Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1522: Liên tục rung động




Bên trong đại sảnh, Dương Khai nói với vẻ mặt ung dung, ba người Dương Tu Trúc thì mặt đầy vẻ phấn chấn!

Từ mấy vạn năm trước, di mạch của Thái Huyền Tông bất đắc dĩ phải dời ra Lưu Viêm Sa Địa, mỗi một đời người đều mơ ước một ngày kia có thể trở về tổ địa, nhưng tấm chắn thiên nhiên của Lưu Viêm Sa Địa kia lại làm cho bọn họ thấy mà khiếp sợ, không thể ra sức.

Giờ này, đề nghị này của Dương Khai chính là gãi trúng chỗ ngứa của mấy người Dương Tu Trúc.

Đổi lại là thế lực nào khác, có lẽ họ sẽ không cảm thấy hứng thú lắm với đề nghị như vậy, cơ nghiệp của tổ tông là tổ tông, thời gian đã trôi qua mấy vạn năm, tông môn phát triển tốt đẹp, ngay cả tên đều sửa lại, cần gì phải quay trở về tổ địa?

Nhưng đối với người trong Tinh Đế Sơn, thì tình huống lại có chút bất đồng. Bởi vì ý nguyện của họ, bởi vì tín ngưỡng của họ, đều là với tôn thờ Đại Đế là chính! Thái Huyền Tông, chính là tông môn năm đó do Đại Đế một tay nâng đỡ lập lên, là địa phương năm đó Đại Đế từng dừng lại, Sơn và Thái Huyền Tông sáng lập sau này căn bản không thể so Phiến tổ địa nơi đó, chẳng những đại biểu là tôn kính đối với mà còn đại biểu sùng bái đối với Đại Đế.

Không có võ giả Tinh Đế Sơn nào không muốn trở về tổ chiêm ngưỡng chỗ ở cũ của Đại Đế! Dương Khai đề nghị đúng là mong muốn của ba người Dương Trúc, có thể nói, đề nghị này còn có lực hấp dẫn hơn so với nhất.

Điều thứ nhất chỉ nhằm vào ba người bọn họ mà thôi, nhưng này lại nhằm vào tất cả mọi người Tinh Đế Sơn. Ba người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy ý động trong phương.

- À! Hiện nay Diệp tiền bối cũng là đại trưởng lão của Lăng Tông ta, chư vị lại là di mạch của Thái Huyền Tông, như vậy đi đó, cư ngụ ở đó, hoàn toàn không thành vấn đề! Dương Khai rèn sắt khi còn nóng.

- Tông chủ không sợ khách sẽ cưỡng chế chủ, dẫn sói vào nhà sao?

Dương Tu Trúc ánh mắt rạng rỡ nhìn Dương Khai, hỏi một câu sâu sắc.

- Tiền bối nói đùa, không nói đến có đại trưởng lão ở đó, các vị sẽ không làm như vậy, chỉ nói riêng nhân phẩm của các vị tiền bối, tiểu tử cũng rất tin tưởng, các vị đều không phải là người truy đuổi danh lợi, vậy ta không có gì phải lo lắng!

- Tiểu tử thật sảng khoái! Dương Tu Trúc khẽ cười một tiếng:

- Tốt! Mấy người lão phu đáp ứng điều kiện của tông chủ, sẽ trợ giúp tông chủ được việc! Bất quá chúng ta cũng nói trước, nếu đồng môn Tinh Đế Sơn ta thật sự đi tới tổ địa, còn xin Dương tông chủ chia cho một khu vực riêng biệt để chúng ta cư ngụ sinh hoạt. Chúng ta cũng sẽ không gia nhập Lăng Tiêu Tông, điểm này xin Dương tông chủ hiểu cho!

- Không gia nhập sao? Dương Khai co giật khóe miệng một cái, thầm mắng lão già này gian ngoan như quỷ, hắn cực lực lôi kéo như vậy, cả tổ địa của người ta cũng lấy ra nói, chính là có chủ ý lôi kéo thêm nhiều cường giả Tinh Đế Sơn xác nhập vào Lăng Tiêu Tông. Nhưng không nghĩ tới bị đối phương liếc mắt một cái thấy ngay, mà còn nói trước yêu cầu.

