Vũ Động Càn Khôn

Chương 1185: Trở về




Vương triều Đại Viêm, Đô Thành.

Đô thành hiện nay hiển nhiên đã hùng vĩ hơn năm đó rất nhiều, chỉ có điều bốn bề đô thành đều bốc đầy chiến hỏa, không còn sự bình yên phồn hoa trước kia nữa.

Quang trận khổng lồ hiện ra trên không trung, bao trùm cả Đô Thành. Trên tường thành, chi chít quân đội đang đứng cầm thương, họ đều căng thẳng nhìn về phía xa. Đội quân phía đó tỏa ra sát khí đầy trời, trên không trung còn có không ít thân ảnh lơ lửng, khí tức từ đó còn mạnh hơn cả áp lực từ nghìn quân vạn mã.

Nhiều người nghiến răng, siết chặt vũ khí trong tay, ánh mắt đều đầy thù hận, đây chính là phòng tuyến cuối cùng của vương triều Đại Viêm, nếu bị công phá thì vương triều Đại Viêm sẽ thành lịch sử. Đến lúc đó họ cũng thành người dân vong quốc, tha hương khắp nơi. Một năm nay, thảm kịch đó người dân vương triều Đại Viêm đã nhìn thấy quá nhiều rồi.

Cả Đô Thành đều nằm trong khói bụi mịt mù của chiến tranh, không khí cũng như đặc quánh lại.

Trong đại diện ở một nơi nào đó trong Đô Thành, không khí cũng căng thẳng gần như đông cứng lại.

Trong đại điện cũng có không ít người, ở ngay chính giữa là một trung niên nam tử thân hình cao lớn đang ngồi, nét mặt đầy lo lắng. Nhìn kỹ thì chính là vua của vương triều Đại Viêm, Mạc Kinh Thiên.

Ngài hiện nay ánh mắt cũng sắc bén hơn vài năm trước, mái tóc cũng có thêm những sợi bạc, gương mặt thêm phần ưu tư.

Bên cạnh Mạc Kinh Thiên là một thanh niên áo xanh, gương mặt tuấn mỹ, dáng vẻ cũng quen thuộc. Chính là Mạc Lăng năm đó cùng Lâm Động tham gia Bách Triều Đại Chiến, sau đó cùng Lâm Động gia nhập Đạo Tông.

Ba năm tu luyện, thực lực Mạc Lăng hiển nhiên cũng tiến bộ rất lớn. Khí tức của hắn chỉ mạnh hơn chứ không thua kém Mạc Kinh Thiên, có lẽ cũng có cảnh giới Sinh Huyền Cảnh rồi.

Ở vị trí hàng đầu, ngoài hoàng thất ra còn có một nhóm người cùng ngồi ngang hàng. Họ mặc bào phục cùng màu nhau, ánh mắt những người trong đại điện nhìn họ đều không thiếu sự ngưỡng mộ.

Họ chính là tông tộc Lâm thị của vương triều Đại Viêm.

Có điều, tông tộc Lâm thị hiện nay đã không còn như năm xưa. Thực lực của họ đã vượt xa Tam đại tông tộc khác, thậm chí hơn cả hoàng thất. Nhưng không ai dám có bất cứ sự bất mãn nào, lý do không phải gì khác, chính là vì một tộc nhân trong Lâm thị, Lâm Động.

Vì hắn, Đạo Tông đã ban cho tông tộc Lâm Thị vô số ân huệ, ngay vương triều Đại Viêm cũng nhận được không ít lợi ích, thực lực cường thịnh, thoát khỏi xuất thân là vương triều cấp thấp.

Vương triều Đại Viêm hiện nay ai cũng biết, bề ngoài là hoàng thất Đại Viêm quản lý nhưng quyền phát ngôn của tông tộc Lâm thị còn có sức nặng hơn.

- Lâm Phần huynh, tình hình hiện nay mọi người có biện pháp gì không?

Mạc Kinh Thiên nhìn hai thân ảnh ngồi phía trước của Lâm thị. Trong đó một người chính là trưởng tộc Lâm thị, Lâm Phần. Còn người kia là một lão giả với mái tóc bạc, hơi trầm mặc, nhưng chẳng ai dám bất kính.

