Vũ Động Càn Khôn

Chương 176: Biển lửa




"Đừng than, muốn sử dụng nó tuy phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng ngươi muốn sử dụng lúc nào cũng được, ở thời điểm mấu chốt nó còn có thể cứu mạng ngươi đấy."

Nhìn thấy Lâm Động buồn bực, Tiểu Điêu không khỏi trợn mắt nói.

"Người khác mà có được Phù Khôi trung đẳng không biết sẽ hưng phấn thành cái dạng gì, vậy mà chỉ vì hai nghìn viên Thuần Nguyên Đan ngươi lại như thế này."

Nghe thấy Tiểu Điêu nói những lời này, Lâm Động trợn mắt, hắn đâu phải đại nhân vật, cũng không có mấy dòng họ lớn ở đằng sau lưng ủng hộ, phía sau hắn chỉ có một cái Lâm gia nhỏ nhỏ bình thường mà thôi.

"Ai, cũng được, coi như là mình có được một cái mặt hàng bảo mệnh."

Lâm Động khẽ thở dài, đúng như lời Tiểu Điêu nói, mặc dù phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng đôi khi nó lại có công dụng nghịch chuyển càn khôn, hai nghìn viên Thuần Nguyên Đan với một cái mạng nhỏ, cái mạng đương nhiên đáng giá hơn rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Động khoát tay, đem Phù Khôi này thu vào trong Càn Khôn Đại, sau đó quay đầu nhìn cánh cửa vỡ nát không xa, thở sâu ra một hơi, không chút do dự phất tay, chậm rãi đi tới đó, Tiểu Viêm và Tiểu Điêu nhanh chóng đi theo.

Đi vào trong đại môn vỡ nát, đập vào mắt hắn chỉ là một đống bừa bãi, trên mặt đất có không ít Phù Khôi gãy tay chân, hơn nữa còn có cả vết tích giao thủ, chắc là do đám Lâm Lang Thiên lưu lại.

Lâm Động chậm rãi đi trong thông đạo hỗn loạn, mặc dù không có bảo bối gì, nhưng mà trở ngại thì chưa chắc đã không có. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong im lặng, Lâm Động đi thêm mười mấy phút đồng hồ, ven đường đã đi qua mấy cái đại điện mở toang, mà càng về sau, vết tích tranh đấu càng kịch liệt, có thể nhận ra đám Phù Khôi ở phía sau mạnh mẽ hơn trước, số lượng của chúng có thể khiến cho đám Lâm Lang Thiên vất vả.

"Rộp!"

Khi Lâm Động tiến vào trong một cái đại điện bừa bãi, ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn vào một cái màn sáng ở phía trước.

Thông đạo này đã tới tận cùng, chỉ còn một cái màn sáng đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt, Lâm Động cẩn thận từng li từng tí đi tới gần cái màn sáng kia, sau đó tầm nhìn của nó tập trung vào một cái Phù Khôi vỡ nát ở trên đó, màu sắc của Phù Khôi này giống như đúc với cái Phù Khôi mà Lâm Động đã thu được ở dưới đáy ao, xem ra đây cũng là một cái Phù Khôi trung đẳng.

Hơn nữa nhìn dấu vết quanh đây, có thể nhận ra cái Phù Khôi này đã chiến đấu một trận kịch liệt với đám người Lâm Lang Thiên, chỉ là nó vẫn không thể ngăn cản bước tiến của họ, đương nhiên kết quả sẽ là bị phá hủy.

"Ngay cả Phù Khôi trung đẳng có thể sánh ngang với cường giả Tạo Hình Cảnh cũng không thể ngăn cản bọn họ."

Lâm Động cúi đầu sờ sờ cái Phù Khôi vỡ nát, trong mắt xẹt qua vẻ nghiêm túc, đám người kia không hổ là đám người đỉnh phong nhất trong thế hệ trẻ của vương triều Đại Viêm, thực lực như vậy đúng là làm cho người khác thán phục.

"Lạc ấn do vị cường giả Niết Bàn Cảnh kia lưu lại ở nơi này vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, cho nên sức chiến đấu của nó vẫn còn, cũng chính vì như vậy đám người kia mới không còn cách thu làm vật cho mình sử dụng, đành phải phá hủy. Thực lực của đám người này coi như là những người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của vương triều Đại Viêm, nhưng mà vẫn còn kém xa so với cường giả Niết Bàn Cảnh, lạc ấn đã qua bao nhiêu năm rồi, nhưng những người như họ không thể nào xóa đi được."