Điều này làm cho trong lòng hắn không thoải mái lắm. Một núi không thể chứa hai cọp, Dương Khai mặc dù không lo lắng bọn họ sẽ gây bất lợi gì cho Lăng Tiêu Tông, nhưng trong Tinh Đế Sơn nhiều cường giả Phản Hư Cảnh như vậy mà không thể để cho mình sử dụng, cũng không phải điều Dương Khai muốn nhìn thấy.

Nếu thật như vậy, khó bảo đảm thời gian lâu dài giữa nhau sẽ không phát sinh va chạm hay mâu thuẫn gì.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai nói lộ ra vẻ tiếc hận:

- Được rồi, nếu tiền bối nói như vậy, tiểu tử tự nhiên không có đạo lý không đáp ứng, chỉ là... đáng tiếc mà!

- Đáng tiếc cái gì? Dương Tu Trúc biết rõ Dương Khai có khả năng đang chơi trò lừa lạt mềm buộc chặt gì đó, nhưng vẫn là bị tính tò mò thúc đẩy, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn hỏi.

- Không có gì! Dương Khai cười ha hả:

- Ta chỉ là nghĩ: nếu các vị có thể gia nhập Lăng Tiêu Tông, thì với thời gian không hẳn không có cơ hội gặp mặt Đại Đế, nhưng nếu như chỉ phân ra một khu vực riêng biệt cho các vị, thì chuyện này...

- Cái gì? Dương Tu Trúc biến sắc đầy vẻ kinh sợ, Lâm Ngọc Nhiêu cùng Sở Hàn Y cũng trong mắt phát sáng.

- Dương tông chủ nói lời này là có ý gì? Lâm Ngọc Nhiêu thân mình mềm mại hơi chồm tới trước hỏi gấp.

- Đại trưởng lão không có nói qua với các vị sao? Dương Khai quay đầu nhìn về phía Diệp Tích Quân, cố làm ra vẻ huyền bí.

Diệp Tích Quân chậm rãi lắc đầu, hiểu rõ tính toán của Dương Khai, ngược lại cũng không có phá hỏng mưu đồ của hắn, chỉ mỉm cười nói:

- Sự tình quan trọng, bổn cung không dám nói!

- Ừm, cũng đúng! Chuyện như vậy quả thật không thể tùy tiện nói ra, người biết dĩ nhiên càng ít càng tốt! Dương Khai khẽ gật gật đầu.

- Dương tông chủ, tông chủ vừa rồi lời kia... rốt cuộc là có ý gì? Dương Tu Trúc khẩn thiết hỏi, mặt đầy ý cấp bách:

- Thế nào nghe ý trong lời nói của tông chủ, dường như là nói giờ này Đại Đế... đang ở trong Lăng Tiêu Tông?

Lời này vừa nói ra, ngay cả chính lão cũng giật nảy mình, lắc lắc đầu, bộ dáng không thể tin.

- Tiền bối nói không sai, giờ này Đại Đế quả thật ở ngay trong Lăng Tiêu Tông! Dương Khai toét miệng mỉm cười.

- Làm sao có thể? Mấy người Dương Tu Trúc đột nhiên đứng bật dậy, thân thể run rẩy, vẻ mặt như ban ngày thấy ma.

- Tiểu tử không cần thiết lừa gạt ba vị, không tin, các vị có thể hỏi đại trưởng lão là biết! Dương Khai chỉ tay nói.

Ba người đưa mắt nhìn về phía Diệp Tích Quân, chỉ thấy bà khẽ gật đầu.

Dương Tu Trúc ngây dại, tin tức này quá mức rung động, giống như một cây chuỳ lớn nặng vạn cân hung hăng nện trên ót của lão, làm cho lão choáng váng hoa mắt một trận, thật lâu không thể bình tĩnh lại.

Đại Đế dù sao cũng là nhân vật cường đại trong truyền thuyết, tuy rằng mấy người Dương Tu Trúc luôn tin tưởng vững chắc Đại Đế còn sống, chỉ có điều đang ngủ say ở một nơi bí ẩn nào đó mà thôi, nhưng dù sao đây chỉ là một loại tín niệm.

Khi tín niệm biến thành sự thật, mặc dù tận đáy lòng tin tưởng không nghi ngờ, cũng có lúc hoài nghi, đó là một loại lo được lo mất, e sợ cho hy vọng của mình sẽ biến thành thất vọng.

