Vũ Động Càn Khôn

Chương 935: Tạm thời hòa hoãn




Tòa thành vốn rất huyên náo bỗng nhiên tĩnh lặng, nhiều người nhìn về gã thanh niên phía cuối con đường với ánh mắt kinh dị.

Sự hung tàn tỏa ra từ cơ thể hắn khiến không ít người cũng phải sợ hãi, không ai có thể ngờ Lâm Động lại có thể giải quyết bốn người Lục Tông nhanh gọn đến như vậy!

Nhiều người còn đợi một trận đại chiến ác liệt, nhưng không ngờ thanh quang mới lóe lên là trận chiến đã kết thúc rồi, mà dưới đất lại là bốn cỗ thi thể!

Tất cả đều có thể thấy, Lâm Động ra tay vô cùng nhanh gọn, hắn không cho bốn người bọn Lục Tông bất cứ cơ hội nào. Điều này cho thấy gã thanh niên kia có vẻ trẻ tuổi nhưng không phải loại ngựa non háu đá, coi thường hắn là việc vô cùng ngu xuẩn.

Khi Lâm Động dứt lời, tất cả không ai lên tiếng, tuy Ngân tháp là đồ tốt nhưng cũng phải có bản lĩnh để hưởng thụ nó.

- Ha ha… vị bằng hữu đây thực lực quả nhiên không tệ, chẳng trách mà có được Ngân tháp!

Gương mặt Bàng Hạo tươi cười nhìn cảnh tượng đó, sau đó khẽ vỗ tay, cười nói.

Sự thích thú trong mắt hắn cũng mất dần, hắn đã nghe đến danh của Huyết Đao Tứ Tướng, bốn người liên thủ có thể sánh ngang với Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn, vậy mà chỉ trong chốc lát đã chết dưới tay Lâm Động, thực lực của Lâm Động đã vượt ngoài dự liệu của hắn!

Bên trong, Liễu Hương Huyên mân mê chiếc nhẫn trên tay mình, ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh gầy gò kia, ánh mắt có chút ngạc nhiên. Xem ra Lâm Động không hề đơn giản!

Chẳng trách hắn lại đoạt được Ngân tháp từ tay một cường giả Tử Huyền Cảnh, dù điều đó phải dựa vào một vài thủ đoạn nhưng cũng đủ khiến hắn tự hào.

Dù sao thì không phải ai cũng làm được điều đó!

Lâm Động lau vết máu nơi bàn tay đi, sau đó quay lại nhìn Bàng Hạo với vẻ lạnh lùng. Tên Bàng Hạo đúng là rất biết các cười, nếu không phải trước đó bị hắn chơi xỏ thì Lâm Động đã tưởng hắn cười thân thiện với mình.

- Bàng Hạo, ta không có hứng tranh đấu với ngươi, vì thế ngươi cùng đừng lấy ta là mục tiêu. Nếu ngươi còn giở trò, cùng lắm ta sẽ mang Ngân tháp rời khỏi Hải vực Thiên Lôi, đến lúc đó chẳng ai được gì hết!

Lâm Động thản nhiên nói.

Bàng Hạo nheo mắt, nụ cười dường như rõ rệt hơn, hắn cười nói:

- Lâm Động huynh nói gì vậy? Ta cũng chẳng làm gì huynh, chỉ muốn mời huynh đến gặp mặt một chút!

Nói đến đây, nụ cười của hắn dường như lạnh đi:

- Ta biết huynh có bản lĩnh, nhưng nếu muốn nghênh ngang trước mặt Cửu U Môn thì có lẽ huynh còn chưa đủ sức đâu!

- Vậy sao?

Hàn quang lấp lánh trong mắt Lâm Động, thanh quang lại bùng phát.

Bàng Hạo hơi giơ tay lên, trên bầu trời lập tức có một vài thân ảnh xuất hiện trên bầu trời, những người này đều có thực lực Sinh Huyền Cảnh!