Tiểu Điêu ngồi ở trên vai Lâm Động nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, hắn đúng là may mắn như có được một Phù Khôi không còn lạc ấn.

"Từ nơi này đi vào chắc là trung tâm của Cổ Mộ Phủ, ngươi tính vào trong đó hay sao? Bên trong đó sợ rằng nguy hiểm hơn nơi này mấy lần."

Tiểu Điêu nhìn màn sáng trước mắt, nói.

Lâm Động gật đầu cười nói:

"Đã tới đây rồi chẳng nhẽ còn tính quay lại?"

Tiếng nói vừa dứt, Lâm Động đã tung mình nhảy qua, màn sang rung động một cái, thân hình Lâm Động biến mất, Tiểu Điêu và Tiểu Viêm cũng theo sát chui vào trong màn sáng.

Đi vào trong màn sáng, trước mắt Lâm Động chỉ là một không gian tối đen, sau một lát là màu đỏ đậm, hơi nóng đập vào mắt, làm cho hắn cả kinh phải vận Nguyên Lực bảo vệ quanh thân.

Sau khi bảo vệ thân thể, Lâm Động mới đưa mắt nhìn tình hình xung quanh, trong mắt hắn lập tức hiện lên sự kinh ngạc, bởi vì trước mặt hắn chính là một biển lửa đỏ bừng, hơi nóng cũng từ nơi này tán phát ra xung quanh.

"Những ngọn lửa này có phải hư huyễn không?"

Lâm Động nhíu nhíu mày, nói.

"Thật thật giả giả, ai mà đoán được, ở đây chắc cũng là một đại trận, hơn nữa còn có chút bản lĩnh."

Tiểu Điêu nhìn một chút, sau đó dùng móng vuốt chỉ vào trong biển lửa:

"Kìa, mấy tên kia dường như đang bị vây khốn."

Nghe vậy, Lâm Động vội vàng đưa mắt nhìn theo, quả nhiên nhìn thấy trong biển lửa có một số bóng người đang chật vật chống lại ngọn lửa, họ chính là đám người Lâm Lang Thiên.

"Đại trận thật mạnh, ngay cả đám người Lâm Lang Thiên cũng bị vây nhốt!"

Lâm Động hít một hơi lạnh, sau đó nói:

"Vậy thì cái đại trận này không thể xông qua rồi."

"Cũng không nhất định, phàm là trận pháp, đương nhiên phải có cách đi qua."

Tiểu Điêu không cho là đúng, móng vuốt chỉ chỉ về biển lửa phía trước, nói:

"Có thấy biển lửa kia chia thành mấy con đường không?"

Lâm Động đưa mắt nhìn sang, lúc này mới thấy trong biển lửa đúng là có mấy con đường không có lửa.

"Đây là cách đi qua? Nhưng mà ở đây có mấy con đường... cái nào mới là thật?"

Lâm Động vô cùng kinh ngạc hỏi.

"Hắc hắc, những thông đạo này đều là giả, đám Lâm Lang Thiên muốn dùng chúng đi qua trận pháp nên mới bị đại trận vây khốn."

Tiểu Điêu cười quái dị nói.

"Tất cả đều là giả? Vậy cái thật ở nơi nào?"

Lâm Động sửng sốt.

"Con đường trước mặt là thật."

Tiểu Điêu tiếp tục chỉ về phía trước, hướng chỉ của nó không phải là một con đường nào cả, mà chính là biển lửa.

"Chỗ không có khả năng mới là chỗ dùng được."

Thấy Lâm Động khả nghi, Tiểu Điêu cười, sau đó nhanh chóng bay lên vai Lâm Động, lười biếng nói:

"Đi thôi, tiểu tử, mang dũng khí ra đi."

Nhìn biển lửa cháy hừng hực, Lâm Động cười khổ.

"Ai, thử xem thế nào..."

Do dự một hồi, Lâm Động rốt cục vẫn phải cắn răng, đã đi tới đây không thể nào trở về được, tuy nói đám Lâm Lang Thiên bị vây nhốt, nhưng hắn có Tiểu Điêu kinh nghiệm phong phú ở bên cạnh làm quân sư, chắc chắn phải hơn bọn họ.

Đã quyết định, Lâm Động không do dự, Nguyên Lực tuôn ra bảo vệ quanh thân, cùng lúc đó, Tinh Thần Lực trong Nê Hoàn Cung cũng rục rịch, chuẩn bị ứng phó với tất cả những chuyện đột nhiên phát sinh.