- Nhưng có bằng chứng không? Lâm Ngọc Nhiêu vội lên tiếng:

- Nhưng có gì làm bằng chứng chứng minh chuyện này? Mặc dù có đại trưởng lão bảo đảm, chúng ta cũng không dám tùy tiện tin tưởng, còn xin Dương tông chủ đưa ra bằng chứng!

Dương Tu Trúc cùng Sở Hàn Y cũng lấy lại bình tĩnh, ở một bên gật gật đầu.

- Các vị muốn bằng chứng gì? Dương Khai bật cười hỏi.

- Tùy tiện cái gì đều được, chỉ cần có thể chứng minh chuyện này, nếu thật sự đúng như thế... mấy người lão phu đáp ứng gia nhập Lăng Tiêu Tông có gì mà không được? Dương Tu Trúc thần sắc dữ tợn kêu lên, một bộ dáng nếu Dương Khai không đưa ra bằng chứng sẽ không từ bỏ ý đồ với hắn.

Đại Đế đều ở trong Lăng Tiêu Tông, bọn họ gia nhập chẳng lẽ còn coi là ủy khuất? Nếu thật sự đúng như thế, đừng nói Dương Khai không lôi kéo bọn họ, ngay cả cầu xin gọi gia gia nãi nãi, bọn họ cũng muốn gia nhập!

- Không nói đến rốt cuộc ta có bằng chứng hay không, cho dù có, ta lấy ra các vị có thể nhận được sao? Dương Khai cười chế giễu.

- Có thể nhận được hay không, mấy người lão phu đều có phán đoán, nhưng nếu Dương tông chủ chỉ là ăn nói bừa bãi, lão phu nhất định không thể tha thứ!

Dương Khai chợt ngẩn người. Hắn cũng không nghĩ tới chuyện phát triển trở thành như vậy, trong lúc nhất thời này bảo hắn lấy ra bằng chứng, hắn cũng không nghĩ ra.

Bất chợt, trong đầu hắn linh quang nhoáng lên một cái, cười lớn một tiếng:

- Nếu như thế, chư vị hãy xem cái này! Nói dứt lời, nơi lòng bàn tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một vật, giơ lên thật cao.

Lực lượng đế uy tràn ra cuồn cuộn. Mọi người đồng loạt biến sắc, cùng đưa mắt nhìn lại.

Một lát sau, Dương Tu Trúc la lên thất thanh:

- Tinh Đế Lệnh!

Lại là Tinh Đế Lệnh! Tinh Đế Lệnh không phải lão chưa từng thấy, trước kia Tinh Đế Sơn có hai khối Tinh Đế Lệnh, một khối là tượng trưng cho Đại Đế, được cung phụng trên Lăng Tuyệt Phong, tiếp nhận mọi người Tinh Đế Sơn sùng bái.

Mà một khối khác thì tượng trưng thân phận là người chưởng quản Tinh Đế Sơn, do môn chủ nắm giữ. Nhưng hiện nay, Tinh Đế Sơn chỉ còn lại có một khối, khối thứ hai kia bị Diệp Tích Quân mang đi năm đó, chuyển vòng rồi cũng rơi vào trong tay Dương Khai.

Dương Tu Trúc đã nhiều lần đi Lăng Tuyệt Phong sùng bái Đại Đế, tự nhiên không xa lạ gì Tinh Đế Lệnh. Thế nhưng Tinh Đế Lệnh lão từng thấy qua, đều đã phóng ra uy năng.

Còn một khối trên tay Dương Khai này, lại hoàn hảo không tổn hao gì. Nói cách khác, bên trong còn phong ấn một loại thần thông của Đại Đế, đó là thần thông trong truyền thuyết đủ để dễ dàng đánh chết cường giả Hư Vương Cảnh! Ba người Dương Tu Trúc con ngươi run rẩy kịch liệt.

Ngay cả Diệp Tích Quân cũng thần sắc ngưng trọng. Hai người Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ ở một bên nhìn thấy tròng mắt đều mở lớn.

Chẳng ai nghĩ tới Dương Khai lại còn có vật nghịch thiên bực này! Có lệnh bài này, hắn có thể dễ dàng tiêu diệt cả Tinh Đế Sơn, thậm chí nhất thống U Ám Tinh đều không thành vấn đề.

