Vũ Động Càn Khôn

Chương 173: Thiên Lân Cổ Kích




Nghe thấy thanh âm tức tối, Lâm Động mặt không đổi sắc, xoay người lại nhìn Vương Bàn đang có sắc mặt vô cùng u ám, thản nhiên nói:

"Tranh đoạt Linh Bảo vốn không có mắt, bị thương tổn là chuyện bình thường."

"Tiểu tử còn dám ngụy biện!"

Trong mắt Vương Bàn hiện lên sự giận dữ, nhưng mà trong lúc nhất thời hắn không dám xuất thủ thêm, mới chỉ trải qua giao thủ ngắn ngủi, linh khí của Quang Diễm Nhận Bàn (1) trong tay của hắn đại giảm, nếu như còn tiếp tục thì kiểu gì cái Linh Bảo này cũng bị phế.

(1) Quang Diễm Nhận Bàn: Cái khay sắc bén có thể phát ra ánh lửa.

Linh Bảo này mặc dù chỉ là Linh Bảo cấp thấp nhất, nhưng đối với Lâm Động mà nói nó là một thứ quý giá, cho dù bốn dòng họ lớn căn cơ thâm hậu, nhưng nhân vật thiên tài trong đó không ít, để có Quang Diễm Nhận Bàn này hắn đã phải nỗ lực rất lớn, bây giờ bị hỏng một phần như vậy sao hắn không đau lòng?

Còn nữa, Linh Bảo hình thương bị Lâm Động bỏ túi cũng có điểm bất phàm, cho nên hắn không giống như người khác đi tranh đoạt Linh Bảo hình đao mạnh nhất, mà đổi sang đoạt Linh Bảo hình thương.

Vốn tưởng rằng với thực lực của hắn, cộng thêm có Linh Bảo tương trợ thì việc đoạt bảo không khó, nhưng không ngờ lại xuất hiện một tên cản đường, đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

Với tâm tình của Vương Bàn, làm sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này!

Lâm Động bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Vương Bàn, Nguyên Lực trong cơ thể cũng bắt đầu di động, sau đó bàn tay của hắn đột nhiên xuất hiện thanh Linh Bảo hình thương, hắn cắn đầu lưỡi, phun vào nó một ngụm máu, sau đó sử dụng Tinh Thần Lực bọc lấy ngụm máu kia, nhỏ dần vào trong Linh Bảo hình thương.

"Ong ong!"

Khi máu tươi dung nhập vào thanh Linh Bảo hình thương này, thân thương xuất hiện những ánh sáng màu đỏ, sau đó quang mang đại thịnh, hình thể của nó cũng có những biến đổi không nhỏ.

Vốn Linh Bảo đen thui không rõ hình dáng thì bây giờ thân của nó đã dài hơn không ít, nó không còn là hình thương nữa mà là một thanh trường kích!

Trường kích màu đỏ sậm, thân kích thẳng tắp, trên chuôi kích có những phù văn hình vảy Kỳ Lân, mũi kích thì vô cùng sắc bén, có hàn mang tỏa ra, hơn nữa, trên mũi kích còn có một vảy Lân nhỏ hung tợn, nếu như bổ trúng đối phương thì lực công kích của nó sẽ vô cùng kinh người.

Lâm Động nhìn thanh Linh Bảo đột nhiên biến hình của mình, trong mắt hiện lên sự kinh diễm, tay của hắn đảo một cái, không khí quanh thân đã bị xé rách vang lên những tiếng u u, những lưỡi đao gió vô hình mặc dù cách đất một chút, nhưng mà vẫn để lại trên sàn động những rãnh sâu.

"Thiên Lân Cổ Kích!"

Lâm Động nhìn về phía chuôi kích, thấy trên những vảy Lân có 4 chữ lớn cổ xưa.

"Một thanh Thiên Lân Cổ Kích thật tốt!"

Tay cầm Thiên Lân Cổ Kích, hào khí trong lòng Lâm Động bắt đầu khởi động, có lợi khí này, cho dù cường giả cảnh giới Đại Viên Mãn cũng chẳng uy hiếp hắn được bao nhiêu nữa!

"Thằng khốn kia, ngươi dám hạ tinh huyết lạc ấn (2)!"