Sau khi chuẩn bị chu đáo, Lâm Động chậm rãi tiến lên, trước khi tiến vào biển lửa, hắn phải cắn răng thêm một lần sau đó mới nhảy vào trong.

Đi vào trong biển lửa, cái cảm giác đau đớn thiêu đốt trong dự tính không truyền tới, sự căng thẳng trong lòng Lâm Động mới giảm xuống, hắn đưa tay vuốt vuốt mồ hôi trên trán.

"Đi về phía trước là được rồi."

Tiểu Điêu cười nhạo Lâm Động một cái, sau đó mới vung móng vuốt, nói.

Lâm Động gật đầu, gọi Tiểu Viêm sau đó nhanh chóng bước đi, ở xung quanh lửa cháy rừng rực nhưng chẳng ảnh hưởng gì tới Lâm Động.

"Quả thật là kỳ dị."

Trong lòng thầm khen một tiếng Lâm Động đi nhanh hơn, càng đi vào sâu hắn lại nhìn rõ đám người Lăng Thanh Trúc đang kiệt lực chống lại biển lửa, trông họ hình như đang luống cuống tay chân, đám người này đi lầm đường, lạc vào công kích của đại trận.

Lâm Động bị biển lửa vây dưới chân, hắn có thể nhận ra đám người Lâm Lang Thiên nhưng họ lại không cách nào nhìn thấy hắn, cũng bởi vì như vậy, Lâm Động chẳng kiêng nể gì mà không nhận xét.

"A..."

Khi ánh mắt Lâm Động đảo qua phía trên biển lửa, hắn a lên một tiếng, bởi vì hắn phát hiện nữ tử thần bí chân đạp thanh liên kia đã từng ở đây.

"Lẽ nào nàng cũng đã xông qua được đại trận?"

Ánh mắt Lâm Động biến ảo, hắn có thêm Tiểu Điêu chỉ điểm mới có thể phá giải được đại trận, nếu cô gái kia bằng vào thực lực của bản thân mà xông qua được nơi này thì chẳng phải là quá mạnh hay sao? Dù sao, mạnh như đám người Lâm Lang Thiên cũng bị nhốt ở đây mà...

Trong lúc sắc mặt Lâm Động đang biến ảo, thì ở phía trước biển lửa đột nhiên xuất hiện một cánh cửa bằng đồng xanh đang khép hờ.

Nhìn cái cánh cửa bằng đồng xanh khép hờ, trong lòng Lâm Động hơi trầm xuống, không ngờ nơi này vẫn bị người ta xông vào trước, nếu như hắn đoán không sai thì người này chắn chắn là nữ tử thần bí chân đạp thanh liên.

"Đã xông vào tới tận đây rồi thì kiểu gì cũng phải vào xem!"

Đứng trước cánh cửa bằng đồng xanh, Lâm Động chần chờ một chút, sau đó không cam lòng đi vào bên trong.

Khi Lâm Động tiến vào bên trong, màu đỏ chậm rãi tiêu tán, bên trong là một tòa thạch điện yên tĩnh xuất hiện ở trong tầm mắt.

Trong thạch điện không bày biện một cách xa hoa, trái lại nó có vẻ vô cùng đơn giản, vắng vẻ, ánh mắt Lâm Động đảo qua một vòng sau đó dừng lại ở giữa khu vực trung tâm, ở nơi đó có một cái quan tài đá không có nắp, trên quan tài có một chùm sáng sinh cơ bừng bừng.

Lâm Động híp mắt tập trung nhìn vào chùm sáng, sau đó hắn mơ hồ nhận ra trong chùm sáng có một trái tim xanh biếc do năng lượng ngưng tụ thành, nó đang đập nhè nhẹ, khi nó rung lên một cái, Nguyên Lực trong đại điện lại rung động một lần.

"Niết Bàn Tâm!"

Tiểu Điêu than một tiếng sợ hãi.

"Đây chính là Niết Bàn Tâm trong truyền thuyết hay sao?!"

Ánh mắt Lâm Động nhìn chằm chằm vào chùm sáng, trong mắt chấn động, hai chân chậm rãi tiến lên.

Nhưng mà, ngay khi Lâm Động vừa bước lên, một thanh âm đột nhiên vang lên trong thạch điện yên tĩnh.

"Đây không phải là chỗ ngươi có thể tới..."

Lâm Động dừng chân, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên không trung, hai mắt híp lại, ở nơi đó có một cái thanh liên đang bay lơ lửng, một bóng hình xinh đẹp đang dùng đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào hắn.