Rất nhiều cường giả có mặt ở đó đều nhướng mày, xem ra Bàng Hạo cũng rất muốn ra tay với Lâm Động để cướp Ngân tháp!

Lâm Động ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn, sau đó dừng lại ở phía sau Bàng Hạo. Ở đó có ba người dáng vẻ cao lớn, khí tức cũng tương đương Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn…

- Ha, Cửu U Môn Tứ Ma Tướng đến cả rồi!

- Đó là bốn đệ tử kiệt xuất nhất của Cửu U Môn, không ngờ lần này Cửu U Môn phái cả bốn đi!

Một nam tử phía sau Bàng Hạo nhếch mép cười, ánh mắt tối tăm nhìn Lâm Động nói:

- Lão đại, xem ra tên tiểu tử này không nể mặt, có cần động thủ cướp Ngân tháp không?

Bàng Hạo cười nham hiểm, khẽ gật đầu.

Xoẹt!

Đúng ngay lúc đó, nguyên lực từ ba kẻ phía sau bùng phát, cả ba cùng để lại phía sau tàn ảnh, thân hình bay thẳng về phía Lâm Động.

Ba cường giả Bán Bộ Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn cùng ta tay, trận thế này khá kinh người!

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn ba thân ảnh đang ngày một gần, định ra tay thì bỗng một thân hình nhỏ bé lướt ra trước, Sinh Tử Quan Cái to lớn hiện ra rồi vung mạnh lên, tạo ra những đường sóng hắc quang đập thẳng lên ba thân ảnh kia.

Binh!

Âm thanh trầm đục vang lên trên không trung, sau đó tất cả cùng kinh ngạc nhìn thấy ba kẻ kia bị đánh bay ra sau, thân thể loạng choạng trên không trung mãi mới đững vững, gương mặt có chút khó coi.

- Loại cá tạp nham này mà cũng phái đi? Không sợ tiểu cô nãi nãi ta đây đập cho chết à?

Thân ảnh nhỏ nhắn đó đứng trên không trung, tay ôm Sinh Tử Quan Cái, nhìn ba kẻ kia với ánh mắt coi thường, ngữ khí đầy chế giễu.

- Tiểu nha đầu này có thực lực Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn?

Vô số người ở xung quanh nhìn tiểu nữ hài mặc thanh y với ánh mắt kinh ngạc. Thực lực của cô bé có thể sánh ngang với Bàng Hạo, Liễu Hương Huyên a!

Bàng Hạo cũng hơi giật mình vì biến cố này, sau đó ánh mắt tối lại nhìn Mộ Linh San, cười nhạt:

- Ta đang nghĩ ngươi lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, thì ra có trợ thủ tốt thế này! Nhưng lẽ nào ngươi nghĩ vậy là đủ? Dù cường giả đỉnh cấp của Cửu U Môn không thể vào Hải vực Thiên Lôi, nhưng lẽ nào ngươi nghĩ giải quyết ngươi là khó sao?

- Vậy ngươi thử xem!

Hàn quang lóe lên trong mắt Lâm Động không chút nhún nhường. Tuy cường giả Cửu U Môn hiện thân không ít, nhưng hắn cũng biết chưa phải là tất cả. Thực lực của Cửu U Môn hơn Tà Phong Động Thiên nhiều, nếu chỉ có từng này thì thật sự quái dị a!

Nhưng dù thế Lâm Động cũng không hề sợ hãi, cho dù bên cạnh Bàng Hạo có cường giả Tử Huyền Cảnh đi chăng nữa, nhưng hắn bây giờ có Thôn Phệ Thiên Thi rồi, cũng chưa chắc phải sợ hắn!

Hắn không muốn tự nhiên gây rối, nhưng nếu rắc rối tìm đến thì hắn cũng không khách khí.

