Vũ Động Càn Khôn

Chương 1297: Tự mình thủ hộ




Ở bên dưới, trong liên quân, vô số người ngồi xếp bằng xuống, nguyên lực giống như biển tràn ra, cuối cùng hóa thành từng đạo năng lượng quán nhập vào Càn Khôn cổ trận trên không trung.

- Động thủ đi!

Sinh Tử chi chủ thấy thế, cũng quát khẽ một tiếng, chợt hai mắt nàng nhắm nghiền, sinh tử chi lực hắc bạch sắc quanh người gào thét.

Viêm Chủ, Lôi Chủ, Hắc Ám chi chủ cũng đồng loạt nhắm mắt, lực lượng trong cơ thể vận chuyển đến cực hạn.

- Đại ca.

Mấy người Tiểu Viêm đến bên cạnh Lâm Động, bọn hắn nhìn Ma Hoàng chi tượng, trong mắt cũng xẹt qua một tia lo lắng.

- Không cần lo lắng, bất luận kết quả như thế nào, ít nhất phải cùng bọn chúng liều mạng một phen.

Lâm Động phóng tới trước mặt bọn hắn, mỉm cười nói.

- Ngươi không sao chứ?

Lăng Thanh Trúc nhẹ nhàng bước đến, đôi mắt đẹp thanh tịnh im lặng nhìn chằm chằm Lâm Động, những chuyện phát sinh lúc trước nàng đều nhìn thấy, mặc dù biểu hiện Lâm Động lúc này như không có gì, nhưng chỉ e trong lòng hắn lại không bình tĩnh như vậy.

- Không sao.

Cảm nhận được một tia ân cần trong ánh mắt nhu hòa của Lăng Thanh Trúc, trong lòng Lâm Động có chút ấm áp, chợt nhìn về phía Tiểu Viêm, Thanh Đàn, Tiểu Điêu, nói:

- Chúng ta cũng động thủ thôi, lần này, nếu như thất bại thì chỉ e thiên địa này cũng xong rồi…

- Ừm.

Mọi người nặng nề gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia kiên định, đã đến mức này, bọn hắn căn bản không còn đường lui nữa.

Trong cổ họng Tiểu Viêm phát ra tiếng gầm nhẹ, hào quang tử kim bộc phát, thân thể nhanh chóng bành trướng, rất nhanh hóa thành cự nhân vạn trượng, chỉ có điều so với Ma Hoàng chi tượng thì vẫn yếu hơn một bậc.

- Liều mạng đi, cái mạng ta năm đó là do ngươi giúp nhặt về, bây giờ có thể sống thêm nhiều năm như vậy cũng xem như đủ vốn rồi.

Tiểu Điêu vỗ lên vai Lâm Động, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười nhu hòa hiếm thấy, hắn nhìn Lâm Động, nhiều năm trước, thiếu niên non nớt mang theo một yêu linh tùy thời đều có thể tan thành mây khói cùng một con hổ ngốc, một người một linh một thú bắt đầu cuộc rèn luyện lịch lãm dài đằng đẳng, sinh sinh tử tử, ai có thể ngờ đến cuối cùng bọn hắn lại đạt đến trình độ ngày hôm nay.

- Yên tâm đi, ta sẽ không để các ngươi chết dễ như vậy đâu.

Lâm Động nói khẽ.

- Ta tin ngươi.

Tiểu Điêu mỉm cười, hung hăng ôm Lâm Động một cái, thấp giọng nói:

- Lão đại.

Hào quang tử hắc từ trong cơ thể Tiểu Điêu cuốn ra, cánh dơi vạn trượng mở rộng, hắn cũng bay lên không trung, lực lượng trong cơ thể bị thôi động đến mức tận cùng.

- Phù…

Lâm Động nhìn thoáng qua thân ảnh của Tiểu Điêu, cười nhạt một tiếng, chợt lăng không ngồi xuống, hai tay kết ấn, một luồng chấn động kỳ lạ nhanh chóng tràn ra, mà dưới sự chấn động lan tràn này, dưới đại địa mấy mươi vạn dặm đều bắt đầu trở nên hoang vu.