Đứng đằng sau là một trung niên nam tử, gương mặt nghiêm nghị, có nét giống với Lâm Động.

Lão nhân kia là Lâm Chấn Thiên, gia gia của Lâm Động, trung niên nam tử bên cạnh là Lâm Tiêu, phụ thân Lâm Động. Bên cạnh là một mỹ phụ, mẫu thân của Lâm Động, Liễu Nghiên.

Chỉ điểm này thôi, thân phận của họ trong Lâm thị, ngay trưởng tộc Lâm thị cũng không dám đắc tội.

Lâm Phần thấy Mạc Kinh Thiên hỏi thì khẽ thở dài, lắc đầu khổ sở. Đông Huyền Vực hiện nay cục thế đại loạn, ngay Đạo Tông cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, họ có thể làm gì?

- Theo thông tin nhận được, dường như có cường giả của Nguyên Môn đang tới. Nếu chúng đến nơi thì e là chúng ta…

Mạc Kinh Thiên cười khổ:

- Không biết tiền bối Đạo Tông…

Nói rồi hắn nhìn sang phía khác của đại điện, ở đó là hơn mười thân ảnh đang ngồi điềm nhiên. Phía trước họ là một lão nhân mù mặc áo xám. Người này cũng không xa lạ gì, chính là trưởng lão quản lý Võ Học Điện ở Đạo Tông. Lâm Động cũng nhận được không ít chỉ điểm từ ngài.

Nhưng vị trưởng lão Đạo Tông lúc này lại trầm mặc lắc đầu, thần sắc có phần xám xịt.

Mọi người thấy thế đều thở dài, gương mặt hơi tái đi.

- Trưởng lão, Lâm Động huynh không phải vẫn còn sống sao? Nghe nói huynh ấy không còn như trước đây nữa rồi. Nếu về được thì chưa biết chừng còn hy vọng.

Trong lúc ấy, một thiếu nữ đứng phía sau trưởng lão mù đột nhiên lên tiếng.

Thiếu nữ này gia nhập Đạo Tông sau khi Lâm Động rời đi, nhưng điều này không ngăn cản nàng trở thành người sùng bái trung thành nhất của Lâm Động sư huynh chưa từng gặp mặt. Hồi mới gia nhập Đạo Tông, chính vì nguyên nhân này mà nàng dù có đủ thiên phú gia nhập Thiên Điện nhưng lại chọn Hoang Điện.

Lâm Động.

Cái tên mang mùi vị thần kỳ này đã lan tỏa trong đại điện khiến không ít người lấy lại tinh thần, rồi cùng không kìm được nhìn về phía Lâm Chấn Thiên, Lâm Tiêu nãy giờ không nói gì.

- Ài.

Lâm Chân Thiên cũng khẽ thở dài, gương mặt già nua ánh lên chút tự hào, nhưng nhiều hơn là một loại hoài niệm.

Nhiều năm rồi không gặp hắn nhỉ? Anh bạn trẻ quật cường Thanh Dương Chấn năm đó nay đã trở thành niềm tự hào của Lâm gia.

Phía sau, gương mặt nghiêm nghị của Lâm Tiêu cũng dần dịu lại, Liễu Nghiên ở bên cạnh thì mắt đỏ hoe dựa vào Lâm Tiêu, có tiếng nấc nhẹ. Bao năm nay, hai đứa con trong nhà đều ra khỏi nhà khiến người làm mẹ như bà lo lắng và xót đến phát điên.

Tu tu…

Khi không khí trong đại điện đầy bi thương thì từ phía xa bỗng có tiếng tù và. Mọi người nghe thấy sắc mặt đều đại biến, vội vàng đứng dậy.

- Chúng sắp tấn công rồi!

Trên tường thành, tinh thần của mọi người đều căng như dây dàn. Mấy người Mạc Kinh Thiên, Lâm Chấn Thiên trong đại điện cũng nhanh chóng ra tới nơi, nhìn phía trước với vẻ mặt nặng nề.

