Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 125




"Vốn đang muốn phân chia tài nguyên, vậy mà các ngươi lại tham lam như vậy, vậy ta cũng chỉ đành xuống tay thôi.



Vẻ mặt Lâm Lăng lạnh lùng nhìn thi thể của Trần Võ, thản nhiên nói.

Bất chợt, đôi mắt kép của Công Phu Tiểu Dăng, chuyển phương hướng đến thi thể của Tiểu Khả.

Bởi vì mới vừa chết, linh khí trong linh mạch cơ thể chưa tiêu tán toàn bộ.

Vì để bảo vệ vật quý trong mật thất, không biết có cần tiếp tinh huyết của Phương Thị không, trong đầu Lâm Lăng không ngừng suy nghĩ, rồi đột nhiên thi triển công pháp Thôn Phệ Tinh Không.

Đang trong lúc linh lực bắt đầu khởi động, một căn động đen hiện ra trong không trung trong lúc Lâm Lăng thi triển, lực thôn phệ tỏa ra miên man khiến lòng người thích thú.

Lâm Lăng ngồi xổm xuống, bàn tay đặt lên vết thương của Phương Tiểu Khả.

Chưởng pháp lóe ra ánh sáng đen, máu và linh khí trong thi thể, đều bị thôn phệ thâu tóm.

Sau đó, dưới sự điều khiển của Lâm Lăng, cấp tốc luyện ra một chút tinh huyết đặc quánh.

Lực sinh mệnh chậm rãi có biến động, cùng với sự chuyển động của linh khí, đúng là giống y hệt với tinh huyết của Phương Tiểu Khả lúc trước ngưng tụ.

Khác biệt duy nhất là lượng tinh huyết tương đối nhiều.

Lâm Lăng lấy một chiếc bình nhỏ ra từ túi trữ vật, đổ tinh huyết vào bên trong.

Mà lúc này, tường Kim Chúc trước mặt hắn, sau khi nâng lên đến đỉnh rồi lại tự động hạ xuống.

Hiển nhiên là ký hiệu trận pháp của tường này, có thiết kế công năng tự động đóng vào mở ra.

"Đi.

"

Lập tức, Lâm Lăng đưa Tiểu Bạch vào bên trong.

Vì phòng xem có gì bất trắc không, Lang Chu và Công Phủ Tiểu Dăng bọn chúng cũng không thu vào không gian hệ thống sủng vật, đều tự đứng ở hai bên vai Lâm Lăng.

Lối đi phía sau bức tường cũng không phải là thông đạo hoặc là cửa đá gì hết.

Mà lại là một tầng có ánh sáng mông lung, bước vào, cả người nhất thời bị kéo thu vào bên trong.

Vù!

Tốc độ hạ xuống của tường Kim Chúc không nhanh không chậm, nhưng vào giây phút gần chạm đến mặt đất.

Một bóng đen đột nhiên chui qua từ khe cửa.

Hắn ta ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt lộ ra sự âm lãnh.

Nhìn thấy thân hình của Lâm Lăng đang bị hút vào tầng ánh sáng mông lung, người đàn ông áo đen cũng không vội vã lướt theo, ngược lại còn im lặng đứng yên tại chỗ.

Nhìn hành vi đó, có phần giống với cái kiểu bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau lưng lúc trước của Lâm Lăng.

Mà lúc này, Lâm Lăng đã bước ra từ tầng ánh sáng.

Thị giác của Công Phu Tiểu Dăng từ lờ mờ không rõ bắt đầu trở nên rõ ràng.

Lâm Lăng tập trung nhìn xung quanh, thấy bên cạnh có một gian mật thất lớn, bốn phía hoàn toàn bị phong bế.

Ở chính giữa đỉnh thạch thất, khảm một viên dạ minh châu, hình dạng to lớn, tản ra một luồng ánh sáng dịu dàng.

Tầm mắt lại di chuyển để chỗ sâu nhất, nơi đó đặt một cỗ quan tài đá, đang ở trạng thái dựng thẳng.

Trong lúc mơ hồ, một luồng khí đè nén to lớn tràn lan ra.

“Xem ra chủ nhân của chiếc quan tài đá này, là tổ tiên của Phương thị.



Nhìn chiếc quan tài đá khiến người ta sởn cả gai ốc kia, Lâm Lăng hơi kinh ngạc nói nhỏ.

Vị cường giả thánh vực này tuy nói đã nằm xuống mấy trăm năm, nhưng khí tức mà cỗ quan tài đá này toát ra, vẫn lưu lại một loại sự uy lực.