Khiếp sợ rất nhiều, mấy người Dương Tu Trúc đều sợ hãi vạn phần, trong lòng thầm sợ nếu như ép Dương Khai quá mức, hắn thật sẽ vận dụng vật này đối phó với Tinh Đế Sơn, chỉ sợ 200 đồng môn trong núi không một ai có thể sống sót.

- Khối Tinh Đế Lệnh này là Đại Đế tự tay giao cho ta, tin hay không do các vị, là các ngươi ép muốn nhìn bằng chứng ta mới lấy ra. Đúng rồi, trừ vật này ra, còn có một bí tân Đại Đế nói cho ta biết, không biết có thể dùng để chứng minh lời nói của ta hay không?

- Dương tông chủ mời nói! Dương Tu Trúc cũng không dám khinh thường Dương Khai mảy may nữa, ngay cả thái độ đều cung kính hơn rất nhiều.

- Đại Đế nói, Lưu Viêm Sa Địa hiện nay chẳng qua là Đế Bảo Tam Viêm Hỏa Hoàn biến thành! Chư vị đều là người cao tuổi, có lẽ lúc còn trẻ cũng có người đã từng đi qua Lưu Viêm Sa Địa, biết bên trong đó có ba tầng khu cực nóng... À... Ba tầng khu cực nóng đó chính là ba vòng Hỏa Hoàn của Đế Bảo. Về phần trước đó vài ngày biến mất một tầng, là do Đại Đế ra tay thu lại!

Mọi người há hốc miệng. Ba tầng khu cực nóng khiến người nghe kinh sợ bực này, bọn họ làm sao chưa từng nghe nói qua?

Nhưng bí tân là Đế Bảo thì quả là kinh người! Thậm chí ngay cả Diệp Tích Quân cũng không biết Lưu Viêm Sa Địa lại là Đế Bảo biến thành, trong đôi mắt xinh đẹp không khỏi nổi lên tia sáng kỳ dị. Tam Viêm Hỏa Hoàn, đúng là trong điển tịch tông môn có ghi lại, nghe nói đó là một kiện bí bảo bên mình Đại Đế.

Với thần thông của Đại Đế, một kiện bí bảo hóa thành cấm địa mấy vạn năm trên U Ám Tinh, thật ra cũng không phải không thể tưởng tượng.

- Dương tông chủ nói... khu cực nóng tầng thứ nhất kia biến mất, là một vòng Hỏa Hoàn do Đại Đế tự mình thu lại? Dương Tu Trúc run run giọng hỏi thăm.

- Không sai! Bổn tông chủ tận mắt nhìn thấy!

Dương Khai gật đầu. Truyền ra một trận hít hơi khí lạnh. Khu cực nóng rốt cuộc có kinh khủng bực nào, mọi người tại đây đều biết. Ở thời điểm Lưu Viêm Sa Địa chưa mở ra, bất kỳ ngưòi nào dám xông vào trong đó, nhất định chết không toàn thây, dù là Phản Hư tam tầng cảnh cũng không được.

Trước đây khu cực nóng biến mất một tầng, cả U Ám Tinh đều náo loạn ầm ĩ, ai cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, làm cho Lưu Viêm Sa Địa xuất hiện biến cố như vậy, tiếp sau, Lăng Tiêu Tông liền nhập chủ trong đó.

Giờ này, Dương Khai nói ra, bọn họ mới biết được đáp án. Muốn không tin cũng khó! Phóng mắt nhìn khắp Tinh Vực, trừ Đại Đế ra, còn có người nào có bản lãnh này? Trong lúc nhất thời, mấy người Dương Tu Trúc đối với lời nói của Dương Khai, dĩ nhiên tin hết tám thành, còn lại hai thành hoài nghi chỉ là tính cẩn thận của bản thân.

- Xin hỏi... Dương tông chủ quan hệ với Đại Đế là... Lâm Ngọc Nhiêu trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, rất ư thận trọng hỏi thăm.

- Nếu ta nói là hồng nhan tri kỷ, các vị có tin hay không? Dương Khai cười hà hà nói.

- A A... Dương Tu Trúc da mặt co giật, cười khan liên tục...