Ở đó là một biển người mênh mông không thấy điểm tận cung, đại quân đến biên cương, khí thế bức người.

- Ha ha, Mạc Kinh Thiên, hôm nay các ngươi mà không đầu hàng, khi trận pháp bị phá thì vương triều Đại Viêm chắc chắn sẽ máu chảy thành sông!

Phía trên đại quân là rất nhiều thân ảnh, kẻ có vẻ như chủ tướng cười lớn.

- Ngoài ra, giao hết người của Lâm thị ra đây. Việc này vốn không liên quan đến chúng, nhưng ai bảo trong gia tộc chúng lại xuất hiện một tên Lâm Động ngông cuồng dám thách thức cả uy nghiêm của Nguyên Môn, đúng là tìm chỗ chết!

Sắc mặt Mạc Kinh Thiên tối lại, không ngờ tin Lâm Động xuất thân từ tông tộc Lâm Thị đã bị Nguyên Môn biết được.

- Vương triều Đại Viêm ta không có ai sợ chết cả. Muốn động thủ thì ta sẽ cùng các ngươi liều mạng đồng quy vu tận!

Mạc Kinh Thiên lạnh lùng nói.

- Đồng quy vu tận? Ha ha, e là các ngươi không có tư cách!

Tên chủ tướng đó cười khảy, rồi vung tay:

- Các ngươi tưởng trận pháp Đạo Tông cho các ngươi có thể bảo vệ được chu toàn sao? Cường giả Nguyên Môn đã đến, hôm nay các ngươi cứ chờ chết đi!

Nói rồi, hắn quay ra sau, cúi người:

- Tiền bối, mời ra tay phá trận!

Uỳnh uỳnh!

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy một luồng nguyên lực cường hãn bùng phát, hàng trăm thân ảnh hiện ra, khí tức ai cũng vô cùng mạnh mẽ, phía trước ngực đều có hoa văn trắng đen, là dấu hiệu của Nguyên Môn.

Đứng đầu đám người này là một lão giả mặc hắc bào. Sắc mặt lão lạnh lùng nhìn những người trên thành.

- Là Triệu Khuê!

Lão nhân mù trên tường thành sắc mặt kịch biến, những đệ tử Đạo Tông phía sau nghe thế ánh mắt đều hiện vẻ kinh hãi. Triệu Khuê chính là cường giả đỉnh cấp mới xuất hiện của Nguyên Môn, nghe nói thực lực đã là Chuyển Luân Cảnh. Lần đó khi vây công Đạo Tông đã bị Ứng Hoan Hoan đả thương.

Họ không thể ngờ chỉ một vương triều Đại Viêm mà Nguyên Môn phái ra cả siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh.

- Một đám sâu kiến, có thể để lão phu ra tay, cũng coi như các ngươi có phúc rồi.

Triệu Khuê cười lạnh, rồi lão cũng lười không muốn nói nhiều, vung tay lên. Chỉ thấy nguyên lực trong trời đất cuộn trào, dường như trời đất cũng tối sầm lại.

- Xem lão phu một ngón tay phá trận của các ngươi!

Hàn quang lóe lên trong mắt Triệu Khuê, một ngón ta điểm ra, nguyên lực hùng hồn hội tụ biến thành một đạo cự chỉ hàng nghìn trượng, rồi phá vỡ hu không, oanh kích thẳng lên đại trận.

Bùm!

Cả tòa thành rung chuyển dữ dội.

Lão giả mù hô một tiếng, tinh thần lực bùng nổ, nhưng mới chỉ tiếp xúc với cự chỉ lão đã hộc máu tươi, thần sắc ảm đạm, với thực lực Tử Huyền Cảnh thì thực sự không thể đấu lại Chuyển Luân Cảnh.

- Trưởng lão!

Đệ tử Đạo Tông thấy lão bị thương vội vàng tiến lại đỡ.

Uỳnh uỳnh!

Quang trận không kìm được rung lên, mọi người thấy thế đều dâng lên sự tuyệt vọng. Liễu Nghiên cũng ôm chặt lấy Lâm Tiêu, Lâm Tiêu cũng ôm ngược lại.

