng Thần Vực. Tục truyền võ học đến cảnh giới cực cao, gãy chi sống lại, còn đi xa hơn. Thậm chí có thể lấy máu sống lại, tổn thất toàn bộ, chỉ cần có một chút mảnh nhỏ tứ chi còn sót lại vẫn sống, cũng có thể chậm chạp trọng sinh đầy đủ, đối với một đại đế Thần Vực mà nói, mất đi trái tim, cũng chưa chắc sẽ chết!

Đoan Mộc Quần vừa nói như vậy, Lâm Minh quả thật nhớ lại tin tức có liên quan tới phương diện này, cường giả Thần Vực, võ học đến cảnh giới nhất định, chỉ sợ bị cắt thành vài đoạn, cũng có thể hồi phục.

Về phần Đoan Mộc Quần nói lấy máu sống lại. Thật ra thì không có khoa trương như vậy, chỉ dựa vào một chút xíu mảnh nhỏ của tứ chi, quả thật có thể sống lại thành đầy đủ, nhưng là tương ứng, năng lượng mới có cũng chỉ có bằng với năng lượng vốn có nguyên gốc trong mảnh nhỏ tứ chi đó, cơ bản có thể nói là võ công toàn bộ phế!

Võ giả cao nhất mất đi mấy phần thân thể, sẽ tổn thất mấy thành năng lượng.

- Ngươi nói không sai, đại đế kia chưa chắc sẽ chết.

Lâm Minh gật đầu, lúc trước hắn bị tư duy theo quán tính nói gạt.

Đoan Mộc Quần lại nói:

- Vị thần nữ này sau khi chết mười mấy vạn năm, thi thể chẳng những không rữa nát, hơn nữa nhìn rung động lòng người, căn bản giống như là ngủ thiếp đi, đây có chút không hợp với lẽ thường, cho dù thần nữ này khi còn sống cường đại hơn nữa, sau khi chết đã trải qua lâu như vậy, năng lượng cũng nên rơi rớt một chút, để cho da mất đi sáng bóng mới đúng, nhưng sự thật cũng không phải là, cho nên ta nghĩ, cũng có thể là đại đế Thần Vực nào đó, khoét trái tim đại đế của ra bản thân, đặt ở trong cơ thể thần nữ, bảo vệ sinh cơ mười vạn năm không dứt của nàng hay không?

Một câu kinh người của Đoan Mộc Quần, Lâm Minh nghe xong tâm thần cả kinh, suy luận này mặc dù nghe ly kỳ, nhưng cũng chưa chắc không phải là thật sự!

Một Thần Đế, khoét tim của mình ra, để giữ được sinh cơ không dứt cho thần nữ đã chết đi!

Đối với một võ giả mà nói, trái tim, đan điền, tinh thần chi hải cũng là địa phương trọng yếu nhất, năng lượng ẩn chứa trong đó cũng nhiều nhất, khoét trái tim ra, ít nhất phải tổn thất một thành thực lực, đáng giá để đại đế kia làm như vậy thì không nghi ngờ chút nào, thần nữ này là người cực kỳ trọng yếu trong lòng đại đế kia!

Nhưng đã như vậy, đại đế Thần Vực hẳn là hảo hảo bảo vệ thần nữ trong thủy tinh mới đúng, tại sao lại vứt bỏ nàng ở Vạn Cổ Ma Khanh, một chỗ mộ địa đơn sơ như vậy, dù ai cũng không cách nào tưởng tượng, trong đó an táng nhân vật Thần Vực cấp Thánh Chủ!

Quá nhiều chuyện nghĩ mãi mà không rõ, Lâm Minh dứt khoát không thèm nghĩ nữa, hắn cúi người xuống, tiếp tục tại lục lọi ở chỗ cổ của thần nữ, lúc trước bởi vì tìm ra tim đập của thần nữ, tay hắn rụt trở về, không có lấy tín vật ra.

Rụt rè cẩn thận đưa vào bên trong vạt áo, Lâm Minh lấy ra một chuỗi dây chuyền.

Đây là một chuỗi dây chuyền vô cùng cổ quái, tuyệt không phải trang sức nữ sĩ sử dụng, vòng trang sức này chừng ngón út, nói là dây chuyền, không bằng nói là xiềng xích, ở phía cuối dây chuyền, treo một khối kim loại lớn chừng bàn tay, dày chừng một tấc, cầm trong tay nặng trịch, trung tâm khối kim loại có một ô trống hình vuông, tựa hồ vốn là vây quanh bảo thạch nào đó, mà bảo thạch kia có thể là bị ném đi.

