Vũ Động Càn Khôn

Chương 82: Một chết, một bị thương




Ánh mắt Lôi Phích nhìn mảnh "Toái Nguyên Toa" sáng bóng sắc bén tại trong lòng bàn tay của Lâm Động, thì chẳng biết tại sao da lông trên toàn thân hắn vào thời khắc này tựa như bị một loại ràng buộc nào đó khiến cho dựng đứng lên.

Hắn chưa từng ngờ tới, Lâm Động thoáng nhìn qua mặc dù có điểm non nớt, nhưng mà xuất thủ thì cực kỳ tàn nhẫn, lúc nãy đối mặt với hai cao thủ vây giết không chỉ có chưa từng lộ vẻ bối rối, mà ngược lại còn có thể giết chết một người, với thủ đoạn bực này, cho dù là Lôi Phích thì nội tâm cũng không nhịn được dâng lên một trận run rẩy.

"Lần này khinh thường rồi …"

Trong đầu Lôi Phích dâng lên ý niệm này, bất quá ngay sau đó tại trong thâm tâm của hắn cũng nổi lên một trận khổ sở. Kỳ thật bọn hắn không phải khinh thường, mà là Lâm Động bày ra thực lực quá ư là mạnh mẽ, cho dù là ai đi nữa cũng không ngờ tới, cái vị thiếu niên kia cách đây nửa năm chỉ có thể miễn cưỡng thắng được Lôi Lực thôi, nhưng mà một năm sau đã đạt đến trình độ kinh khủng bực này.

"Động nhi!"

Ngay khi ánh mắt Lôi Phích đang lấp lóe, thì ở một nơi xa xa truyền đến tiếng quát dồn dập của Lâm Khiếu, ngay sau đó là tiếng bước chân rầm rập hướng bên này chạy nhanh tới.

Lôi gia mặc dù nội tình không kém, nhưng Lâm gia tại Thanh Dương Trấn cũng có một chút địa vị, tai mắt cũng có không ít, mà ở bên này phát sinh động tĩnh lớn như vậy, thì rất nhanh truyền đến tai Lâm Khiếu.

"Chết tiệt!"

Nhận thấy không ngờ bọn người Lâm Khiếu đã phát hiện nhanh như vậy, sắc mặt Lôi Phích liền âm trầm xuống, lại nhìn thoáng qua tròng mắt lạnh như băng cùng "Toái Nguyên Toa" trong lòng bàn tay Lâm Động ở cách đó một đoạn không xa, rốt cục hắn cũng hiểu được, lần hành động này không chỉ có hoàn toàn thất bại, mà hơn nữa còn làm cho Lôi gia mất đi một vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, đối với tổn thất này có thể nói là quá mức thảm trọng.

"Tiểu súc sinh, chuyện này sẽ không dừng ở đây đâu, chờ đó!"

Lôi Phích ôm lấy thi thể Lôi Hình, ánh mắt oán độc mà dữ tợn nhìn Lâm Động, sau khi bỏ lại một câu ngoan độc, thân hình bắn đi, muốn nhảy lên nóc nhà, định tháo chạy.

"Muốn đi sao?"

Nhìn thấy Lôi Phích chạy trốn, Lâm Động liền cười lạnh một tiếng, đã hoàn toàn vạch mặt nhau như vậy, thế thì hắn cũng không cần phải lưu lại cái gì là tình cảm, cao thủ Thiên Nguyên Cảnh đối với Lôi gia mà nói, chính là tài phú trọng yếu nhất, có thể giết được một người, vậy đối với bọn hắn không thể nghi ngờ là quả cốt chi đau.

"Hưu!"

Cánh tay Lâm Động đột ngột vung lên, "Toái Nguyên Toa" trong tay liền hóa thành một đạo hắc mang, nhanh như tia chớp hướng Lôi Phích bắn mạnh tới.

Mà hiển nhiên Lôi Phích kia sớm đã cảnh giác hành động của Lâm Động, vì vậy vừa thấy hắn xuất thủ, lập tức Nguyên Lực hùng hồn tản mát ra chung quanh thân, thân hình liền nhích sang một bên đem đạo hắc mang kia tránh đi.

"Hừ"

Tránh được công kích của Lâm Động, Lôi Phích muốn cười lạnh một tiếng, thì ở phía sau lưng đã truyền đến một cổ xé gió, hắn giật mình, khóe mắt vừa chuyển thì nhìn thấy, đạo hắc mang mà hắn tránh né lúc nãy, lấy một góc độ bất khả tư nghị quay ngược đầu lại, một lần nữa hướng cái đầu của hắn bắn tới.

"Làm sao có thể?!"

Lôi Phích bị một màn này làm cho hồn vía lên mây, lúc này đây việc duy nhất có khả năng làm được chính là, vội vàng dùng hai cánh tay ngăn chặn ở sau ót.

"Phập!"

Hắc mang nặng nề cắm tại trên cánh tay của Lôi Phích, trên Nguyên Lực phòng ngự dày đặc của hắn đã bị trực tiếp xuyên thấu qua, cơ hồ đoản toa sắc bén kia cắm ngập vào trong cánh tay Lôi Phích chỉ chừa lại phần đuôi, máu tươi từ trong đó chảy ra đầm đìa.

Một kích trúng kẻ địch, trong Nê Hoàn Cung lại lần nữa truyền ra một cổ ba động, muốn khống chế rút "Toái Nguyên Toa" ra, bất quá vào lúc này Lôi Phích tựa như đã biết Lâm Động có thể điều khiển đoản toa này, cho nên hắn lập tức khẽ nghiến răng, da thịt trên cánh tay đột ngột căng lên, hiển nhiên là muốn đem "Toái Nguyên Toa" kia lưu lại trong cơ thể, sau đó thân hình hắn chuyển động, chạy trốn một cách chật vật.