Đại Hoang Vu Kinh, lúc này, bắt đầu hiện ra chỗ đáng sợ của nó.

Tốc độ hoang vu cực nhanh lan tràn trong sa mạc, sau đó đại địa vốn màu hắc ám bắt đầu hiện ra vẻ khô héo.

Hiện nay Lâm Động thi triển Đại Hoang Vu Kinh, hiển nhiên không chỉ đơn giản là hấp thu năng lượng bên ngoài đại địa, mà là xâm nhập vào sâu trong đại địa, đem những năng lượng trong đó hấp thu.

Mùi vị hoang vu từ sâu trong lòng đất phát ra, cuối cùng, trong phương viên mười vạn dặm, nếu từ trên cao nhìn xuống, cả tòa đại sa mạc đều bị bao quát trong đó.

Đại địa chấn động, một luồng năng lượng trùng phát ra, ngưng tụ về phía Lâm Động, tất cả đều nhập vào, có thể thấy được sự đáng sợ trong đó.

Phù…

Lâm Động nhìn một màn này, thở nhẹ ra một hơi, ngược lại bình tĩnh như nước, hắn chợt cười nhẹ, dù là vậy nhưng vẫn chưa đủ.

Mặc dù phạm vi hấp thu này gần như đạt đến cực hạn, nhưng chỗ đáng sợ của Đại Hoang Vu Kinh cũng không chỉ có vậy.

Cái gọi là hoang vụ, thực sự không phải là đem tất cả sinh cơ lực lượng cường hoàng cướp đoạt, bên trong hoang vu có lưu lại sinh cơ, đợi đến lúc thì những sinh cơ được ẩn giấu đó sẽ bộc phát ra sức sống càng mạnh hơn.

Hoang vu, còn có thể tái sinh.

Minh ngộ mơ hồ này, dòng chảy trong lòng Lâm Động cứ vậy mà mở ra, đám cường giả cũng cảm nhận được năng lượng cuồng bạo bên dưới đại địa bắt đầu trở nên ôn hòa, mà lúc bọn hắn nhìn thấy đại địa khô héo, đột nhiên hiện ra một chút màu xanh, sau đó chồi non với tốc độ kinh thế hãi tục lớn lên, cuối cùng hóa thành cỏ xanh bao trùm.

Chỉ trong mười nhịp hô hấp ngắn ngủi, phiến đại sa mạc này liền biến thành thảo nguyên mênh mông, một loại sinh cơ dạt dạo chầm chậm mở ra.

- Hãy dùng lực lượng của các ngươi, cho ta mượn.

Lâm Động cúi đầu nhìn đại thảo nguyên không thấy bờ bến bên dưới, nhẹ giọng nói, sau đó chỉ thấy thảo nguyên lại lần nữa bắt đầu trở nên hoang vu, lực lượng đáng sợ, cùng chỗ năng lượng mà Lâm Động lúc trước hấp thu, bắt đầu hội tụ.

Ầm ầm…

Đại địa bên dưới vị trí Lâm Động chừng vạn trượng bắt đầu sụp đổ, vô số chất lỏng phát ra hào quang, từ dưới đại phía phá đất mà lên.

Những chấp lỏng kia chính là do năng lượng áp súc đến mức tận cùng ngưng tụ thành, mức độ to lớn bên trong, cho dù là cường giả Luân Hồi Cảnh đỉnh cao cũng phải âm thầm kinh hãi.

Rầm rầm…

Theo tốc độ những dịch thể kia lao đến càng lúc càng nhanh, càng về sau gần như biến thành một cột nước màu bích lục cao vạn trượng, mà đỉnh của cột nước đó chính là thân ảnh Lâm Động.

Lâm Động vẻ mặt ngưng trọng, hai cánh tay của hắn lúc này cũng bắt đầu hóa dịch thể, sau đó hai tay hợp lại, một đạo cự cung lại lần nữa chậm rãi ngưng hiện trong tay hắn.

