Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 885: Cưỡng từ đoạt lý




Lúc này Lâm Minh không muốn dây dưa cùng bất luận kẻ nào, đang suy nghĩ lập tức rời đi, đúng lúc này, mấy đạo thân ảnh lóe lên đã đi tới trước mặt Lâm Minh.

- Thì ra là Lâm tiểu hữu, xin dừng bước.

Lâm Minh cau mày, định thần nhìn lại, người tới tổng cộng bốn người, theo thứ tự là Cửu Đỉnh thần quốc trẻ tuổi tuấn kiệt Dương Mục thất trọng Mệnh vẫn, Đại Dã thần quốc trẻ tuổi tuấn kiệt Âu Dã Quần nửa bước Thần Hải, còn có một người trẻ tuổi Lâm Minh không nhận ra, mặc dù đối phương chẳng qua là lục trọng Mệnh vẫn, nhưng căn cơ hết sức sâu, so với

Tư Đồ La Sát lúc trước cũng mạnh hơn không ít.

Ba tuổi trẻ tuấn kiệt đứng đầu Thiên Diễn đại lục, dẫn đội là một trung niên áo xanh, tu vi rõ ràng là Thần Hải sơ kỳ!

Trung niên nhân này Lâm Minh có chút ấn tượng, hắn đến từ gia tộc cấp Thánh Địa phụ thuộc vào Đại Dã thần quốc, gia tộc họ Tôn, trung niên tự nhiên là nhân vật trọng yếu trong gia tộc Tôn thị.

Trung niên họ Tôn mặc dù là tu vi Thần Hải, nhưng căn cơ cũng không coi là sâu, so với Thích Bạch kém không ít, đoán chừng là dựa vào cơ duyên đột phá Thần Hải, người như vậy không tính đáng sợ, nhưng Lâm Minh cũng sẽ không khinh thị.

Trên người bốn người mang theo một chút vết thương, tựa hồ vừa mới trải qua một cuộc đại chiến. Những người này vốn là hai phe thế lực Cửu Đỉnh thần quốc cùng Đại Dã thần quốc, nhưng bây giờ tụ tập ở chung một chỗ, hoàn toàn bị rối loạn, đoán chừng bọn họ cũng đã trải qua không ít ác chiến, thậm chí tổn thất không nhỏ.

- Mấy vị gọi Lâm mỗ lại, không biết có gì?

Giọng nói Lâm Minh mặc dù bình thản, nhưng thanh âm có chút lạnh, loại thời điểm nhạy cảm này, hắn dĩ nhiên sẽ không cho đối phương gọi lại mình muốn chào hỏi.

- Ha hả, Lâm tiểu hữu, không biết hài cốt sau lưng Lâm tiểu hữu..

Người trung niên họ Tôn sống một ngàn bảy tám trăm năm, nhãn lực dĩ nhiên sẽ không kém hơn Lâm Minh, uy áp mạnh như thế, lực trường di lưu vài ngàn năm không tiêu tan, hắn liếc thấy hài cốt phía sau Lâm Minh khi còn sống thực lực kinh khủng, một người như vậy, di vật của hắn chính là bảo vật? Quả thực khó có thể tưởng tượng lúc trước hắn rõ ràng thấy Lâm Minh lấy di bảo của bộ hài cốt này.

Người trung niên họ Tôn còn đang cố khắc chế, mà ba người trẻ tuổi bên cạnh hắn cũng đã sáng hai mắt lên, nhìn Lâm Minh đều chảy ra nước miếng.

Nếu như có thể nhận được di vật truyền thừa kia, đây sẽ là một phần thiên đại cơ duyên, thậm chí có thể bằng thứ này thành thiên hạ đệ nhất!

Nếu như có thể, bọn họ dĩ nhiên không muốn đắc tội Lâm Minh, nhưng ích lợi thật lớn bày ở trước mắt lại bất đồng. Huống chi, hắn thấy Lâm Minh hơn một năm mặc dù đột phá nhị trọng Mệnh vẫn, tu vi tiến một bước, nhưng cũng sẽ không là đối thủ của cường giả Thần Hải huống chi ba người bọn họ cũng không phải ngồi không.