"Tiểu súc sinh, sau này ta chắc chắn đem xương cốt ngươi nghiền nát thành tro bụi!"

Thân hình Lôi Phích nhanh chóng đi xa, tiếng gầm rú oán độc được truyền từ xa xa tới đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Đáng tiếc a …"

Nhìn thân ảnh Lôi Phích đã đi xa, Lâm Động lắc lắc đầu có chút tiếc hận, giương bàn tay lên, mấy đạo "Toái Nguyên Toa" mà lúc trước hắn lặng lẽ bắn đi, đã hóa thành hắc mang quay trở về chui vào trong tay áo của hắn, nếu người kia chầm chậm một chút nữa, thì hắn có thể thao túng những "Toái Nguyên Toa" này thành thế công dày đặc, có thể hoàn toàn đánh chết Lôi Phích kia.

"Động nhi!"

Ngay khi Lâm Động vừa cất xong Toái Nguyên Toa, thì tại đầu một con đường liền xuất hiện hơn mười thân ảnh, mà người vượt lên trước nhất chính là Lâm Khiếu.

"Cha"

Nhìn thấy Lâm Khiếu, Lâm Động cười lên một tiếng, nói.

Lâm Khiếu chạy như điên mà đến, ánh mắt hắn quét qua liền nhìn thấy trên mặt đất còn rải rác vài cổ thi thể, lập tức sắc mặt kịch biến, vọt lên đem Lâm Động chặn lại phía sau, con ngươi quét qua bốn phía chung quanh, còn những hộ vệ Lâm gia kia liền rút đao kiếm ra khỏi vỏ, đem hai người vây quanh vào giữa.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Nghe được âm thanh trầm trọng của Lâm Khiếu, Lâm Động nghĩ nghĩ, cười nói: "Người của Lôi gia, Lôi Phích, Lôi Hình cùng nhau xuất thủ, tưởng nghĩ là muốn giết con"

"Lôi Phích, Lôi Hình?"

Nghe đến hai cái tên này, không chỉ có khuôn mặt Lâm Khiếu co giật, thậm chí đám hộ vệ chung quanh kia sắc mặt cũng biến đổi rất nhiều, bất cứ người nào cũng biết được hai vị kia chính là phần tử trọng yếu nhất tại Lôi gia, hơn nữa thực lực của hai người kia là Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, thanh danh tại Thanh Dương Trấn cũng tương đối nổi tiếng.

"Lôi gia là bọn tạp chủng"

Lâm Khiếu nghiến răng nghiến lợi mắng chửi một câu, không nghĩ tới vì muốn đối phó với một tiểu bối Lâm gia như Lâm Động thế nhưng trực tiếp xuất động đến hai gã phần tử trọng yếu nhất. Nghĩ đến đây hắn không khỏi nổi lên một trận hoảng sợ, xem ra Lâm Động bày ra thiên phú kinh người đã khiến cho Lôi gia dâng lên sát ý. Ngày sau, nhất định phải phái người bảo hộ mới được.

"Ngươi không sao chứ?" Mà bọn họ đâu rồi?"

"
Không có chuyện gì" Lâm Động cười cười, nói: "Lôi Hình kia hẳn là đã chết, còn Lôi Phích thì xem như đã bị phế đi một cánh tay, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không sử dụng tay được"

Suy nghĩ của Lâm Khiếu vào thời khắc này phảng phất như ngừng lại, sau đó hắn mạnh mẽ quay đầu, hai mắt trắng dã nhìn chằm chằm Lôi Động: "
Lôi Hình đã chết? Lôi Phích phế đi một cánh tay? Do ngươi làm?"

Bá bá!!!

Cả đám hộ vệ Lâm gia ở chung quanh, đồng dạng vào giờ phút này cũng đều há miệng trợn mắt, nhìn nhìn vị thiếu niên đang được bọn họ bao vây vào giữa thì cảm giác được da đầu có chút tê dại. Nghe nói Lôi Phích và Lôi Hình đều là cao thủ đạt tới cấp độ Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ rồi, mà hôm nay hai người bọn họ cùng nhau liên thủ, với lại còn mang theo một ít thủ hạ, không chỉ không có đạt được thành quả gì, ngược lại còn chết một, bị thương một?

"Vận khí tốt, vận khí tốt thôi mà…"

Nhìn những tia ánh mắt ở chung quanh, Lâm Động hơi chút lúng túng, nếu như không phải chuyện này sớm muộn gì cũng truyền ra ngoài… hắn đúng là không muốn nói đến.

"
Con mụ nó, vận khí tốt thì có thể giết một vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh sao chứ?" Một ít hộ vệ trung thành Lâm gia cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, lẩm ba lẩm bẩm nói.

Miệng của Lâm Khiếu cũng giật giật vài cái, nhưng sau cùng hắn cũng không nói ra lời nào, giờ phút này tại trong tim hắn, đồng dạng là nổi lên kinh đào hãi lãng, đối mặt với hai cao thủ liên thủ như Lôi Hình và Lôi Phích, cho dù là hắn cũng không dám nói có thể có được chiến tích như vậy.

"
Hảo tiểu tử."

Bàn tay nặng nề vỗ vỗ bả vai Lâm Động, cuối cùng Lâm Khiếu cũng mang theo một nỗi vui mừng và tự hào hô lên ba từ như vậy.