Bùm!

Cuối cùng quan trận không chống đỡ nổi công kích của một cường giả Chuyển Luân Cảnh, biến thành những chấm sáng nổ tung, tầng phòng ngự cuối cùng của Đô Thành đã bị phá vỡ.

Cự chỉ phá vỡ lớp phòng ngự, uy lực không hề suy giảm, vẫn lao thẳng tới những người trên tường thành, xem ra không ai thoát được.

Tất cả đều tuyệt vọng nhìn cự chỉ ngày một gần, khổ sở đấu tranh như vậy vẫn không thoát được kết cục này hay sao?

Liễu Nghiên ôm chặt lấy Lâm Túc, Lâm Túc cũng thở dài, ngẩng lên đầy tuyệt vọng, kết thúc vậy sao…

- Tiểu tử Động nhi không biết thế nào rồi. Cha sắp chết rồi đây, còn không mau về tiễn biệt, đúng là tiểu tử thối bất hiếu!

Lâm Tiêu cười, rồi dường như ngài nhìn thấy không gian ở đó biến dạng, rồi một thân ảnh vô cùng quen thuộc xuất hiện phía trước cự chỉ.

Thân ảnh đó dường như là tên bất hiếu tử đó…

- Ảo giác trước khi chết sao?

Lâm Tiêu lắc đầu rồi nhắm mắt lại, nhưng một lúc sau lại mở mắt, hình như công thế đáng sợ đó không tới?

Trên tường thành, vô số ánh mắt mơ hồ không hiểu nhìn lên bầu trời, rồi thần tình dần đông cứng lại.

- Đó là…

Trên đó là một thân ảnh đứng chắp tay sau lưng, cự chỉ thì xuất hiện ở cách đó vài trượng nhưng không thể nào rơi xuống được. Rồi mọi người nhìn thấy thân ảnh đó nhấc tay lên khẽ búng một cái.

Bùm!

Một ngón tay búng ra, cự chỉ đủ để phá tan cả Đô Thành đã bùm một tiếng nổ thành vô số những đốm sáng.

Công thế cường đại đến từ một siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh đã bị phá rồi?

Cả không gian lặng như tờ, ngay tiếng chém giết phía xa cũng không còn nữa.

Mọi người sững sờ nhìn thân ảnh kia, một lúc lâu sau mới sực tỉnh, hình như họ được hắn cứu rồi?

- Tiền bối.

Mạc Kinh Thiên mặt đầy kích động, vội vàng cúi người, những người trên tường thành cũng vội quỳ xuống, Lâm Tiêu, Liễu Nghiên thấy thế vội cúi ngươi, chỉ có điều khi định cúi thì họ phát hiện mình không động đậy được.

- Cha mẹ, lễ này con không nhận được đâu.

Từ trên không trung vang lên tiếng cười khẽ, Lâm Tiêu, Liễu Nghiên sững người, run run nhìn lên thân ảnh kia, ánh mắt đầy vẻ khó tin và xúc động.

- Động…Động nhi…

Cả hai cùng nghẹn ngào.

Thân ảnh đó quay lại, gương mặt ấy vẫn như hồi rời đi, chỉ có điều đã có thêm sự kiên nghị và trưởng thành.

Người thiếu niên năm đó đã trưởng thành, như đôi cánh chim ưng giang rộng nơi bầu trời, đứng trên vị trí cao trong trời đất.

Thân ảnh Lâm Động khẽ lay động rồi xuất hiện phía trước Lâm Tiêu và Liễu Nghiên. Hắn nhìn hai người có cùng huyết mạch với mình, nỗi nhớ cất giấu bao năm cuối cùng đã dâng trào.

Vào khoảnh khắc này, mắt hắn cũng phải đỏ lên, giống như người thiếu niên yếu ớt năm đó cần họ bảo vệ.

- Cha, mẹ….Động nhi trở về rồi.

Người thanh niên nhìn mẫu thân nước mắt tuôn trào, khẽ nói.