Vú Em Quật Khởi Thời Mạt Thế

Chương 40




Chương 40: Muốn ăn thịt

Khách sạn này thoạt nhìn từ bên ngoài thì không khác mấy so với những nhà hàng ven đường trước mặt thế. Cửa kính là thuỷ tinh mờ, bên ngoài căn bản không thấy được tình huống bên trong như thế nào, chỉ có thể thấy được những bóng dáng di chuyển nhoáng lên. Cô gái nhẹ nhàng gõ hai cái lên cửa, rồi gõ thành tiết tấu như một ám hiệu.

Cửa rất nhanh được mở ra, nghênh đón chính diện là một mặt bình phong cực lớn và mười người phục vụ mặc đồng phục thống nhất, bọn họ chia thành hàng đứng hai bên trái phải, cùng một nhịp xoay người cuối đầu, âm thanh rất vang dội đều đặn, "Hoan nghênh quý khách."

Phục vụ nơi này tuy rằng đều là người thường nhưng khí chất và hình tượng đều rất không tệ, xem ra bọn họ đã được trải qua chọn lựa nghiêm khắc.

Được tiếp đãi long trọng như thế trong một con hẻm nhỏ làm mọi người có chút thụ sủng nhược kinh. Thấy bọn họ nửa ngày không phản ứng, một nữ phục vụ thoạt nhìn đặc biệt lão luyện mở lời, "Các vị có thể chọn một phục vụ thuận mắt để phục vụ các vị."

Mười người kia lập tức đều lộ ra vẻ mặt chờ đợi quang mang, nhất là vài nữ phục vụ kia, đôi mắt đen lánh luôn luôn nhìn trộm sang hướng này. Bọn họ trông thấy tám người khí chất bất phàm, trên người đều đeo huy hiệu màu vàng, liền biết vài người này nhất định là dị năng giả có thực lực hơn người, tuyệt đối rất giàu có.

"Vậy hắn đi." Lục Văn Ngạn nhìn những nữ phục vụ này phao mị nhãn đến muốn rút gân âm thầm lắc đầu ở trong lòng, tùy tay chỉ đại một thiếu niên nhìn qua có vẻ sạch sẽ thanh thuần, bọn họ là tới đây ăn cơm chứ không phải muốn đến dạo kỹ viện, hắn cũng không muốn dạy hư trẻ con.

"Xin mời!" Thiếu niên bị điểm danh ánh mắt nhất thời phát sáng đầy tinh thần, lập tức tiến lên cúi người cung kính dẫn đường đi vào.

Lục Văn Ngạn lúc đi theo hắn có chú ý tới nữ phục vụ lão luyện kia đưa cho cô gái đã đưa bọn họ đến đây một khối tinh thạch. Thật sự là đi đến nơi nào cũng không thể thiếu quy tắc. Chỉ là dẫn đường còn được một khối tinh thạch tiền boa, vậy thì người phục vụ bọn họ lại có thể nhận được bao nhiêu đây?

Đi qua tấm bình phong liền nhìn thấy một quầy thu ngân, một chàng trai đang ngồi trong quầy thu ngân, trên ngực cũng mang một huy hiệu màu vàng, trên mặt còn tản mát lệ khí thản nhiên, miệng ngậm điếu thuốc nhưng không hút, thoạt nhìn có chút bất cần đời, bộ dáng đặc biệt không dễ chọc. Trên tường có dán thực đơn niêm yết giá, bình thường một phần thức ăn chay là 4 tinh thạch, món ăn mặn từ 6-8 tinh thạch, cơm tẻ 2 tinh thạch một chén, rượu và nước càng mắc hơn, nước sôi bình thường đều phải cần đến 2 tinh thạch.

