Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 155: Cương thi trong truyền thuyết a




Hắc Diệu lạnh như băng cười một tiếng. Chưởng lực trong tay lần nữa hướng Hướng Tiểu Vãn công tới.

Một chưởng này, so với chưởng vừa rồi muốn bén nhọn mấy phần, chưởng lực hùng hậu mang theo trận gió điên cuồng gào thét, cả phòng khách cũng bị vây trong một trận rung chuyển.

“Vãn nhi, mau tránh ra.” Độc Cô Diễm mặc dù thấy được Hướng Tiểu Vãn lợi hại, nhưng hắn vẫn không cách nào để cho Hướng Tiểu Vãn đón một chưởng của Hắc Diệu, nếu như có chuyện gì vạn nhất, hắn sẽ không chịu nổi thống khổ như vậy.

Hướng Tiểu Vãn liếc thấy Độc Cô Diễm liều lĩnh vọt tới, trên mặt của nàng thần sắc động dung. Bất quá cũng là cười đến động lòng người. “Độc Cô Diễm, chàng yên tâm, ta không có việc gì.” Nói xong, nàng nâng tay lên, đánh tới một chưởng chống lại chưởng lực bén nhọn kia của Hắc Diệu.

Một chưởng này của Hướng Tiểu Vãn là nàng học chiêu thức ‘ nhất mã bình xuyên ‘, mặc dù nàng biết không nắm chắc đánh thắng chưởng kia của Hắc Diệu, nhưng chưởng lực này cũng làm cho chưởng lực của Hắc Diệu có điều chậm lại, Độc Cô Diễm liền có được chút thời gian đối phó Hắc Diệu. Đây cũng là nguyên nhân Hướng Tiểu Vãn không tiếc hết thảy xuất thủ.

Độc Cô Diễm nhìn thấu ý nghĩ của Hướng Tiểu Vãn, hắn không hề chần chờ nhiều, một khắc lúc hai chưởng kia va chạm vào nhau, hắn lập tức nhảy lên, hướng về phía bụng Hắc Diệu đánh tới một chưởng.

Chưởng phong như hồng, thế không thể đỡ.

Hắc Diệu cùng Hướng Tiểu Vãn một chưởng kia vốn là để cho hắn ta có chút giật mình, chưởng lực mới vừa tiêu chậm, hắn ta lui từng bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn. Thân thể mảnh khảnh của Hướng Tiểu Vãn lui mấy chục bước, khóe miệng còn mang theo nhàn nhạt vết máu, bất quá nàng cũng không thèm để ý, trong lòng nghĩ đến đều là Độc Cô Diễm. Lần này chỉ cần Độc Cô Diễm có thể đánh bại Hắc Diệu, bọn họ mới có thể an toàn, không tiện lấy lực lượng của bọn họ đối phó với Hắc Diệu. Hơn nữa đại quân của Độc Cô Diễm đang chuẩn bị đối phó với Chung Ly Tuyệt, lúc này căn bản không còn kịp đến phủ tướng quân cứu bọn họ, cho nên bọn họ chỉ có thể dựa vào lực lượng của chính mình.

Trong nháy mắt Hắc Diệu kinh ngạc, chưởng lực của Độc Cô Diễm xuất kỳ bất ý hướng Hắc Diệu đánh tới.

Hắc Diệu làm như căn bản không xem vào mắt, khóe miệng lạnh như băng nâng lên nụ cười trào phúng, khuôn mặt hé ra phong hoa tuyệt đại bởi vì nụ cười này mà trở nên có chút vặn vẹo.

Thân hình của hắn ta không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi một chưởng kia của Độc Cô Diễm đến.

Phanh ——

Trong ánh mắt của mọi người, một chưởng của Độc Cô Diễm đánh vào trên người Hắc Diệu, nhưng lại khiến người ta kinh hãi.

Chỉ thấy thân thể Hắc Diệu, kiên cố đứng ở đó, một bộ áo đen, tóc đen không gió mà bay, vậy mà thân thể của hắn ta một tia vết thương cũng không có, chưởng lực uy lực lớn như vậy rơi vào trên người hắn ta, vậy mà một chút tác dụng cũng không có, một màn này, để cho tất cả mọi người sợ hãi.

Hướng Tiểu Vãn biết Hắc Diệu rất lợi hại, nhưng không nghĩ tới hắn ta lại lợi hại đến nước này, Hắc Diệu này, còn là người sao?

Sắc mặt Hướng Tiểu Vãn tái nhợt, nhìn chằm chằm Hắc Diệu song đồng thời cũng hiện đầy kinh hãi cùng khiếp sợ. “Này, người này không phải là một khối tử thi chứ?” Nàng nhớ tới lần trước trên người Hắc Diệu tỏa ra mùi thối rữa, cùng với loại lạnh như băng không có nhiệt độ, đúng, Hắc Diệu nhất định không phải là người bình thường, tử thi sao? Chẳng lẽ là cương thi trong truyền thuyết?

Vừa nghĩ tới cương thi, mặt Hướng Tiểu Vãn càng trắng hơn. Cổ đại thời không này, cái gì cũng kéo theo sao, nhân - thi đại chiến? Đúng rồi, có biện pháp.

Sắc mặt Hướng Tiểu Vãn trong thời gian nháy mắt liền thay đổi vô số lần, thấy thế mấy người một bên vốn là kinh hãi vạn phần càng thêm kinh ngạc liên tiếp, trong lòng thầm nghĩ, phu nhân của bọn họ, chẳng lẽ là bị dọa đến sợ rồi?