Bốn ngươi liên thủ, tất nhiên có thể đánh bại Lâm Minh, đoạt được bảo vật, nếu như có thể giết chết Lâm Minh, vậy thì hoàn mỹ hơn, về sau cũng không cần lo lắng Lâm Minh trả thù.

Bộ hài cốt này đương nhiên là tiền bối đại năng tọa hóa ở chỗ này, ngươi muốn nói cái gì?

Lâm Minh bất động thanh sắc mò tới Tu Di giới của mình, hắn mơ hồ dự cảm chuyện ngày hôm nay khó có thể xuôi.

Người trung niên họ Tôn cười ha ha, ánh mắt đảo qua chung quanh:

- Làm sao không thấy Tạo Hóa tiền bối a?

Nhìn không thấy Tạo Hóa Lão Nhân, trong lòng người trung niên họ Tôn thủy chung có chỗ cố kỵ, nếu như Tạo Hóa Lão Nhân ở chỗ này, tuyệt đối một chưởng đánh chết hắn!

- Tạo Hóa tiền bối đang ở lân cận, nếu tìm hắn có việc, có thể đi qua gặp.

Lâm Minh thuận miệng nói láo, dùng danh tiếng Tạo Hóa Lão Nhân kinh sợ người trung niên họ Tôn.

Mặc dù hắn không sợ mấy ngươi trước mắt, nhưng nếu như có thể hắn không muốn giao thủ, giao thủ sẽ khiến năng lượng lay động, chưa chắc sẽ không đưa tới thiếu niên yêu dị cùng Tu La quỷ nô kia.

- Ha ha.

Người trung niên họ Tôn sờ sờ râu dài nơi khóe miệng:

- Lão phu tìm Tạo Hóa tiền bối có một số việc, không bằng Lâm tiểu hữu mang lão phu đi gặp Tạo Hóa tiền bối thế nào?

Người trung niên họ Tôn sống lâu như vậy cũng không phải dĩ nhiên bị Lâm Minh lừa gạt, dùng những lời này để thử dò xét đã đầy đủ, nếu như Tạo Hóa Lão Nhân thật không tách ra cùng Lâm Minh, Lâm Minh vì để tránh tranh đấu, tất nhiên sẽ dẫn bọn hắn đi gặp Tạo Hóa Lão Nhân, nếu không đó chính là giả.

Sắc mặt Lâm Minh trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Không rảnh!

Hắn không muốn khai chiến ở chỗ này, nhưng nếu như bị bất đắc dĩ, vậy cũng không có biện pháp, so với một năm trước, hắn phá nhị trọng Mệnh vẫn, mở ra Thương Môn, vừa nuốt Lôi Đình Đạo Quả, toàn thân phảng phất ân chứa lực lượng dùng không hết, đánh một trận thi sao!?

- Hắc hắc...

Người trung niên họ Tôn hoàn toàn không thèm để ý trong ngôn ngữ Lâm Minh ân chứa lãnh ý, khóe miệng hắn nổi lên một cái độ cong rất nhỏ, hắn đã khẳng định, Tạo Hóa Lão Nhân bởi vì nguyên nhân nào đó không biết tách ra cùng Lâm Minh.

- Tôn tộc trưởng, tiểu tử này rõ ràng đang cố làm ra vẻ, chúng ta đồng loạt ra tay, mặc hắn thiên tài thì như thế nào, cũng không bù được cường giả Thần Hải chân chính, chỉ cần giết hắn, thiên tài nữa cũng vô dụng, cháu, tộc trưởng ngươi vừa lúc có Phong Thiên tháp, có thể khóa lại một phương khu vực, để cho tiểu tử này không phát huy ra tốc độ, trốn không thoát!

Âu Dã Quần liếm liếm đôi môi, chân nguyên truyền âm nói.

Bản thân của hắn là lục trọng Mệnh vẫn, tu vi nửa bước Thần Hải, lại là trời sanh Tử Dương Huyền mạch, có mười phần tự tin đối với lực chiến đấu của mình.

