Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1357: Bàn tay ngọc tái hiện.




Nghe nói ba người Dương Khai là do Phí Chi Đồ gọi đến giúp cứu mình, Tiền Thông cảm kích, luôn miệng cám ơn. Ba tiểu bối Thánh Vương Cảnh tự nhiên liên tục nói không dám, đợi nghe thông qua cửa trận không gian trắng đen, đoàn người phân tán, bà già chết thảm trước con rối khổng lồ, Tiền Thông ảm đạm, có chút tự trách.

Không bao lâu, Dương Khai kể rõ ngọn nguồn, Tiền Thông nhíu mày nói: - Nói vậy, bây giờ đám người lão Phí ở đâu, các ngươi cũng không biết?

Ba người Dương Khai lắc đầu.

Tiền Thông cười khổ: - Lần này là lão phu liên lụy các ngươi, hiện giờ chỗ này đã mất đường ra, dù các ngươi trở về đường cũ, chỉ sợ cũng không tìm được đường về.

- Vậy chúng ta làm sao đây? Đỗ Tư Tư lo lắng hỏi.

- Bây giờ chỉ có hai biện pháp! Tiền Thông thở dài.

- Biện pháp gì?

- Nhìn thấy pháp trận không gian bên kia không? Tiền Thông chỉ ra, nhìn theo đó, mấy người Dương Khai phát hiện ở cuối chỗ cung điện này có một tòa pháp trận không gian hoàn chỉnh.

- Nó hẳn là đi ra ngoài, nếu các ngươi nắm chắc thoát được những con rối này, có thể thử một lần. Nhưng mà lão phu đề nghị các ngươi đừng làm thế, những con rối khác thì thôi, con rối hình sói kia lại có tốc độ cực nhanh, ngay cả lão phu cũng không nắm chắc tốc độ hơn nó.

Ba người Dương Khai trước đó mới đại chiến với con rối, lúc này nào muốn dây dưa với chúng? Dù cho con rối chỗ này không bằng trước, nhưng số lượng đông ra trò, ngay cả Dương Khai cũng tê cả da đầu.

Huống chi, pháp trận không gian bên kia dù còn nguyên vẹn, nhưng muốn khởi động thì vẫn cần chút thời gian, một chút chậm trễ, đã đủ cho những con rối xông lên.

Thế cục như vậy, ai dám làm bừa?

- Ngoài ra, vậy phải đợi, đợi cho mấy người lão Phí đến, chúng ta cùng nghĩ cách. Tiền Thông phát hiện hai người Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư tuyệt vọng bất đắc dĩ, không khỏi an ủi: - Yên tâm, nếu quả thật không được, vậy để lão phu ra tay, kéo chân đám nghiệt súc này, chế tạo cơ hội trốn thoát cho các ngươi.

- Tuyệt đối không được. Thái Hợp cả kinh biến sắc, vội nói: - Tiền trưởng lão không thể làm vậy, hôm nay bên trong Ảnh Nguyệt Điện không ngừng phân tranh, còn cần lão nhân gia ngài chủ trì đại cục. Nếu ngài vì chúng tôi mà ngã xuống ở đây, vậy ba người chúng tôi là tội nhân muôn đời, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này.

Đỗ Tư Tư cũng gật đầu thật mạnh.

Tiền Thông cười ha ha, thản nhiên nói: - Đây là chuyện không còn cách nào, yên tâm đi, không phải đến đường cùng, lão phu sẽ không làm vậy, ta cũng muốn sống thêm mấy năm.

Nghe lão nói vậy, Thái Hợp mới yên lòng.

Đường về không còn, đường đi bị chặn, ba người Thánh Vương Cảnh rơi vào đường cùng, chỉ đành khoanh chân ngồi, có khi trò chuyện với Tiền Thông để giết thời gian.

Nhàn rỗi nói chuyện, Dương Khai mới biết trên bia đá kia khắc thuật luyện khí vô cùng tinh diệu, tuy rằng không ai xem hiểu được văn tự thượng cổ, nhưng nếu luyện khí sư ở bên cạnh cảm ngộ, cũng có ích cho việc tăng lên thuật luyện khí.

Người trung niên kia lúc này đã cảm ngộ xong, còn thiếu tự mình ra tay luyện chế bí bảo Hư cấp. Một khi có thể luyện chế ra, vậy hắn sẽ thành tân đại sư luyện khí Hư cấp ở Ảnh Nguyệt Điện.