Mà ở dưới dự bao phủ của khí tức thánh vực này, Lâm Lăng cảm thấy rõ ràng linh lực di chuyển trong cơ thể mình, hình như có hơi thay đổi từ từ.

Có điều, điều khiến Lâm Lăng thấy quái lạ là, hai bên trái phải của quan tài đá, bố trí bốn pho tượng thạch thú.

* (tượng đá hình thú)

Diện mạo của chúng dữ tợn, hình thái hung ác trông rất sống động, dường như giống như một thủ vệ chiếm giữ quanh bốn góc quan tài đá.

Nhớ tới Phù Khôi thú ngoài cổ mộ trước đó, Lâm Lăng không khỏi âm thầm đề phòng, cũng không mạo muội tiến lên làm gì.

Nhất là cỗ quan tài đá dưới đáy mặt đất, trong lúc mơ hồ có thể thấy một ít vết khảm kí hiệu trận pháp.

Loại bài trí này, chắc không chỉ đơn giản là để đấy vậy thôi.

"Bảo vật ở đâu?"

Chợt, Lâm Lăng điều khiển thị giác của Tiểu Chu và Công Phu Tiểu Dăng, quét xung quanh mật thất.

Theo quan sát, không có thu hoạch được điều gì.

Bởi vì, diện tích mật thất rất lớn, liếc nhìn qua, trống rỗng không có gì.

Vừa nhìn liền thấy.

“Lẽ nào ở bên trong quan tài đá sao?”

Tầm mắt của Lâm Lăng một lần nữa rơi vào bên trong quan tài đá kia, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Tuy rằng hắn gϊếŧ người không ít, nhưng chưa từng thấy xác cướp cổ đã chết mấy trăm năm như này.

Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi cũng không biết hình dạng tử thi thế nào, có kinh khủng không?

Trong lòng suy nghĩ một lúc, sắc mặt Lâm Lăng đanh lại, nói: “Tiểu Dăng, mở quan tài ra đi.



Đối với mệnh lệnh của chủ nhân, Công Phu Tiểu Dăng không có bàn cãi, lập tức đập đôi cánh, bay về phía quan tài.

Ong ong ong ——!

Trong thạch thất trầm tĩnh, tiếng bay của Công Phu Tiểu Dăng lại càng rõ ràng thêm.

Dưới thị giác nhìn chăm chú mượn của Lang Chu, hắn thấy Công Phu Tiểu Dăng rất nhanh sau đó đã bay đến bên cạnh.

Toàn bộ quá trình, cũng rất thuận lợi, không hề có biến động khác thường nào xảy ra.

Công Phu Tiểu Dăng bay đến bên cạnh, móng sắc đưa về phía nắp quan tài.

Hiện giờ Công Phu Tiểu Dăng đã tiến hóa đến cấp S, chiến lực có thể so với đỉnh cấp chiến sĩ võ giả cấp 7, tuy nắp quan tài rất nặng, nhưng đối với nó mà nói vô cùng nhẹ nhàng.

Chỉ nghe thấy tiếng “rầm” một cái, bụi bay mịt mù.

Quan tài bụi bặm mấy trăm năm, vào thời khắc này cuối cùng chậm rãi mở ra.

Nội tâm Lâm Lăng thoáng trở nên cẩn trọng và đề phòng.

Cùng lúc đó, giáp bảo nặng trịch trên người, tinh thần lực cũng hạ xuống, công năng phòng ngự chợt khởi động.

Tuy rằng đối mặt chỉ là một xác ướp cổ, nhưng thực lực cũng là vương giả thánh vực mấy trăm năm trước.

Chỉ dựa vào điểm này, cũng đáng để Lâm Lăng phải cảnh giác.

Sau đó, quan tài triệt để được mở ra.

Hài cốt của một người, đột nhiên hiện ra trong tầm mắt của Lâm Lăng!

Cả thân thể hài cốt xám trắng, áo bào trên người đã phai màu từ lâu, thậm chí còn rách tơi bời.

Trong lúc mơ hồ, dường như có một luồng linh lực đặc biệt kỳ lạ nào đó di chuyển, tỏa ra từ trong hài cốt.

Thấy thế, cổ họng Lâm Lăng không ngừng nuốt khan, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Giờ khắc này ở trong mật thất im ắng, đối mặt với một xác ướp cổ không có một chút xáƈ ŧɦịŧ nào như thế, không khỏi có chút sởn gai ốc.