Phải biết rằng, lục trọng Mệnh vẫn nửa bước Thần Hải vốn mạnh hơn thất trọng Mệnh vẫn, cộng thêm Âu Dã Quần có Tử Dương Huyền mạch cùng lĩnh ngộ sâu đối với ý cảnh pháp tắc, Âu Dã Quần tự tin chống lại Tư Đồ Yêu Nguyệt dễ dàng thủ thắng, không cần như Lâm Minh liều cái mạng già mới thắng hiểm.

Hiện tại mặc dù Lâm Minh vừa đột phá nhị trọng Mệnh vẫn, nhưng hắn cũng không phải là dậm chân tại chỗ, cho dù không thể đánh bại Lâm Minh, cũng có thể giữ cho không bị bại, huống chi còn có một Dương Mục thực lực gần với mình cùng với Tôn tộc trưởng lợi hại nhất, ba ngươi đồng loạt ra tay, cộng thêm Phong Thiên tháp hạn chế, đánh bại Lâm Minh là ván đã đóng thuyền, cho dù giết chết Lâm Minh cũng không khó khăn.

- Trong lòng ta biết rõ.

Trên mặt Người trung niên họ Tôn thủy chung vẫn mỉm cười, hắn nói:

- Lâm tiểu hữu, ngươi phàm nhặt tiền chia đều, võ giả được bảo cùng hưởng, dựa theo quy củ tông môn chính đạo, nếu như mấy võ giả cùng nhau tìm được bảo vật, thì dựa theo thực lực cao thấp phân phối thu hoạch, Lâm tiểu hữu, nơi này chúng ta có năm người, ngươi tựa hồ chiếm được ba bảo bối, một quả trái cây kỳ quái, một oản luân, một quả Tu Di giới, lão phu thực lực cao nhất, tạm thời việc nhân đức không nhường ai chọn trước một vật bảo bối thế nào? Hai kiện đồ vật kế tiếp, trái cây kỳ quái kia ngươi tựa như đã ăn một chút, toàn bộ thuộc về ngươi, vật thứ ba thì cho những ngươi khác, như thế nào?

Người trung niên họ Tôn chậm rãi nói, Âu Dã Quần ở một bên nghe mừng rõ trong lòng,

Người trung niên họ Tôn chọn trước tất nhiên sẽ chọn Tu Di giới, bảo vật bên trong nhiều hơn, mình cũng có thể phân không ít chỗ tốt. Về phần trái cây kỳ quái kia, tựa hồ là trái cây hệ lôi, đối với hắn mà nói tác dụng không lớn, không chiếm được cũng không đau lòng.

- Ha ha ha!

Lâm Minh đột nhiên cười lớn lên, loại luận điệu vô sỉ này, hắn coi như là thêm kiến thức!

- Ngươi cười cái gì?

Ánh mắt Người trung niên họ Tôn chợt trở nên lạnh.

- Cùng nhau nhặt được bảo vật? Điều này chỉ ngươi mới có thể nói ra! Lâm mỗ thật là mở rộng tầm mắt!

- Hắc hắc...

Người trung niên họ Tôn cười âm hiểm mấy tiếng:

- Lúc trước bốn người chúng ta đối chiến một đám thú dữ ở gần trung thiên thế giới, nếu như không có chúng ta ngăn chặn địch nhân, ngươi sớm đã lâm vào trong vòng vây thú dữ, nói không chùng đã bị thú dữ xé mở no bụng, làm sao có bực này cơ duyên! Ngươi có thể được bảo vật chẳng qua là vận khí, công lao của chúng ta lớn hơn!

Thật là lật ngược phải trái, vặn vẹo trắng đen, các ngươi bị thú dữ đuổi đến chật vật chạy trốn tới đây, vốn mọi người thất lạc, lại nhanh chóng biến hóa thành ta ngăn chặn địch nhân! Dựa vào cơ duyên phá thành Thần Hải củi mục, lại có mặt tự nhận thực lực cao nhất, còn con mẹ nó việc nhân đức không nhường ai,! Lâm mỗ tu võ qua nhiều năm như vậy, gặp qua rất nhiều cướp bóc bảo vật, giết người cướp của, thừa dịp người khác trọng thương đánh lén kiếm tiện nghi, nhưng loại như người muốn tranh đoạt bảo vật, còn vô sỉ vì mình tìm lý do nói nhân sĩ chính đạo. Hoàn toàn là gặp lần đầu tiên, da mặt ngươi lột ra cũng có thể làm tài liệu khôi giáp cấp Thánh khí!