Lúc mới bước vào đây, Lục Văn Ngạn đã nghĩ giá cả nơi này nhất định không thấp, nhưng không nghĩ tới lại cao như vậy. Bọn họ tám người, tính luôn không uống rượu, không có bảy mươi, tám mươi tinh thạch thì căn bản không đủ, bất quá Lục Văn Ngạn lúc này đang có tiền nên trong lòng không hề hoảng hốt. Bọn họ mệt chết giết nhiều tang thi như vậy, đào được nhiều tinh thạch như vậy, lấy một chút ra đổi một bữa cơm ngon thì sao chứ? Dù sao đội ngũ bọn họ tất cả cũng đều đạt đến cấp hai, mấy tinh thạch đó đối với bọn họ cũng không có tác dụng gì lớn, nên lấy ra dùng thì không còn gì tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Lục Văn Ngạn đặc biệt trấn định tiếp tục đi về phía trước, ý tưởng của những người khác kỳ thật cũng không khác mấy so với hắn, những gì bọn họ đã trải qua cũng không phải dị năng giả tầm thường có thể sánh được, từ rất sớm bọn họ đã bắt đầu thu thập tinh thạch, tinh hạch trên người nhiều hơn những dị năng giả tầm thường gấp mười lần, tinh thạch một người cũng đủ đối phó bữa cơm này, huống chi bọn họ nhiều người như vậy, mỗi người ra một chút kỳ thật cũng không tốn bao nhiêu.

Thiếu niên vẫn quan sát thái độ của mấy người, phát hiện bọn họ sau khi nhìn thực đơn thần sắc vẫn tự nhiên như trước, liền chắc chắn suy đoán của mình là hoàn toàn chính xác, những người này tuyệt đối là những con cá lớn. Tươi cười trên mặt hắn càng thêm sáng lạn, dẫn mọi người tiếp tục đi tiếp.

Bên trong kỳ thật không có trang trí gì đặc biệt, chỉ là tường trắng bình thường tô điểm thêm vài bức tranh đơn giản, nhưng có vẻ đặc biệt sạch sẽ, dưới đất được trải một tấm thảm màu đỏ, cảm giác làm cho giá trị của nơi này được đề cao thêm một chút. Mà lúc này màn đêm bên ngoài đã buông xuống, bên trong vẫn sáng trưng như trước, toàn bộ đèn trên vách tường cũng đều được bật sáng lên, càng làm tăng thêm vài phần mông lung mỹ cảm.

Chỗ này kỳ thật cũng không lớn, nhìn qua có hai mươi bàn, trên bàn có khăn trải bàn màu đỏ và khăn ăn trắng, ở giữa là một ngọn nến hình tròn, khiến người ngồi ở chỗ này có cảm giác như đang thức thức một bữa tốt lãng mạn. So sánh điều kiện sống khan hiếm sau mạt thế mà nói, nơi này trong vòng ngắn ngủn vài ngày có thể làm được như vậy cũng đã rất không dễ dàng gì.

Lúc này trong đại sảnh cũng rất đông đúc, xung quanh phiêu đãng hương vị thơm ngát của thức ăn làm cho người ta nhất thời cảm thấy trong bụng đói khát khó chụi. Hầu hết khách nơi này trên ngực đều đeo huy hiệu màu vàng, ngẫu nhiên cũng có những người không đeo huy hiệu, nhìn qua chính là bộ dạng nhà giàu mới nổi, mỗi bàn đều có một phục vụ đứng cạnh một tấc cũng không rời, chuẩn bị phục vụ khách hàng mọi lúc, thái độ phục vụ không chê vào đâu được, so với nhà hàng năm sao trước mặt thế còn muốn chu đáo hơn.

Người bình thường đang ở bên ngoài cắn bánh bao uống canh nhạt nhẽo, thì người nơi này lại thịt cá tươm tất, chỉ có thể nói, mặc kệ lúc nào thì giai cấp có đặc quyền đều luôn tồn tại.

"Xin hỏi các vị hài lòng với hai vị trí kia chứ?" Chỗ trong đại sảnh không còn nhiều lắm, hơn nữa bọn họ lại nhiều người như vậy, thiếu niên nhìn chung quanh một vòng, chỉ có thể tìm được hai bàn cạnh nhau.

