Vũ Động Càn Khôn

Chương 1010: Sa Lực




Uỳnh!

Huyết quang bao quanh người Sinh Tử Quan Cái, tỏa ra một mùi tanh nồng của máu, hắn nhìn Lâm Động cười gằn, mắt lóe hồng quang đầy hung hãn.

Lâm Động cũng chau mày nhìn Sa Lực, không ngờ hắn cũng chọn ngọn núi này, hơn nữa ngay Thanh Đằng cũng bại trong tay hắn ta.

Lâm Động cũng hiểu qua về thực lực của Thanh Đằng, tốc độ của hắn cũng rất khá, theo Lâm Động dự đoán, chỉ cần không có bất ngờ, chắc chắn có vị trí của Thanh Đằng trên mười đỉnh núi. Nhưng lúc này, sự xuất hiện Sa Lực đã kết thúc con đường của Thanh Đằng.

Sa Lực đánh bại Thanh Đằng, điều này đã thể hiện rõ thực lực kinh người của hắn. hmm quả thật cũng danh bất hư truyền.

- Không sao chứ?

Lâm Động cúi nhìn Thanh Đằng, nói.

-Khụ...

Thanh Đằng cố gắng gượng dậy, quệt máu nơi khóe miệng rồi nhìn Lâm Động, vẻ mặt có phần phức tạp, lắc dầu nói:

- Hắn rất cổ quái, vốn ** nhiều nhất cũng chỉ có thổ ngang ngửa với ta, nhưng đột nhiên thực lực tăng mạnh...

- Đồ thiếu kiến thức, đây là bí kỳ của Huyết Ma Sa tộc ta, làm bốc hơi huyết dịch tăng cường sức mạnh tự thân. Tuy sẽ có di chứng sau này nhưng đến các ngươi tiêu tùng, hấp thụ tinh huyết của các ngươi là được.

Sa Lực cười, hở hàm răng trắng lạnh lẽo.

Hắn vặn vẹo cổ, tiếng xương kêu răng rắc, rồi dưa ngón tay móc móc về phía Lâm Động:

- Tiểu tử, không phải vừa rồi ngươi rất ngông cuồng sao? Giờ thử xem.

Dứt lời, đột nhiên hắn nhìn sang đỉnh núi khác cười quái dị:

- Chắc lúc này Sa Linh cũng gặp tiểu nha đầu của Bất Tử Thánh Kình tộc. Hề hề, tiều nha đầu đó sẽ thê thảm lắm đây.

Lâm Động nghe vây, ánh mắt lóe hàn quang, rối khẽ nói:

- Kết quả có lẽ sẽ khiến ngươi thất vọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thực lực của Sa Linh quả thật không tồi, chắc cũng có bản lĩnh lọt vào hàng mười người đứng đầu Tân Tú Bàng. Nhưng Mộ Linh San cũng không phải loại dễ đối phó. Tiểu nha đầu đó có một số bí mật mà Lâm Động cũng không biết. Nếu thật sự đối chiến, hắn không cho rằng Sa Linh sẽ chiến thắng Mộ Linh San dễ dàng.

- Vậy sao?

Sa Lục nhếch mép coi thường, rồi hắn nhún vai:

- Thôi không quan tâm vội, ta phải thu dọn cái mạng ngươi trước đã. Đến lúc đó dù tiểu nha đầu đó sống được, ném cái xác ngươi ra chắc thần tình nha đầu đó sẽ thú vị lắm.

- Thanh Đằng huynh, đối thủ này giao cho ta chứ?

Lâm Động nhìn Thanh Đằng.

- Ta đã bại rồi, đương nhiên đến lượt ngươi, cẩn thận đấy.

Thanh Đằng gật đầu cười khổ rồi ánh mắt trở nên sắc lạnh:

- Phế tên khốn ấy đi!

- Ta cũng có ý đó.

Lâm Động cười, rồi chầm chầm nắm lấy Lôi Đế Quyền Trượng, lôi quang lan tỏa phát ra tiếng xẹt xẹt không ngừng.

- Hai con chó nhà có tang, lát nữa các ngươi muốn chạy cũng không được đâu.

Sa Lực cười nham hiểm, rồi hồng quang trong mắt hắn bùng phát, hai tay siết chặt, chỉ thấy bề mặt cơ thể hắn hiện lên một lớp vảy đỏ rực. Hai tay hợp lại, biến thành hai cây cốt đao huyết sắc hung hãn, hàn quang quấn quanh lưỡi đao.

Xoẹt!

Sa Lực lúc này giống như con quái vật người phủ đầy cây sừng. Hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn Lâm Động, rồi hắn cười quái dị, thân hình khẽ động, một đạo huyết quang xé tan không khí lao thẳng về phía Lâm Động.

Vút vút!

Đao quang bắt chéo, nhắm thẳng cổ Lâm Động mà chém tới với tốc độ kinh người.

Lôi quang trên Lôi Đe Quyền Trượng bùng nổ rồi biến thành vô số dạo tàn ảnh, tinh chuẩn đánh đúng lên nơi giao nhau của hai đạo đao quang.

Keng!

Âm thanh kim loại va chạm vang lên, một dạo kình phong lan tỏa, cự thạch ở xung quanh bị chấn động đánh vỡ vụn.

Xoẹt xoẹt!