Theo quan sát, Lâm Lăng thấy phần bụng của xác ướp cổ, bên trong quần áo hình như có ánh sáng đang nhấp nháy.

Đang lúc mơ hồ, một luồng năng lượng kỳ lạ bùng lên, toát ra bên ngoài.

"Tiểu Dăng, cởi y phục ra đi.



Lâm Lăng thấy tò mò, nhanh chóng ra lệnh.

Móng vuốt của Công Phu Tiểu Dăng nhẹ nhàng rạch một cái, quần áo ở phần bụng trong nháy mắt bị chém thành từng tua nhỏ dài.

Trong thoáng chốc, hiện ra trước mắt là một linh thể giống như ngọn lửa.

Vật thể lạ tựa như một đứa trẻ sơ sinh đang ngồi xếp bằng, cả vật thể màu đỏ đậm, tỏa ra linh lực hệ hỏa thuần khiết vô cùng hùng hậu.

"Chẳng lẽ là Linh Anh?!"

Thấy thế, Lâm Lăng hít sâu một hơi, tâm tình nhất thời vui sướng.

Hắn có thể xác định, xác ướp cổ này trước kia khi còn sống, chắc chắn là một cường giả thánh vực!

Mọi người đều biết, lúc 9 dòng linh mạch trong cơ thể võ giả đả thông, là có thể dẫn động linh khí vào cơ thể, ở trong huyệt đan điền sẽ ngưng luyện ra Linh Anh.

Có điều, Linh Anh rất khó ngưng luyện, một khoảng cách lớn trong giới võ tu từ cấp 9 nâng lên thánh vực.

Cho dù thiên tài có thiên phú tu luyện mạnh nhất, cũng phải hao tốn không ít thời gian và tài năng tu luyện mới thành.

Một khi luyện thành, không chỉ có thực lực to lớn đại náo khắp nơi khó có thể tượng tượng được, mà kỹ năng cơ thể còn vượt qua khỏi thân thể phàm thai, tuổi thọ ít nhất cũng tăng lên 300 tuổi.

Giống như Mạc Lão kiếm thánh mắt mù ở học viện Thiên Diên vậy, tuổi của ông ấy, đến nay đã hơn hai trăm tuổi.

Ngay cả viện chủ Ứng Nguyên Tử, thuở niên thiếu trước kia còn là học trò giỏi Mạc Lão dạy dỗ.

Hơn nữa, sau khi cường giả thánh vực an nghỉ, Linh Anh trong cơ thể đại đa số đều sẽ lưu lại, đối với võ giả hậu bối thánh vực mà nói, có thể nói đây là một loại thần đan gia tăng tu vi.

Về giá trị khó thể mua được, cho dù lấy hết tất cả gia tài của Lâm Lăng có hiện giờ ra, sợ rằng cũng không thể mua được nó.

Cũng chính vì Linh Anh quý hiếm cho nên mới khiến những người nghe thấy lời đồn về cổ mộ thánh vực này đều liều lĩnh mạo hiểm xông vào dãy núi Ma Thú.

Mà linh mạch của xác ướp cổ này lại tỏa ra nguồn năng lượng lửa nồng đậm, hiển nhiên là trước khi chết tu luyện võ học hệ hỏa.

Thuộc tính của loại năng lượng này, vô cùng cuồng bạo, cương mạnh.

Nếu như có thể hấp thụ được nó, con đường tu võ hệ hỏa của Lâm Lăng, ít nhiều gì trước khi đột phá đến mức thánh vực, cũng sẽ tăng lên từng ngày!

"Linh khí bảo vật gì bên ngoài, cũng chẳng là cái gì so với Linh Anh này.



Lúc Lâm Lăng tự lẩm bẩm, ý cười trên khóe miệng bắt đầu lộ ra một cách không giấu diếm.

Bây giờ hắn coi như đã hiểu được, Phương Tiểu Khả và Trần Võ trước đó khi đối mặt với những loại bảo bối linh dương thạch và linh khí trong cổ mộ lại không hề có nửa phần thích thú.

Thì ra là nơi này, mới là nơi cất giấu bảo bối thật sự!

“Tiểu Dăng, lấy Linh Anh ra đi.



Dưới sự ra lệnh của Lâm Lăng, Công Phu Tiểu Dăng không hề trì trệ, đột nhiên bay vút lên.

"Roẹt——!"