Nhìn theo vị trí thiếu niên chỉ, mọi người đồng thời nhíu mi, vị trí kia là ngồi cạnh một tên to con tai to mặt lớn, ngực mang huy hiệu màu vàng, trong lòng còn ôm một cô gái cả người như không có xương cốt đang giở trò, cặp mắt kia thừa dịp nữ phục vụ xoay người lấy đĩa rau cho hắn, không ngừng nhìn vào cổ áo của cô. Thân người nữ phục vụ kia đã có chút phát run nhưng vẫn cố nén mà tươi cười, không ngừng phục vụ dựa theo yêu cầu của tên to con. Cố tình trên bàn kia cũng chỉ có một món ăn mặn và một chén cơm trắng lại bày ra tư thế như ăn một bữa tiệc Mãn Hán, bàn đồ ăn như vậy mà lại muốn người khác phục vụ giúp hắn, thật sự là làm khó nữ phục vụ kia.

Ngồi cạnh người như thế, thật gây mất hứng.

Người thiếu niên rất biết quan sát sắc mặt, hắn cũng thấy được tình huống bàn bên kia, lập tức liền nhận ra mọi người không vui. Hắn suy tư rồi nói, "Các vị nếu thích một nơi im tĩnh, thì bổn tiệm cũng có phòng riêng."

"Phòng riêng?" Lục Văn Ngạn hơi kinh ngạc, nơi này thật biết nghĩ chu đáo.

"Đúng vậy, chẳng qua......phòng riêng giá thấp nhất cũng phải cần trả trước từ 50 đến 100 tích phân mới có thể đi vào......" Thiếu niên cụp mắt, âm thanh càng ngày càng nhẹ, rõ ràng là đang lo lắng bọn họ không trả nổi. Hiện tại đang là mạt thế, 50 mai tinh thạch sẽ phải giết 50 tang thi, đối dị năng giả mà nói cũng có chút khó khăn, 100 tích phân đổi thành vật tư càng có khả quan hơn, nếu chi cho một bàn trong sảnh thì có thể ăn đủ bốn bữa. Như vậy giá cả đối với người thường quả thực là không thể tưởng tượng được, nếu tính dị năng giả tài đại khí thô cũng phải lo lắng nhiều lần, cho nên phòng riêng từ lúc dựng lên đến bây giờ đều chưa từng chính thức dùng đến một lần nào.

"Ân, được." Lục Văn Ngạn rõ ràng đáp ứng, trước mạt thế những phòng riêng trong nhà hàng cao cấp đều có giá rất cap nên hắn cũng không nghĩ nhiều. Huống chi hắn còn nghĩ là phải tiêu ít nhất 80 tinh thạch, giá cả phòng riêng nơi này so với tưởng tượng của hắn còn rẻ hơn.

Thiếu niên hơi sửng sốt, không nghĩ tới những người này so với sức tưởng tượng của hắn còn muốn giàu hơn, thái độ lập tức trở nên cung kính hơn, "Xin mời các vị chờ một chút."

Thiếu niên bước nhanh đi đến quầy thu ngân, thấp giọng nói vài câu với người ngồi kia, người đàn ông kia lập tức nhìn thoáng qua bọn Lục Văn Ngạn, sau đó lấy một chiếc chìa khoá ra giao cho thiếu niên.

"Xin mời đi theo tôi." Thiếu niên cầm chìa khóa chạy nhanh trở lại, dẫn mọi người đi đến cuối sảnh, trước hai cánh cửa màu đen, một bên viết 'Phòng bếp, không phải nhân viên chớ vào.' Một cánh cửa khác cái gì cũng không viết, thoạt nhìn rất bình thường, người không biết sẽ nghĩ cả hai cánh cửa đều dẫn đến phòng bếp.