- Lại là một tín vật kỳ quái.

Lâm Minh lắc đầu, thu ngọc bội cùng một chuỗi dây chuyền vào bên trong Tu Di giới, bí ẩn của Vạn Cổ Ma Khanh này chỉ có thể chờ mình tương lai thực lực cường đại mới đến giải khai.

Hiện tại, Lâm Minh xa xa không đủ trình độ cảnh giới này, đợi đến ngày sau, thực lực của hắn đủ mạnh, hoàn toàn có thể tự mình tới Vạn Cổ Ma Khanh một chuyến, xem bên trong đó đến tột cùng là cái gì một chút.

Liếc mắt nhìn cô gái trong quan một cái thật sâu, khắc sâu dung mạo của nàng vào trí nhớ, rồi sau đó Lâm Minh đẩy thạch quan trở về tại chỗ.

Giơ tay lên hạ xuống trận phù, niêm phong phong thạch quan, Lâm Minh cũng chính là tùy ý niệm phong một chút, nghĩ đến có trái tim của Thần Đế ở đây, không có Tà Linh nào có thể đánh chủ ý lên thi thể thần nữ, may nhờ chính mình từ vừa mới bắt đầu đã không có ác ý gì, nếu không bị hút vào không gian ý chí, chỉ cần trái tim Thần Đế hơi có chút sát ý, chính mình sẽ chết không thể chết hơn!

Lấy chút ít thi sát trước kia ở trong mộ địa này mấy ngàn năm cũng không dám động vào thạch quan của thần nữ, hơn phân nửa chính là kiêng kị trái tim Thần Đế này.

- Tiền bối, vãn bối cáo từ.

Lâm Minh ôm quyền, rời đi mộ thất, hắn có một loại dự cảm, ngày sau hắn cùng với cô gái này còn sẽ gặp lại, thậm chí là chủ nhân của trái tim Thần Đế kia.

- Đi thôi, chúng ta rời đi nơi này!

Lâm Minh đè tất cả nghi vấn xuống đáy lòng, mang theo đám người Đoan Mộc Quần, rời đi huyệt mộ.

Dọc theo một ngàn một trăm dặm ở Vạn Cổ Ma Khanh.

Hoàn toàn yên tĩnh, bầu trời màu xám vạn năm không thay đổi, sương mù xám lượn lờ, ở bên trong thổ địa màu đỏ sậm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy tấm bia đá gãy lìa, phía trên có khắc tự phù thần bí cổ xưa.

Một ngày kia, mấy con quạ đen màu đỏ như máu quanh quẩn ở tầng trời thấp, cạc cạc thét chói tai, chúng nó dựa vào ăn thịt thối thi thể mà sống, nghe nói chúng nó có năng lực cảm giác kỳ dị, sẽ nghe thấy được khí tức của người chết, cho nên nơi nào có người chết, chúng nó sẽ tụ tập ở đó trước.

- Các ngươi, đám súc sinh này cũng tới tham gia náo nhiệt!

Ở bên trong sương mù xám, đột nhiên có một võ giả Cự Ma nhảy lên, Huyết Ô Nha thấy nhóm người này, trong lòng giận dữ:

- Muốn chờ lão tử chết, lão tử trước hết giết các ngươi, đi chết đi.

Sát sát sát!

Thương mang lóe lên, mấy con Huyết Ô Nha bị xuyên thủng, còn lại mấy con thì cạc cạc kêu rồi chạy trốn, những Huyết Ô Nha này thật ra thì không có lực công kích gì, là giống cấp thấp nhất trong Vạn Cổ Ma Khanh, chúng nó dựa vào trứng chim chôn sâu dưới đất mới có thể tránh thoát Vạn Cổ Ma Khanh phun trào, mười năm sinh sôi nẩy nở một lần.

- Lão tam, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, chúng ta bị vây ở chỗ này đã một tháng! Địa phương quỷ quái đáng chết này!

Nói chuyện chính là một võ giả Ải Ma tộc, hắn thấy võ giả Cự Ma công kích Huyết Ô Nha, lắc đầu thở dài một hơi, nói.