Nhưng ngay vào giây phút móng vuốt của Công Phu Tiểu Dăng gần chạm vào Linh Anh, một nguồn sáng từ thanh kiếm đột nhiên phát ra từ phía bên phải.

Kiếm khí bén nhọn, nhanh như nhanh như tia chớp bổ về phía Công Phu Tiểu Dăng.

"Vù!"

Tập kích đột ngột bất ngờ, Công Phu Tiểu Dăng trong khoảnh khắc có phản ứng, mắt hồng khẽ chớp, rồi đột nhiên bắn ra một đường laser đỏ.

Đây chính là kĩ năng thứ ba của nó, Kích Quang Phục Nhãn!

Phanh!!

Thoáng chốc, laser và kiếm khí đụng vào nhau, ở trên không trung phụt ra ra hỏa quang kịch liệt.

Tiếng va chạm chói tai phát ra, nhất thời bị vọng lại trong thạch thất.

May là Công Phu Tiểu Dăng chống đỡ kịp lúc, nhưng kình lực cường hãn bật lại vẫn khiến nó chấn động bay ngược ra, va vào bức tường đá bên cạnh.

“Ha Ha, thật là ra đường mòn dép tìm không thấy, mà lại có được không phí chút sức nào, ở bên này quả nhiên là có Linh Anh!”

Trong lúc Công Phu Tiểu Dăng bị văng ra, một tiếng cười âm lãnh, ở phía sau Lâm Lăng vang lên.

Vút!

Ngay sau đó, một bóng người từ phía sau giống như ma quỷ vụt lao tới.

Tốc độ của hắn nhanh đến kinh người, biến một cái đột nhiên xuất hiện, khiến cho trong lòng Lâm Lăng kinh ngạc không thôi.

Hắn chợt cảm thấy phía sau truyền đến một sát khí lạnh buốt, linh lực trên người lúc này cũng tuôn trào ra.

Cùng lúc đó, tay hắn đang cầm Phệ Long Kiếm, nhìn cũng không thèm nhìn, trựa tiếp quay ra sau hung hăng chém một cái.

"Hử?!"

Dường như cảm nhận được sự nguy hiểm của Phệ Long Kiếm, người đàn ông mặc đồ đen kia hơi chút kinh sợ, lúc tiến công ra chưởng cũng không chạm tới Phệ Long Kiếm.

Ngay lập tức, bước chân hắn nhún một cái trên mặt đất nhảy mạnh lên cao, đứng lên trên mặt pho thượng thạch thú bên cạnh.

Lang Chu ngay lập tức xác định vị trí của hắc y nhân, Lâm Lăng cũng quay mặt ra sau, vẻ mặt lạnh lùng.

Răng miệng sắc nhọn của Tiểu Bạch, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.

“Tiểu tử kia chiêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau lưng này của ngươi quả thực rất có đầu óc đấy, đáng tiếc ngươi đã quên mất còn con diều hâu là ta đây.



Người mặc đồ đen kia từ trên cao nhìn xuống, mắt khóa chặt trên người Lâm Lăng, gương mặt tái nhợt ẩn chứa ý cười trào phúng.

Nói xong, linh khí trên người hắn ta bắt đầu khởi động, đột nhiên bộc phát ra khí tức mỏng.

“Người này, thật sự rất mạnh.



Trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống.

Cái linh lực mạnh mẽ rung chuyển này ít nhất cũng là đạt đến trình độ chiến sĩ cấp 9!

Vì vậy Lâm Lăng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hiển nhiên không hề ngờ rằng, trong lúc hắn đi theo Phương Tiểu Khả và Trần Võ, thì phía sau vẫn còn có người đang bám theo.

Hơn nữa, hắn còn chưa từng phát hiện nữa.

Hắn ta cứ bám theo như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, ắt hẳn là đang ôm một mục đích khác.

Lẽ nào người đàn ông mặc đồ đen này cũng biết mật thất cổ mộ cần tinh huyết của Phương thị mới có thể mở ra sao?

Trong lòng thầm suy nghĩ lại một lúc, Lâm Lăng dường như đoán được điều gì, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ.

“Nếu như ta đoán không sai thì tin tức về cổ mộ này là do ngươi truyền ra đúng chứ?”

Lâm Lăng lạnh giọng nói.

Tuy nói lúc này trong lòng đang có chút kinh chấn động, nhưng giọng nói của hắn vẫn thong dong bình tĩnh như cũ.

Nghe thấy vậy, trong mắt người đàn ông mặc đồ đen lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc chợt nở nụ cười.