Bàng Hạo dần thu lại nụ cười, nguyên lực cuồn cuộn quanh người, tỏa ra thứ khí tức kinh người.

Thực lực của Bàng Hạo cũng là Sinh Huyền Cảnh Đại viên mãn!

Mộ Linh San nắm chặt lấy Sinh Tử Quan Cái sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

- Hai vị, chúng ta đến đây đều là vì động phủ Luân Hồi Cảnh. Đến giờ chưa vào được đó đã tranh chấp thế này thì có hơi lỗ mãng không?

Đúng lúc đó, từ trên lầu, một giọng nói nhẹ nhàng vọng ra, sau đó Liễu Hương Huyên chầm chậm bước ra, dung nhan tuyệt đẹp xuất hiện trước bao ánh mắt.

Lâm Động nhìn nữ tử bạch y mới xuất hiện, cũng không khỏi ngạc nhiên, nếu chỉ luận dung mạo, người này có lẽ là người duy nhất có thể so sánh được với Lăng Thanh Trúc!

- Hai vị đều có Ngân tháp, muốn khai mở động phủ phải do cả ba chúng ta tề tâm hiệp lực. Lúc đó ai xảy ra chuyện gì cũng sẽ kéo dài thời gian khai mở động phủ!

Bàng Hạo nghe vậy, ánh mắt lay động một chút rồi cười:

- Hương Huyên nói phải, nếu vậy thì tạm thời ta dừng ở đây!

Lâm Động nhìn hai người một cái, cũng không muốn nói nhiều, quay người đi, Mộ Linh San thấy thế cũng lập tức theo sau.

- Vị bằng hữu đây, ba ngày sau cuồng phong lôi điện ở Hải vực Thiên Lôi sẽ yếu đi, lúc đó là thời cơ tốt nhất cho chúng ta vào động phủ, hy vọng ngươi có thể ra mặt! Dù sao muốn khai mở động phủ cũng cần cả ba chiếc chìa khóa!

Liễu Hương Huyên nhìn bóng lưng Lâm Động, khẽ nói.

- Ba ngày sau ta sẽ đến!

Lâm Động không quay lại, chỉ phẩy tay rồi bay khỏi tòa thanh, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

- Ha ha… xem ra sức hấp dẫn của Hương Huyên lần này không có tác dụng mấy! Tiểu tử này lại không hiểu chút phong tình gì hết!

Bàng Hạo cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Liễu Hương Huyên nghe thế cũng chỉ cười nhạt. Tuy Liễu Hương Huyên biết dung nhan của mình có sức sát thương lớn với nam nhân, nhưng không có nghĩa mọi nam nhân đều phải gục trước váy mình. Qua việc vừa rồi có thể thấy Lâm Động là kẻ quyết đoán, kiên nhẫn, sắc đẹp có lẽ không có tác dụng gì với hắn.

o0o

Không khí của tòa thành dần thả lỏng sau khi Lâm Động rời đi. Không ít người nhìn về hướng Lâm Động bỏ đi, nhưng chẳng ai có hành động gì. Thực lực của Lâm Động và tiểu nữ hài kia vừa thể hiện khá có sức uy hiếp. Giờ đây ai cũng biết muốn đoạt Ngân tháp từ tay hắn không phải chuyện đơn giản!

Đương nhiên trong đó có không ít kẻ bàng quan. Lần này có không ít cường giả các phương đến vì động phủ Luân Hồi Cảnh, cũng có không ít người ẩn mình, rõ ràng bọn họ không định để lộ thân phận vào lúc này.

o0o

Khi Lâm Động cách xa tòa thành hắn không biết rằng trên một đỉnh núi cách đó không xa có ba thân ảnh đang nhìn hắn.

Trên áo của ba người này đều có hoa văn trắng đen đan xen, nhìn giống như âm dương giao hòa, nếu Lâm Động nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra.

Vì hoa văn đó đại diện cho Nguyên Môn!