Lâm Minh giận dữ trong lòng, châm chọc không chút lưu tình, hơn nữa một câu cuối cùng nham hiểm nhất, người trung niên họ Tôn dâng trào khí huyết:

- Hừ! Tiểu bối vô tri, ỷ vào mình có mấy phần thiên phú, thật tưởng đã thiên hạ vô địch? Nói cho ngươi biết, so với cường giả Thần Hải chân chính, ngươi còn kém xa lắm! Phá hư quy củ, nhục mạ tiền bối, tùy ý làm bậy, hôm nay ta liền quản giáo ngươi, cũng để cho ngươi biết, chênh lệch giữa ngươi cùng cường giả Thần Hải!

Người trung niên họ Tôn nói xong, tay phải đặt trên Tu Di giới, trực tiếp ném ra một bảo tháp, bảo tháp này vừa ra liền hóa lớn cao mấy trượng, nhô lên cao hấn áp xuống! Một khu vực nhất thời bị khóa!

Người trung niên họ Tôn dám ra tay đốiLâm Minh, nguyên nhân cũng là có kiện bảo bối này, nếu không tốc độ Lâm Minh quả thật làm cho ngươi ta đau đầu, giết không chết thì vô cùng hậu hoạn.

Mà cùng lúc đó, Lâm Minh trực tiếp rút ra Đại Hoang Huyết ích! Đại Hoang Huyết Kích nặng 80 vạn cằn, rơi vào trong tay Lâm Minh dùng rất vừa tay.

- Hừ, giao thủ cùng Tôn tộc trưởng sao, qua ải của ta trước!

Ở lúc họ Tôn lão giả xuất thủ, Âu Dã Quần xuất thủ trước, bản thân Âu Dã Quần là người cực độ cao ngạo, lúc trước danh tiếng Lâm Minh thái thịnh, hoàn toàn áp chế hắn xuống, so sánh với Lâm Minh, hắn chính là đom đóm bên cạnh mặt trời, không thu hút chút nào, điều này làm cho hắn luôn luôn cao ngạo có thể nào tòng phục.

Hắn đã sớm muốn thử thực lực Lâm Minh.

Đại Đạo Chi Kiếm!

Âu Dã Quần rút ra một thanh trường kiếm màu trắng từ trong Tu Di giới, kiếm quang thao thao như sóng biển dâng, chạy dài không dứt!

Hắn cũng không hông cậy vào mình có thể chiếm cứ thượng phong ở trong tranh đấu, nhưng chỉ cần không thua Lâm Minh là đủ rồi, hắn cảm thấy một mình mình cũng có thể miễn cưỡng tranh phong cùng Lâm Minh, huống chi có một cường giả Thần Hải nữa, trận chiến này tất thắng, đến lúc đó, Lâm Minh sẽ chết ở trên tay mình.

Kiếm quang ngất trời, khóe miệng Âu Dã Quần nối lên một tia dữ tợn,

- Cút cho ta!

Lúc này Lâm Minh thịnh nộ trong lòng, đối mặt với kiếm quang của Âu Dã Quần, chẳng qua đánh ra một kích đơn giản, quán chú Bạch Ngân Chiến Linh, cùng với lực lượng Thương Môn, lực lượng hai hăm vạn cân sao mà kinh khủng!

Chỉ nghe Oanh! Một tiếng nổ tung vang, kiếm quang giống như giấy vụn bị xé rách, con ngươi Âu Dã Quần chợt co rút lại, hắn vạn lần không ngờ, kiếm quang của mình không chịu được một kích như thế? Hắn phát ra một tiếng kêu sợ hãi, nhưng không còn kịp nữa, mũi kích nhọn không lưu tình quất vào ngực Âu Dã Quần, thân thể Âu Dã Quần đột nhiên chấn động, toàn bộ xương sườn gẫy, nội tạng tan vỡ, thân thể như một đống thịt nhão bay vút ra ngoài.

Chỉ một chiêu, Âu Dã Quần trọng thương hộc máu, hoàn toàn không cách nào ngăn cản.