Chỉ có điều cự cung lần này lại hiện ra một loại phong cách cực kỳ cổ xưa, không hề có chút hào quang nào, có thể cảm nhận được một loại chấn động khủng bố đã bị nội liễm đến cực điểm.

Bàn tay đã hóa thành dịch thể chậm rãi kéo dây cung, một âm thanh vang vọng phát ra, cột nước cao vạn trượng giống như thủy long nhanh chóng xông lên, cuối cùng hóa thành một mũi tên bích lục.

Ba đạo Tổ Phù cổ xưa từ lòng bàn tay Lâm Động bay lên, xen kẽ lẫn nhau, lập tức hóa thành màu sắc mũi tên, mũi tên cũng bắt đầu trở nên rực rỡ.

- Ong ong…

Tại mi tâm của Lâm Động, thần quang lóe lên, toàn bộ Tinh Thần lực trong Thần Cung cũng nhập vào trong mũi trường tiễn.

Grào…

Mấy chục vạn đạo tử kim long văn gào thét mà ra.

Bạch quang ôn hòa, bạo phát mà ra, hóa thành một phù sư cổ xưa, tổ thạch lay động thành từng mảnh năng lượng ôn hòa tinh khiết, cũng rót lên mũi trường tiễn.

Đại Hoang Vu Bi, Huyền Yêu Điện theo sát phía sau, toàn bộ năng lượng quán nhập vào trong mũi trường tiễn.

Rắc rắc…

Không gian quanh người Lâm Động lúc này bắt đầu vỡ nát, bàn tay nắm dây cung không ngừng bạo liệt, nếu như không phải lúc này hai tay hắn đã hóa thành Tổ Phù chi thủ thì chỉ e đã bị năng lượng khủng bố đến cực điểm này mạnh mẽ chấn bạo.

Mũi tên này hội tụ tất cả năng lượng cực hạn mà Lâm Động có thể điều động, cảm nhận loại chấn động này, thậm chí ngay cả khóe mắt đám người Sinh Tử chi cũng đều hơi run rẩy chốc lát.

 

Cách Lâm Động không xa, Lăng Thanh Trúc lăng không ngồi xếp bằng, quanh người nàng không có bất kỳ nguyên lực chấn động nào, chỉ có cấp bậc cường giả như Lâm Động mới có thể mơ hồ cảm giác được, nhưng trong lòng nàng lại có cảm ứng, một luồng lực lượng đang hàng lâm đến.

Ong…

Bàn tay ngọc của Lăng Thanh Trúc khẽ nâng lên, nhẹ nhàng siết lại, không gian trước mặt nàng bắt đầu vỡ ra, Thanh Phong trường kiếm ước chừng trăm trượng bắt đầu ngưng tụ ra.

Phía trên trường kiếm tràn ngập loại lực lượng đến từ Thái Thượng thần bí này, khiến người nảy sinh kinh sợ.

Cùng lúc đó, Sinh Tử chi chủ, Viêm Chủ cũng đem lực lượng thúc dục đến tận cùng, lập tức từng đạo lực lượng khủng bố phân biệt ngưng tụ, thế công trình độ như vậy, chỉ e không có bất kỳ kẻ nào dám nói có thể cản được.

Đây chính là công kích ngưng tụ từ một kích tối cường của tất cả cường giả.

Cho dù hiện tại nơi này đã không còn siêu cấp tồn tại như Phù Tổ, nhưng ít nhất lúc này, lực lượng ngưng tụ cũng không thể khinh thường.

Rầm rầm…

Ma Hoàng chi tượng phảng phất như cảm nhận được thế công khủng bố ngưng tụ, bắt đầu giãy dụa liệt, đem tất cả những dây leo hàn băng giống như Cự Long quấn quanh người đánh gãy.