Có người này hỗ trợ, lại phối hợp thủ đoạn cùng uy vọng của Tiền Thông, làm ổn định nội loạn Ảnh Nguyệt Điện, dễ dàng khôi phục bình tĩnh.

Thời gian trôi nhanh, nhưng khổ chờ như thế, làm cho mỗi người đều lo lắng, không biết đám người Phí Chi Đồ gặp phải chuyện gì, đã nửa tháng rối vẫn không thấy bóng.

Trải qua nửa tháng nghỉ ngơi lấy sức, ba người Dương Khai đại chiến con rối bị thương một chút, cũng đều đã khôi phục.

Một ngày, Dương Khai đang tĩnh tọa, bỗng nhiên nhận ra xung quanh có dao động năng lượng quỷ dị, lập tức mở mắt, kinh nghi cảm ứng.

Đồng thời, Tiền Thông cũng có phát giác, tỏa ra thần niệm.

Ngược lại Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư lại không có phản ứng.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ toát ra kinh hãi, bởi vì vị trí cung điện bọn họ đang rung chuyển dữ dội, bụi bặm cùng mảnh vụn rơi xuống, như là toàn bộ di tích thượng cổ đang không ổn định.

- Đó là...

Tiền Thông trợn tròn mắt, như phát hiện điều gì.

Ánh mắt Dương Khai cũng kinh ngạc, hắn không biết Tiền Thông phát hiện điều gì, nhưng hắn nhận ra, trong di tích thượng cổ đang trào ra lực lượng không gian khiến người ta run sợ.

Hắn tu luyện lực lượng này, tự nhiên rõ ràng dao động quỷ dị như thế.

Ầm ầm, tiếng nổ dữ dội truyền ra từ bốn phương tám hướng, đất rung núi lở, tận thế ập tới, mọi người nhìn xung quanh, thần sắc kinh hoảng.

Mười mấy con rối vẫn bao vây xung quanh Tiền Thông lúc này đều có động tác, trong mắt chúng lóe lên ánh sáng đỏ, có chút sợ hãi, từ từ lui lại.

Dị biến tới quá nhanh, Dương Khai còn chưa kịp tra xét gì, không gian xung quanh bỗng truyền tới lực bài xích mạnh mẽ, bao phủ mỗi người không thể thở nổi.

Dương Khai không sợ mà còn mừng rỡ, bởi vì hắn đã từng gặp cảm giác này một lần.

Tình huống hiện tại, giống y như lúc Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa mấy năm trước!

Chẳng lẽ...

Trong lòng Dương Khai xoay chuyển, đúng lúc này, linh khí thiên địa hội tụ lại một chỗ, bằng mắt thường có thể thấy chúng tụ tập lại một đoàn, sau đó bên trong bắn nhanh những tia sáng, trong khoảng khắc tới trước đỉnh đầu mọi người, vặn vẹo biến ảo, hình thành những bàn tay lớn.

Dương Khai cau mày, mừng rỡ không thôi.

Bởi vì những bàn tay linh khí này nhìn rất quen thuộc, chính là bàn tay ngọc của con gái, hắn đã gặp một lần trong Lưu Viêm Sa Địa.

Có điều bàn tay ngọc này bị phóng to vô số lần, lúc đó bàn tay ngọc muốn ném Dương Khai ra khỏi Lưu Viêm Sa Địa, lại bị Tinh Đế Lệnh mà hắn ngẫu nhiên có được ngăn cản, để cho Dương Khai ở lại thêm nửa năm từ khi Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa,

Có kinh nghiệm từ trước, hắn tự nhiên bình thản.

Bàn tay ngọc chụp xuống, nắm lấy Dương Khai, bóp mạnh.

Toàn bộ quá trình, Dương Khai không có chống cự, thấy Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư mặt vàng như đất, vận chuyển thánh nguyên muốn ngăn cản, hắn vội nhắc nhở: - Không cần sợ, chúng ta có thể ra ngoài.

Vừa nói xong, bàn tay ngọc bùng nổ, Dương Khai cảm thấy không gian xung quanh truyến tới lực bài xích, hoa mắt một cái, người đã biến mất.

Mà được Dương Khai nhắc nhở, Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư sửng sốt một chút, nháy mắt hai bàn tay ngọc cũng nắm lấy bọn họ, đợi nổ tung, hai người cũng biến mất.