Kinh phong cuộn trào, một thân ảnh huyết quang lập tức hiện ra phía sau Lâm Động.

- Sa Sỉ Liệt!

Huyết quang tựa bão tố ập tới, mỗi đạo huyết quang lại biến thành một cái răng sắc nhọn lan tỏa thứ sức mạnh khiến cả cường giả Sinh Huyền Cảnh đại thành cũng khó lòng phòng ngự.

Sa Lực không phải loại hiền lành, ra tay là không có ý nương tình, rõ ràng là mang sát ý thật sự.

- Lôi Trạo!

Cảm nhận dược kình phong mạnh mẽ phía sau, Lâm Động mắt tối lại, Lôi Đế Quyền Trượng cắm xuống đất, lôi quang chói lòa bủng phát biến thành một quầng sáng bao quanh người.

Bùm bùm bùm!

Huyết quang đánh lên quầng lôi quang, tiếng sấm nổ vang vọng, tuy công kích mạnh mê khiến lôi quang liên tục nổi sóng nhưng vẫn không thể phá vỡ. Sau khi có được Lôi Đế Quyền Trượng, công thủ của Lâm Động đã được hoàn thiện hơn.

Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, hàn quang lóe lên, Lôi Đế Quyền Trượng trong tay bỗng đánh ra, một đạo lôi quang rạch tan không khí, xuyên qua quầng sáng và trùng trùng công thế huyết quang, oanh kích lên thần ảnh quỷ dị phía sau.

Ầm!

Thân ảnh đỏ lập tức rung lên dữ dội, công thế mạnh mẽ tiêu tan, bản thân hắn thì lùi sau vài bước, cơ thể đầy huyết quang thỉnh thoảng lại ánh lên lôi quang.

- Công thủ không tồi.

Sa Lực cười gằn, rồi hắn xoa chỗ bị Lôi Đế Quyền Trượng đánh phải trên ngực, ở đó có một mảng tím đen lại, nhưng khi tay hắn quệt qua thì biến mất. Lớp vảy đỏ lấp lánh một cảm giác kiên có khó lòng phá hủy.

- Dù Lôi Đế Quyền Trượng của ngươi uy lực không tồi nhưng vẫn không thể công phá tầng Ma Sa Lân Bì của ta.

Lâm Động nheo mắt nhìn tầng vảy cổ quái trên người Sa Lực, huyết quang lấp lánh vô cùng quy dị. Vừa rồi Lâm Động có thể cảm nhận được sức mạnh to lớn khi đánh vào đều bị lớp vảy đó hóa giải hết.

- Lâm Động, Ma Sa Lân Bì là bí kỹ của Huyết Ma Sa tộc, nó không phải võ học mà là được tụ thành từ hàng triệu con trùng sa, chúng có thổ thôn thực các loại năng lượng, vô cùng khó công phá!

Thanh Đằng từ phía sau nói. l

- Những cái vảy đó lại là sinh vật sống? J Lâm Động giật mình, chẳng trách mà hắn thấy cổ quái như vậy. r

- Công kích của các ngươi chẳng có tác dụng gì với ta cả. Nhưng công kích của ta có thể lấy mạng các ngươi!

Sa Lực ngửa mặt lên trời cười lớn, rồi hắn lao vút tới tấn công Lâm Động.

- Con người tầm thương các ngươi có thổ sánh với Huyết Ma Sa tộc bọn ta sao?

Ánh mắt Lâm Động lãnh đạm, thân hình hắn tránh công thế của Sa Lực, Lôi Đế Quyền Trượng vẽ nên một đường cong rồi tấn công Sa Lực.

- Ta đã nói rồi, ta có Ma Sa Lân Bì, ngươi căn bản không thể làm ta tổn thương!

Sa Lực cười khảy.

Lâm Động vẫn không giảm lực tay, nhưng khi sắp chạm vào người Sa Lực thì khóe miệng hắn nhếch lên:

- Vậy thì phá lớp vảy của ngươi đi là được.

- Dựa vào ngươi sao?

Sa Lực cười chầm chọc.

Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, chỉ thấy đỉnh trên cùng của Lôi Đế Quyền Trượng bỗng xuất hiện quang trận kỳ dị to cỡ bàn tay, trận pháp xoay chuyển tỏa ra một luồng năng lượng kỳ lạ.

Phụt phụt!

Một đạo ánh sáng kỳ dị bắn ra, bắn thẳng lên ngực Sa Lực. Sau đó lớp Ma Sa Lân Bì trên người hắn vọng ra tiếng kêu thảm thiết, lớp vảy kiên có xuất hiện một cái lỗ to bằng nắm tay. Nhìn có vẻ như dã bị phân giải vậy.

- Không còn lớp vảy nay, xem ngươi là cái gì?

Lâm Động nhìn Sa Lực đang tái mặt, nhếch mép cười, cánh tay rung lên, hoa văn thanh long bay ra, Lôi Đế Quyền Trượng mang theo sức mạnh cuồng bạo đánh thẳng lên Ma Sa Lân Bì.

Binh!

Âm thanh trầm dục vọng lại từ đỉnh núi, thân thể Sa Lực bay ra sau, máu tươi bắn ra, người rơi xuống kéo lê trên mặt đất một vệt dài trăm mét, cuối cùng khảm hẳn vào một tảng đá...

Thảm hại dị thường.