“Vậy ngươi thử đoán xem, vì sao ta lại phải truyền tin tức về cổ mộ ra bên ngoài chứ?”

Người đàn ông mặc đồ đen nhìn về phái Lâm Lăng, khóe miệng cong lên một điệu cười thú vị.

Lâm Lăng lãnh đạm nói: “Thiết nghĩ lúc mà ngươi phát hiện ra cổ mộ này thì thấy tên của tiền bối Võ Thiên, liền biết là vị cường giả thánh vực đó là tổ tông của Phương thị.



“Thế nhưng để vào được mật thất cần có huyết mạch truyền nhân Phương thị mới có thể mở ra được, mà ngươi lại không biết huyết mạch Phương thị đang ở đâu, cũng khá lười đi tìm kiếm khắp nơi, lúc này cố ý truyền tin tức cổ mộ ra, mượn điều đó để dẫn dụ người của Phương thị đến.



Nói đến đây, Lâm Lăng cười lạnh hỏi: "Ngươi nghĩ cái suy đoán này của ta, hợp lý hay là không đây?"

"Không sai, ngươi rất thông minh.

"

Người đàn ông mặc đồ đen cười lên một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về chằm chằm Lâm Lăng, khinh miệt nói: “Có điều, tu vi lại quá yếu, thông minh thế nào đi chăng nữa cũng là vô dụng thôi.



“Vậy sao? Có bản lĩnh thì tới đây thử xem.



Lâm Lăng cười nhạt, kiếm ở trong tay dưới sự quán chú của linh lực, tỏa ra luồng đen lạnh toát.

Đối với sự tự tin của Lâm Lăng, trong lòng người đàn ông áo đen kia vô cùng kinh ngạc.

Ánh mắt hắn ta chầm chậm đánh giá Lâm Lăng, một chiến sĩ cấp 5 tu vi thấp kém, lấy đâu ra lá gan mạnh miệng như vậy.

Chẳng lẽ là ba con sủng vật kia?

Còn có…thanh kiếm đó ư?

Hai mắt hắc y nhân híp lại, đương nhiên liếc mắt một cái là nhìn thấy sự tầm thường khó bì của Lang Chu, Công Phu Tiểu Dăng cùng với Tiểu Bạch kia.

Nhưng, điều khiến cho hắn có chút kiêng kỵ đó là, Phệ Long Kiếm trong tay Lâm Lăng.

Trên thân kiếm tràn ngập một năng lượng lạnh buốt đang tỏa ra, cho dù là thực lực là chiến sĩ cấp 9 như ông ta, nhưng cũng hiểu được sự nguy hiểm khi đối mặt.

Cho nên, vừa rồi Lâm Lăng, phang một kiếm đến hắn cũng không dám tùy tiện manh động.

Theo quan sát, người đàn ông mặc đồ đen phát hiện ra chuôi kiếm của thanh kiếm này có hơi kì lạ, trong mắt bắt đầu hiện lên ý tứ tham lam muốn chiếm đoạt không hề che giấu.

"Tiểu tử, ta cảm thấy rất hứng thú với thanh kiếm này của người rồi đó.



Hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Lăng, giọng nói trêu tức léo nhéo như mèo vờn chuột vậy.

“Nếu ngươi chủ động giao ra cho ta, sau đó tự chặt đi một tay của mình, thì ta có thể tha cho ngươi một mạng, thấy sao hả?”

Nhưng, câu trả lời kế tiếp của Lâm Lăng, cũng khiến cho ý cười cùng sự cỡn bợt trên khóe miệng hắn nhất thời tan biến sạch sành sanh.

“Ngu ngốc.



Chỉ hai chữ thôi, sắc mặt của người đàn ông mặc đồ đen, vào thời khắc này không thể nghi ngờ nữa u ám đến cực điểm.

Trong thạch thất, bầu không khí trở nên ngưng đọng trong chốc lát.

"Tiểu tử, ngươi rất dũng cảm đấy, nhưng những người như thế, thường sẽ bị chết nhanh nhất!"

Ánh mắt của người đàn ông mặc đồ đen nhìn chằm chằm Lâm Lăng, trong giọng nói tràn đầy sát ý lạnh đến thấu xương.

Phanh!

Lời vừa dứt, cơ thể của hắn ta mạnh bạo thi triển.

Đồng thời một nguồn linh lực to lớn xoay chuyển, lúc chưởng pháp bộc phát hình thành lên một Chưởng Ảnh vô cùng lớn, hung hăng xông về phía Lâm Lăng!