Ứng Hoan Hoan nghiến chặt răng, tinh quang trong mắt không ngừng lưu chuyển, lực lượng trong cơ thể cũng thúc dục đến tận cùng, thời điểm này, tuyệt đối không thể để Ma Hoàng chi tượng giãy dụa thoát ra.

Chỉ có điều, lực lượng của Ma Hoàng chi tượng hiện nay hiển nhiên đã vượt qua Ứng Hoan Hoan, bởi vậy cho dù nàng kiệt lực ngăn cản, theo thời gian trôi qua, cũng bắt đầu có chút lực bất tòng tâm.

- Sẽ không để ngươi thoát.

Ứng Hoan Hoan nhìn chằm chằm Ma Hoàng chi tượng không ngừng giãy dụa đến mức không gian cũng bị nghiền nát, trong thanh âm lộ ra vẻ kiên định không thể nghi ngờ, sau đó nàng khẽ cắn đầu lưỡi, một đạo tinh huyết đỏ thẫm lập tức phun ra, trong hàn khí tràn ngập lập tức hóa thành một Băng Long huyết hồng, sau đó Băng Long quấn quanh Ma Hoàng chi tượng, gắt gao trói chặt hai chân nó.

Chiêu thức này vừa thi triển ra, gương mặt của Ứng Hoan Hoan cũng trắng hơn một phần, hiển nhiên tiêu hao cũng không nhỏ.

Chỉ có điều may mắn chính là, sự kéo dài của nàng vào lúc này cũng đem đến hiệu quả rất trọng yếu, lúc Băng Long huyết hồng bị Ma Hoàng chi tượng chấn vỡ thì tại phía sau, vô số thế công đã đợi sẵn sàng.

Ứng Hoan Hoan nhìn thoáng qua đám cường giả lăng không mà đứng, vẻ mặt bọn hắn lúc này có chút cuồng nhiệt, mặc dù không biết thế cục hung hiểm đến mức nào, nhưng vào lúc này chính là dùng lực lượng của mình để bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ, ngược lại khiến cho ý chí bọn họ càng trở nên kiên định.

- Lần này, đã không còn sư phó, chỉ có thể để bọn họ tự mình bảo vệ thôi.

Ứng Hoan Hoan đứng lên từ băng liên, sau đó nàng hơi nghiêng đầu, đôi mắt đẹp nhìn về phía đạo thân ảnh gầy yếu đứng đầu, một loại chấn động rất nhiều năm trước chưa từng xuất hiện chợt dâng lên trong lòng nàng.

Trước kia, thủ hộ đối với ta mà nói chính là một nhiệm vụ không thể không đu hoàn thành mà thôi, nhưng bây giờ ta lại muốn cam tâm tình nguyện thủ hộ, cho nên, thiên địa này không thể cứ như vậy, để hủy trong tay các ngươi được.

Khóe môi lạnh như băng khẽ nhếch lên một đường cong cực nhỏ, cánh tay ngọc của Ứng Hoan Hoan nâng lên, chỉ thấy tại đầu ngón tay nàng ngưng tụ, cuối cùng nhanh chóng bành trướng, chỉ trong mấy giây đã hóa thành một đạo băng liên vô cùng khổng lồ, bên trong băng liên mơ hồ tràn ngập tơ máu, còn có tiếng tim đập kỳ dị truyền ra từ trong băng liên.

- Đi thôi.

Thanh âm nhu hòa từ trong miệng Ứng Hoan Hoan phát ra, sau đó băng liên dẫn đầu phóng đi.

Ầm…

Lúc đạo âm thanh này vừa dứt, mảnh thiên địa phảng phất như bắt đầu sụp đổ, một công kích do vô số cường lực ngưng tụ xẹt qua không trung, mang theo âm thanh ầm ầm, cuối cùng nện lên Ma Hoàng chi tượng.

Ngón tay của Lăng Thanh Trúc cũng nhẹ nhàng điểm ra, cự kiếm do Thái Thượng chi lực thần bị ngưng tụ thành như thiểm điện xuyên thủng Ma Hoàng chi tượng.