Cảnh này cũng xảy ra trên người Tiền Thông và luyện khí sư trung niên kia, càng xảy ra trên đám người Phí Chi Đồ đang u đầu mẻ trán ở một chỗ trong di tích thượng cổ.

Chỉ trong nháy mắt, bên trong di tích thượng cổ không còn một người sống.

Cách Lạc Đế Sơn chừng hơn 10 ngàn dặm, một bóng người quỷ dị hiện ra, lung lay một hồi, bóng người liền đứng vững, chính là Dương Khai bị quy tắc thiên địa di tích thượng cổ đẩy ra.

Hắn vừa hiện thân, xung quanh cũng liên tục xuất hiện bóng người.

Mọi người nhìn xung quanh, đợi nhìn rõ mặt nhau, Thái Hợp mừng rỡ hô: - Phí tiền bối, Ninh tiền bối!

Phí Chi Đồ nhướng mắt, mừng rỡ: - Các ngươi cũng đi ra?

- Đúng vậy, không biết có chuyện gì, đột nhiên thoát khỏi di tích thượng cổ, đến chỗ này. Hả, Văn tiền bối đâu? Thái Hợp phát hiện không thấy võ giả họ Văn đâu.

Sắc mặt Phí Chi Đồ cùng Ninh Hướng Trần tối sầm, đều thở dài.

Thấy thế, những người khác liền hiểu được, võ giả họ Văn có thể đã chết trong di tích thượng cổ.

- Lão hữu của ta... Ninh Hướng Trần cũn không thấy bà lão, cả kinh.

Thái Hợp cười khổ: - Vị tiền bối kia cũng ngã xuống.

Ninh Hướng Trần nghe vậy ngẩn ngơ, hồi lâu mới cười khổ: - Số mệnh, số mệnh mà!

Hành trình di tích thượng cổ lần này, 4 vị Phản Hư Cảnh đã chết 2 người, ngược lại 4 Thánh Vương Cảnh đều thoát ra an toàn, bao gồm cả Liên Nghiễm cũng không bị thương, có điều mấy ngày qua theo sau đám người Phí Chi Đồ, liên tục gặp nạn, thần sắc có vẻ mỏi mệt.

- Tiền lão quỷ, ngươi thật là lớn mạng, vậy mà còn không chết được. Phí Chi Đồ hừ lạnh nhìn Tiền Thông.

Tiền Thông không nói, nhưng ai cũng nhìn ra ý tự trách trong mắt lão, Phí Chi Đồ thấy vậy, cũng không kích thích lão nữa.

Chỉ là lần này bỗng nhiên thoát ra, mấy người Dương Khai vẫn ở yên trong cung điện, không có động tác gì, tự nhiên không phải bọn họ. Nghĩ vậy, nhất định là mấy người Phí Chi Đồ chạm tới cấm chế gì, dẫn tới di tích thượng cổ sinh ra lực bài xích.

Hơn nữa trong mọi người ở đây, dù chỉ có một mình Dương Khai từng đi Lưu Viêm Sa Địa, nhưng bọn họ tự nhiên cũng nghe qua tình hình trong Lưu Viêm Sa Địa, bao gồm bàn tay ngọc do linh khí hội tụ khi nó đóng cửa.

Tình cảnh vừa rồi, quả thật giống như khi Lưu Viêm Sa Địa, chẳng lẽ hai bên có liên quan hay sa? Chẳng những Dương Khai cau mày, các Phản Hư Cảnh cũng thế, sợ là chỉ còn Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư không rõ tình huống.

Đúng lúc Tiền Thông mở miệng, muốn hỏi gì đó, bỗng nhiên tiếng vang ầm ầm từ xa truyền đến.

Thoáng cái, mọi người đều không đứng vững được, sắc mặt đại biến, hoảng sợ nhìn về phía phát ra âm thanh.

- Bên kia là Lạc Đế Sơn? Đỗ Tư Tư kinh hô.

Bên kia đúng là Lạc Đế Sơn dù cách xa xa ngoài vạn dậm, mọi người cũng loáng thoáng thấy được hình dáng. Lúc này, tiếng nổ ầm ầm truyền ra từ bên trong Lạc Đế Sơn, dường như lúc này có biến cố rất lớn gì đó.

Tạo ra động tĩnh như vậy, có thể biết động tĩnh bên kia mãnh liệt cỡ nào.

Ngay vừa rồi, mọi người vừa ra khỏi di tích thượng cổ, bây giờ có biến cố, chẳng lẽ có liên quan gì?