Thiếu niên dùng chìa khóa ra cánh cửa kia, bên trong vô cùng lớn lại sạch sẽ, trang hoàng cũng sang trọng hơn so với bên ngoài, trên tường dán giấy tinh mỹ, trên trần nhà treo một chum đèn thuỷ tinh, chẳng qua không có điện nên chỉ có thể trở thành vật phẩm trang trí. Giữa phòng là một cái bàn tròn lớn, cũng được trải khăn trải bàn màu đỏ, khăn ăn trắng, ở giữa được đặt một bình hoa, tuy là hoa giả nhưng nhìn qua vẫn có cảm giác cách điệu. Vị trí cạnh tường còn có một bộ so pha và bàn trà thuỷ tinh.

Mấy người đối với gian phòng này rất là vừa lòng, vì thế kéo ghế ra ngồi xuống. Ghế nơi này rõ ràng cũng khác với bên ngoài, bên ngoài là dùng ghế gỗ, trong nãy cũng là ghế gỗ nhưng còn có thêm một lớp xốp sô pha. Nhìn xung quanh một vòng, có thể trong mạt thế sắp xếp được một căn phòng như vậy, người chủ nơi này xem ra cũng không đơn giản a......

"Các vị xin hãy chờ một chút, tôi đi lấy thực đơn." Thiếu niên nói xong lại đi ra ngoài.

Thiếu niên rất nhanh cầm thực đơn đến sau đó lại đi ra ngoài mang trà nóng cho bọn hắn, tuy trong ấm chỉ có hai ba lá trà nhưng cũng rất không tệ. Huống chi ở bên ngoài mọi người phải đứng xem thực đơn và gọi món ăn, mà bọn họ giờ lại có thể ngồi chọn món như thế này đãi ngộ xem như tốt hơn rất nhiều rồi.

Rốt cuộc vẫn là chịu ảnh hưởng tài nguyên khan hiếm của mạt thế, thực đơn nơi này cũng chỉ có mười mấy món, thức ăn chay càng chỉ có hai loại khoai tây và rau xanh, những món ăn mặn thì cũng chỉ có thịt heo và thịt bò, gì mà thịt gà vịt thịt vịt hải sản hết thảy đều không có.

Tất cả mọi người cũng không khủng hoảng lắm, bọn họ cũng hiểu được nơi này có khả năng cung cấp những thứ đó đã muốn không dễ dàng gì.

"Văn Ngạn, cậu chọn đi." Thực đơn trong tay mọi người truyền một vòng, cuối cùng bị sở tử khiên đem để trước mặt Lục Văn Ngạn, những người khác cũng đều gật đầu, hiện tại Lục Văn Ngạn trong cảm nhận của bọn họ không giống nhau.

Lục Văn Ngạn cũng không từ chối thêm nữa, cầm thực đơn lên nhìn kỹ.

Cậu nhóc vụng trộm đem cái đầu nhỏ tiến đến gần cuốn thực đơn, trông mong nhìn tên mấy món đồ ăn, nước miếng cũng sắp chảy xuống. Nhìn vẻ mặt tham ăn của nhóc con, Lục Văn Ngạn vừa đau lòng vừa buồn cười nhéo hai má nhóc, cưng chìu hỏi, "Tiểu Ngọc muốn ăn gì?"

Cậu nhóc chớp chớp mắt, ngập ngừng trả lời, "Thịt......"

"Ha ha ha ha......" Lời nói thành thật của cậu nhóc thành công đưa tới tiếng cười vang của mọi người.

Cậu bé xấu hổ hai má đỏ rực, ôm lấy thắt lưng Lục Văn Ngạn đem khuôn mặt nhỏ nhắn nấp ra sau càng làm mấy người cười càng thêm lớn tiếng.

"Tốt! Vậy chúng ta chọn thịt!" Lục Văn Ngạn cũng cười không ngừng, mấy ngày nay mọi người quả thật đều rất vất vả, vẫn là nên thưởng cho cái bụng một bữa cơm no đủ.

Advertisements