(2): Tinh huyết lạc ấn: lạc ấn bằng máu

Động tác của Lâm Động cực kỳ nhanh chóng, nhưng do Linh Bảo biến thân đã làm cho Vương Bàn phát hiện, gương mặt hắn lập tức đen như đít nồi, Thiên Lân Cổ Kích trước kia chỉ là vật vô chủ, ai hạ tinh huyết lạc ấn đầu tiên thì người đó chính là chủ nhân của Linh Bảo, bây giờ Lâm Động đã hoàn toàn có được cái Linh Bảo này rồi!

Nếu như đoạt được nó vẫn có thể xóa tinh huyết lạc ấn nhưng vô cùng phiền phức.

Vương Bàn nổi giận không còn nghĩ gì nữa, hai tay hắn vung lên, Quang Diễm Nhận Bàn điên cuồng xoay tròn, một vòng lửa hình thành ở xung quanh, tỏa ra ba động cực kỳ sắc bén và mạnh mẽ.

"Đi!"

Vương Bàn sắc mặt âm hàn, bàn tay vung lên, Quang Diễm Nhận Bàn đang điên cuồng xoay tròn trên đỉnh đầu đột nhiên vù một tiếng, xé rách không khí, dùng tốc độ kinh người bay tới chỗ Lâm Động, uy lực này cho dù cường giả cảnh giới Đại Viên Mãn bình thường cũng phải tạm tránh mũi nhọn.

"Hừ!"

Nhìn thấy Vương Bàn không từ bỏ ý định, Lâm Động hừ lạnh một tiếng, Nguyên Lực trong cơ thể bắt đầu khởi động, Thiên Lân Cổ Kích ở trong tay chấn động, ánh sáng màu vàng nhạt hình thành ở mũi kích, hắn tiến lên một bước, cổ kích tạo thành một quỹ tích màu vàng nhạt ở giữa không trung, không khí nổ vang ầm ầm, chẳng chút chần chừ bổ vào Quang Diễm Nhận Bàn.

"Xì!"

Hai người mạnh mẽ va chạm làm cho tia lửa bay tán loạn, mỗ cỗ ba động kinh người tuôn ra dữ dội, Quang Diễm Nhận Bàn đủ để phá tan phòng ngự của cường giả Đại Viên Mãn đã bị Lâm Động đánh bật lại.

Phản chấn cực mạnh xuyên qua mũi kích truyền tới tay Lâm Động, nhưng mà khi lực phản chấn này truyền tới chuôi kích, đám vảy Lân đột nhiên rung lên một cái, hóa giải toàn bộ số lực phản chấn kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Linh Bảo quá kỳ dị, quả nhiên không tầm thường.

Mượn oai lực của cổ kích, Lâm Động trực tiếp đánh bay Quang Diễm Nhận Bàn của Vương Bàn, bản thân hắn không nhúc nhích chút nào, ánh sáng của cổ kích tản ra làm cho hắn trở thành mục tiêu được chú ý nhất của đại điện.

Cuộc tranh đoạt Linh Bảo trong đại điện lúc này đã kết thúc, 5 món Linh Bảo còn lại sau một hồi tranh đấu kịch liệt cũng đã có chủ.

"Vương Bàn đại ca!"

Người của dòng họ Vương đã phát hiện ra Vương Bàn giao thủ với Lâm Động, đặc biệt khi họ nhìn thấy Quang Diễm Nhận Bàn của Vương Bàn bị Lâm Động đánh bay thì trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

"Tiểu tử kia cũng thu được một Linh Bảo!"

Ánh mắt của đám người của dòng họ Vương đột nhiên nhìn chằm chằm vào Thiên Lân Cổ Kích trong tay của Lâm Động, hai mắt nhất thời bốc lên ngọn lửa tham lam.

"Linh Bảo thật mạnh!"

Vương Bàn cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiên Lân Cổ Kích trong tay Lâm Động, Quang Diễm Nhận Bàn của hắn chỉ là Linh Bảo cấp thấp nhưng lại bị Thiên Lân Cổ Kích đánh bay, hiển nhiên Linh Bảo của người này cũng không kém so với Linh Bảo hình đao, chắc chắn là trung cấp Linh Bảo.

Nghĩ tới đây, sự tham lam trong mắt Vương Bàn càng trở nên nhiều, nếu như hắn có Thiên Lân Cổ Kích kia thì không có bao nhiêu đối thủ cùng cấp có thể chống lại hắn!

"Tiểu tử này có Linh Bảo hình thương, đồng loạt ra tay giết hắn!"