Grào…

Tiểu Viêm phát ra tiếng nộ hống, một đạo tử kim quang quyền vung ra, giống như một đầu mãnh hổ phệ thiên nhanh chóng lao đi.

Một vòng loan nguyệt vạn trượng từ trong tay Tiểu Điêu bắn ra.

Sinh Tử chi chủ, Viêm Chủ cũng hét lớn một tiếng, công kích đã được chuẩn bị đến cực hạn cũng ầm ầm phóng ra.

- Giết!

Trên ko trung, bên trong Càn Khôn cổ trận vang vọng âm thanh cổ xưa, cổ trận điên cuồng xoay tròn, một bàn tay khổng lồ gần như bao phủ toàn bộ đại sa mạc, từ bên trong thò ra, đánh nát hư không, hung hăng nện về phía Ma Hoàng chi tượng.

Ong…

Nghe thấy tiếng chém giết vang vọng, trái tim vốn nhảy lên đến họng của Lâm Động cũng dần bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Ma Hoàng chi tượng tràn đầy năng lượng hủy diệt, cánh tay nắm chặt dây cung cũng chậm rãi buông ra.

Bành…

Giống như hòn đá ném xuống đầm nước, một tầng rung động nhộn nhạo lan ra, hai tay hóa dịch của Lâm Động đột nhiên nổ tung, mũi trường tiễn cổ xưa run rẩy phóng ra ngoài.

Không có tốc độ kinh thế hãi tục, không có lực lượng kinh thế hãi tục, thậm chí còn là run rẩy mà bay, khiến người khác nghi ngờ liệu nó có thể đánh trúng mục tiêu hay không, mũi trường tiễn bình thường trong từng đạo thế công khủng bố dày đặc trong thiên địa là dễ bắt mắt nhất.

Mũi trường tiễn lướt qua, tất cả thế công đều lặng lẽ nhằm tránh đường để nó phóng thẳng đến Ma Hoàng chi tượng.

Viu…

Mũi trường tiễn đuổi theo đóa băng liên dẫn đầu, sau đó phía sau truyền đến tiếng kiếm rít, một cây cự kiếm Thanh Phong chừng trăm trượng đuổi theo, cuối cùng tất cả thế công che trời lấp đất đều rơi trên người Ma Hoàng chi tượng.

Lúc này, thiên địa đều biến sắc.

Thế công do vô số đạo ánh sáng giống như thiên thạch xẹt qua phía chân trời, cuối cùng rơi xuống Ma Hoàng chi tượng, chỉ trong chốc lát trời đất sụp đổ.

- Đùng đùng…

Từng đợt chấn động năng lượng đáng sợ đến cực điểm, điên cuồng tràn ra, không gian trong phương viên mấy chục vạn trượng gần như chỉ trong khoảnh khắc bị cày nát, sa mạc bên dưới cuồn cuộn tầng tầng sóng cát cao vạn trượng khuếch tán ra, cả tòa sa mạc chết lúc này giống như bị chuyển dời vị trí.

Liên minh đại quân bên dưới cũng chật vật không chịu nổi, vô số cường giả bị chấn bay đi, chiến trận vốn cũng không còn sót lại chút gì, chỉ có điều lúc này cũng không có ai để ý đến, lực lượng mạnh đến trình độ như Ma Hoàng chi tượng, đã không phải là tồn tại có thể dùng số lượng để bù đắp.

Trên không trung, đám người Ứng Hoan Hoan, Lâm Động cũng bị năng lượng cực kỳ cuồng bạo chấn lui mấy trăm trượng, một vài cường giả cao thủ Luân Hồi Cảnh cũng nhịn không được thổ ra một ngụm máu tươi, một màn vừa rồi quả thật có chút hoành tráng.

Nhưng lúc này, bọn họ đều bất chất tất cả, ánh mắt nhìn chăm chú về khu vực trung tâm chịu tai ương của đại sa mạc, năng lượng cuồng bạo nơi đó khiến không gian vặn vẹo, không ai có thể nhìn rõ tình huống trong đó.