Võ giả Cự Ma thu thương của mình, hùng hùng hổ hổ nói:

- Con mẹ nó, Vạn Cổ Ma Khanh hiện tại là tà môn, ngày thường hằng năm cho dù là sau đại phun trào, cũng không có nguy hiểm như vậy, ta đoán người tới Vạn Cổ Ma Khanh lần này, sợ là vẫn lạc hơn phân nửa!

- Không sai biệt lắm! Chậc, vốn là chiếm được một chút cơ duyên, mong đợi tương lai có thể tiến thêm một bước, nhưng nếu như ra không được thì cơ duyên kia đều vô dụng.

Lại là một người chen lời nói, nàng là một thiếu nữ Yêu Tinh tộc, cũng là nữ nhân duy nhất trong ba người.

Tiểu đội của bọn họ vốn là cũng có sáu người, hiện tại chỉ òn lại có ba người, bị vây ở bên trong tuyệt địa này, chạy không thoát, còn thường xuyên gặp phải Tà Linh công kích.

Trong khi ba người nói chuyện, đột nhiên nghe được một tiếng kêu thảm thiết thê lương, sương mù xám quanh thân bọn họ nhất thời bị quấy động, phảng phất giống như một nồi cháo sôi trào.

- Không tốt!

Ba người sắc mặt đại biến, đồng thời rút ra binh khí, chỉ thấy lúc này, sương mù xám bị khí lưu thổi ra, năm con cự thú hình người cao hơn một trượng xuất hiện ở trước mặt ba người.

Năm con cự thú này lớn lên vô cùng ghê tởm, vết thương đầy mặt, đỉnh đầu có một mào gà lớn màu đỏ, miệng đầy răng nanh như cương châm, đứng thẳng đi lại, móng vuốt chân trước giống như lưỡi đao sắc bén.

- Đám súc sinh này, rốt cuộc là đuổi tới!

Tâm của võ giả Ải Ma tộc thoáng cái chìm vào đáy cốc, bọn họ ngộ nhập không gian mê cung này, cũng là bởi vì bị bọn cự thú này đuổi giết, về sau bọn họ bị vây ở nơi này ước chừng một tháng, làm sao cũng chạy không thoát, hiện tại, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, bọn cự thú này thế nhưng không biết dùng phương pháp gì đã tìm được bọn họ rồi, luôn luôn đuổi theo đến nơi này.

Giờ khắc này phát hiện cự thú, bọn họ đã biết sống không được.

- Con bà nó, dù sao bị vây ở chỗ này cuối cùng cũng chết, cũng là chết, không bằng liều mạng cùng bọn quái vật này, muốn giết lão tử, lão tử cũng không cho các ngươi sống khá giả.

Võ giả Cự Ma hét lớn một tiếng, đỉnh thương xông tới, thương mang sắc bén phá toái hư không, võ giả Cự Ma này tuyệt cũng không phải hạng người hời hợt, nếu không hắn cũng sống không tới hiện tại.

Song hắn xông đến nhanh hơn, lui về nhanh hơn, sinh vật hình người ác tâm kia chỉ là một cái tát đã đánh bay võ giả Cự Ma, ba đạo vết thương máu chảy đầm đìa lưu ở bộ ngực võ giả Cự Ma, không ngừng phún huyết!

Chênh lệch quá xa!

Lúc trước bọn họ cũng không phải là không có phản kháng, song những sinh vật hình người này chẳng những lực lượng vô cùng lớn, hơn nữa lỳ lợm, bọn họ căn bản là không có chút lực phản kháng nào, cho nên mới chạy trối chết, ngộ nhập tuyệt địa.

Thấy một màn như vậy, võ giả Ải Ma tộc cùng thiếu nữ Yêu Tinh tộc trong mắt cũng hiện lên một tia tuyệt vọng, chuyện cho tới bây giờ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Hai con trong năm con cự thú gầm thét một tiếng, vươn móng vuốt sắc bén ra bắt tới chỗ ba người, trong mắt võ giả Ải Ma tộc hiện lên một tia kiên quyết, đang muốn liều mạng cùng mấy cự thú này, đúng lúc này, một đạo tia sáng rừng rực thoáng hiện, như xuyên phá giấy vụn xuyên thủng mi tâm của hai con cự thú này, hai con cự thú kêu cũng không kêu một tiếng, thân thể thoáng một cái, phốc phốc một tiếng ngã trên mặt đất, máu tươi ồ ồ chảy ra.

Võ giả Ải Ma tộc hoàn toàn sợ ngây người.