Độc Cô Diễm mặc dù vẫn nhìn chằm chằm vào Hắc Diệu, nhưng khóe mắt của hắn vẫn luôn tinh tế rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn, dĩ nhiên tất cả vẻ mặt của Hướng Tiểu Vãn đều rơi hết vào đáy mắt hắn, trong sân không có ai so với hắn hiểu rõ Hướng Tiểu Vãn, hắn biết mỗi lần Vãn nhi có vẻ mặt như thế, cũng sẽ có biểu hiện kinh người nào đó.

Tại nơi này đầu nhanh kéo căng, Độc Cô Diễm cũng không muốn cho Hướng Tiểu Vãn có một tia hành động đường đột, hắn vừa định muốn ngăn cản Hướng Tiểu Vãn, lại thấy Hắc Diệu đang phóng tới Hướng Tiểu Vãn.

Độc Cô Diễm kinh hãi, thân thể vội vàng vụt qua, ngăn trước mặt Hắc Diệu, vận ra một chưởng đem Hắc Diệu ngăn lại.

Hai người ở giữa không trung kịch liệt triển khai giao chiến, phía dưới tất cả mọi người không cách nào cùng nội lực hai người chống đỡ, lúc này đều bị cỗ lực lượng cường đại này phản chấn, rất nhiều người không tự chủ trong ngực khí huyết sôi trào, oa một cái phun ra một búng máu.

Hướng Tiểu Vãn bước cực nhanh, thời gian nháy mắt nàng sẽ đến phòng bếp, ở trên ti vi từng thấy, đối phó cương thi sẽ dùng gạo nếp, nếu Hắc Diệu thật là cương thi, dùng gạo nếp vẩy hắn là được rồi.

Hướng Tiểu Vãn dùng toàn bộ sức mạnh, khiêng một túi gạo nếp thật nặng trở về đại sảnh, lúc này Độc Cô Diễm đang bị Hắc Diệu ép liên tiếp lui về phía sau, cực kỳ nguy hiểm.

“Độc Cô Diễm, lần này Hắc Diệu ta sẽ đưa ngươi xuống Địa ngục.” Thanh âm cừu hận lạnh như băng của Hắc Diệu rơi xuống, một đạo chưởng lực vô cùng bén nhọn thẳng hướng mặt Độc Cô Diễm đánh tới, lực lượng một chưởng lực kia cơ hồ làm thiên địa biến sắc, cả phủ tướng quân trở nên dao động lên.

Một chưởng này lực lượng quá mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, Độc Cô Diễm biết mình thật khó có thể né tránh, lúc này hắn cũng không tính đi né tránh, mà là ngay mặt vận công đánh về phía chưởng lực này.

Nhìn thấy một chưởng này càng ngày càng gần vị trí của Độc Cô Diễm, vào thời điểm khẩn yếu trước mắt này, thanh âm của Hướng Tiểu Vãn ầm ầm vang lên. “Hắc Diệu, xem chiêu.”

Một đống gạo nếp lớn, hướng thân thể Hắc Diệu vẩy qua.

Tất cả mọi người thấy rõ vẩy ra đó chính là gạo, tất cả mọi người kinh ngạc há to miệng có thể nhét vừa một quả trứng. Phu nhân của bọn họ, chẳng lẽ thật sự điên rồi? Lại đi đem gạo nếp làm vũ khí tới công kích đệ nhất cao thủ.

Vậy mà một giây kế tiếp Hắc Diệu kịch liệt phản ứng, càng làm cho mọi người thiếu chút nữa cười ngất.

Này, này, đây là tình huống gì?

Chỉ thấy thân thể Hắc Diệu đụng vào gạo nếp kia thì phát ra thanh âm thống khổ, da thịt ở dưới quần áo hắn, chợt bắt đầu ứa ra máu. Mặt Hắc Diệu, càng thêm thống khổ vặn thành một đoàn, hé ra khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, trở nên hết sức dữ tợn.

Hắn lấy ánh mắt thống khổ lại không thể tin nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, thanh âm thống khổ run rẩy nói: “Ngươi, làm sao ngươi biết bí mật này?” Hắn luyện Bất Tử Thần Công, có Bất Tử Chi Thân, người bình thường tuyệt đối không thể giết hắn, mà nhược điểm trí mạng duy nhất của hắn chính là gạo nếp, thân thể của hắn không thể dính đụng phải bất kỳ hạt gạo nếp nào, nếu không hắn sẽ bị hủ thực mà chết.

Ban đầu sư phụ nói cho hắn biết ưu khuyết của Bất Tử Thần Công, hắn nghe xong liền tính toán luyện công này, loại gạo nếp này, người bình thường tuyệt đối không thể nào ngờ được đây lại là nhược điểm của hắn, dĩ nhiên như thế đối với mọi người mà nói, Bất Tử Thần Công đơn giản là hoàn mỹ, nhưng thế nào cũng không có ngờ tới, Hướng Tiểu Vãn lại biết được nhược điểm trí mạng của Bất Tử Thần Công.

Chuyện này làm sao khiến hắn không sợ hãi vạn phần, nếu hôm nay vô ý, không chỉ không thể báo thù, ngược lại còn liên lụy tính mệnh, hắn không cam lòng, không cam lòng...

Độc Cô Diễm nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn điên cuồng vẩy gạo nếp, nhất thời giật mình ngây dại. Dễ dàng như vậy, là có thể đối phó Hắc Diệu?