Trong mắt Vương Bàn hiện lên sự độc ác, đột nhiên quát lớn.

Vương Bàn hiển nhiên có địa vị không thấp trong dòng họ Vương, thấy hắn quát lớn, trong mắt đám người còn lại xuất hiện hàn mang, dòng họ Vương hành sự vốn ương ngạnh, càng trẻ tuổi càng liều lĩnh, loại chuyện này không phải là lần đầu tiên.

Nhìn thấy hơn 10 người của dòng họ Vương dùng ánh mắt bất thiện nhìn mình, ánh mắt Lâm Động cũng hơi có vẻ âm hàn, nhưng không có ý sợ hãi, bàn tay nắm chặt Thiên Lân Cổ Kích, một cỗ khí thế sắc bén tỏa ra xung quanh!

"Vương Bàn, các ngươi muốn làm gì?!"

Nhưng mà vào lúc này đột nhiên có một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Lâm Động nhìn thấy đám người Lâm Khả đang kéo tới.

Lâm Khả đi đầu đoàn người, nàng đưa mắt nhìn vào Thiên Lân Cổ Kích trong tay Lâm Động, còn trên mặt đám người Lâm Trần lại hiện lên sự hâm mộ, nuốt nước miếng, chỉ có Lâm Khả là bình thường, nhưng mà nàng vẫn vô cùng kinh ngạc khi thấy Lâm Động có được bảo bối bực này.

"Lâm Động là người của dòng họ Lâm chúng ta, đâu thể để cho các ngươi nói muốn giết là giết!"

Lâm Khả quay đầu, nhìn về phía Vương Bàn, lạnh lùng nói.

"A? Ta chưa từng nghe nói tới trong dòng họ Lâm có người nào tên là Lâm Động!"

Nghe vậy, Vương Bàn sắc mặt hơi u ám, chợt cười lạnh nói.

"Lâm Động tuy chỉ là người của chi lẻ, nhưng cũng miễn cưỡng là người của dòng họ Lâm."

Lâm Phong ở một bên đột nhiên mở miệng nói.

"Hắc hắc, người của chi lẻ? Lâm Khả, giá trị của dòng họ Lâm bị hạ xuống từ lúc nào vậy? Ngay cả người của chi lẻ giống như một con kiến hôi mà các ngươi cũng có thể nói là người của dòng họ?"

Nghe thấy Lâm Phong nói như thế, Vương Bàn cười quái dị, nói.

Lâm Khả quay đầu hung hăng liếc mắt nhìn Lâm Phong, sau đó thản nhiên nói:

"Điều này không cần ngươi quan tâm, cho dù thế nào thì hắn cũng mang họ Lâm, được rồi, các ngươi muốn ở trước mặt ta giết hắn thì cần phải hỏi đao kiếm của ta có đồng ý hay không."

Trong khi nói chuyện, ngọc thủ của Lâm Khả đã vung lên, hai thanh đao kiếm bay lượn quanh thân, thanh kiếm kia thì Lâm Động đã nhìn thấy, chính là Toái Băng Kiếm, còn một thanh đao màu hơi đỏ mang theo một cỗ linh khí cường đại thì hơi giống Linh Bảo hình đao vừa rồi, khả năng là nàng đã đoạt được Linh Bảo hình đao.

"Keng!"

Thấy thanh đao kiếm của Lâm Khả tỏa ra ba động kinh người, sắc mặt Vương Bàn trở nên cực kỳ khó coi, hắn không ngờ cái thanh Linh Bảo hình đao lại rơi vào trong tay Lâm Động, từ giờ hắn không còn là đối thủ của Lâm Khả khi mà nàng có hai thanh Linh Bảo, hơn nữa, ở bên cạnh còn có Lâm Động cầm Thiên Lân Cổ Kích chờ chực.

Căn cứ vào tình hình hiện giờ, bên hắn không chiếm được lợi thế.

"Đồ khốn, ngươi chờ đó cho bản thiếu gia, đồ của ta không dễ đoạt như vậy!"

"Bản thiếu gia sớm muộn cũng bắt ngươi nhổ ra!"

Thế cục không bằng người, Vương Bàn đành phải nuốt sự tức giận trong lòng xuống, tàn bạo liếc mắt nhìn Lâm Động, sau đó phất tay áo đi về một phía của đại điện, người của dòng họ Vương cũng không cam lòng đi theo.