Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2659: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?




Nửa ngày sau, một tòa pháp trận không gian liền thành hình.

Dương Khai gọi Cơ Dao một tiếng nói: - Dao sư muội, làm phiền muội trở về Băng Tâm Cốc một chuyến, nói cho Nam Môn Đại Quân, bảo hắn sau khi tu bổ xong đại trận hộ tông của Băng Tâm Cốc hãy đến đây một chuyến!

Nói dứt lời, liền đưa cho Cơ Dao một tấm lệnh bài đặc biệt.

Cơ Dao nhận lấy, nghi hoặc hỏi: - Lệnh bài này có công dụng gì?

Nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra, lệnh bài này hẳn là mới luyện chế thành, hơn nữa còn là do tay Dương Khai làm ra, bởi vì mặt trên còn có lưu lại khí tức của hắn.

Dương Khai mỉm cười nói: - Phàm là pháp trận không gian do ta bố trí, không có lệnh bài này hoặc là bản thân ta mở ra, thì người khác không có cách nào sử dụng!

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngày đó Loan Phượng ở trong Phượng La Cung thí nghiệm pháp trận không gian lại không thể khởi động, bởi vì trên tay nàng không có lệnh bài cấm chế của Dương Khai, dẫn tới nàng nghĩ lầm pháp trận kia là không trọn vẹn, vốn định nhìn xem chuyện cười, kết quả làm cho nàng thất vọng.

Cơ Dao nghe vậy, ánh mắt lóe sáng, cũng không nói thêm gì, đi thẳng đến đứng trên pháp trận không gian.

Dương Khai vừa khảm nguyên tinh vừa nói: - Chuyện này tạm thời không vội, hết thảy chờ Nam Môn Đại Quân tu bổ xong đại trận ở Băng Tâm Cốc là chính!

- Ta biết rồi! Cơ Dao nhẹ gật gật đầu, ngay sau đó thân hình bị màn sáng trắng bao phủ, liền biến mất không thấy.

Đợi Cơ Dao đi rồi, Dương Khai mới quan sát xung quanh một vòng, thân hình nhoáng một cái, cũng biến mất tại chỗ.

Đã có ý định cắm rễ ở nơi này, đương nhiên Dương Khai phải dò xét kỹ càng một phen cơ nghiệp vốn thuộc về Vấn Tình Tông này, trước đó tuy rằng đã kiểm tra vòng vòng, nhưng chỉ luôn là muốn tìm kiếm kho báu ẩn tàng kia, ngược lại cũng không dò xét cẩn thận cho lắm.

Giờ này nhàn rỗi, dĩ nhiên Dương Khai muốn dùng thân phận chủ nhân dò xét lại một vòng toàn bộ khu vực này.

Về tâm tính đã phát sinh biến đổi, nên nhìn hết thảy đều khác nhau rất lớn.

Nếu như nói trước đó lúc dò xét cảm thấy phiến cơ nghiệp này rất tốt, như vậy hiện tại tâm tình Dương Khai chỉ có hai chữ có thể hình dung, đó chính là hài lòng.

Bên trong Vấn Tình Tông, linh khí thiên địa nồng đậm; phong cảnh xinh đẹp thanh tú, đỉnh núi sừng sững, trong rừng núi có nhiều kỳ trân dị thú chạy nhảy, nơi nơi là linh tuyền linh nhãn… đều là Thánh địa tu luyện mà võ giả hướng tới.

Một khu cơ nghiệp rộng lớn như vậy, đủ để an trí cả trăm ngàn đệ tử cũng không chật chội. Các thân bằng bạn hữu của hắn ở trên U Ám Tinh cũng không đạt tới mấy chữ số này.

Liên tiếp đi dạo hết mấy ngày, cuối cùng Dương Khai cũng dò xét cẩn thận một vòng khu đất này, mỗi một góc nhỏ cũng không có bỏ qua, trong lòng mơ hồ có chút tính toán.

Hắn lần nữa về tới trước sơn môn đi vào Vấn Tình Tông.

Trước đây chỗ này có dựng một tấm biển, phía trên viết ba chữ to: Vấn Tình Tông, truyền thừa mấy vạn năm, bất quá bị Dương Khai trực tiếp đánh bể.

Lần nữa về lại đây, dĩ nhiên là Dương Khai có tính toán, nhưng khi hắn dùng thần niệm lướt qua, chợt phát hiện bốn phía lại có khí tức của rất nhiều người.

Những người này thực lực cao thấp tốt xấu lẫn lộn, có người lén lén lút lút ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, có người lại đường hoàng đứng ở cách không xa, đều đang ngắm nhìn vào Vấn Tình Tông bên này, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai bàn tán một hồi… nhân số không ít, chừng hơn mấy ngàn người, hơn nữa còn có người đang áp sát tới bên này.

Vấn Tình Tông đại chiến với Băng Tâm Cốc, sau một trận chiến ấy Vấn Tình Tông toàn quân bị diệt, nhóm trợ thủ chiêu mộ đến đây cũng lớp chết lớp bị thương thảm trọng… Tin tức này có thể nói đã nhấc lên sóng to gió lớn, không cần tới bao lâu đã truyền khắp cả Bắc Vực.

Những người này bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài sơn môn Vấn Tình Tông, đơn giản đều là vì nghe được tin tức, muốn tới nhìn xem có thể kiếm chút cháo gì hay không?

Thời điểm Vấn Tình Tông cường thịnh, bọn họ chỉ có phần nhìn lên, nào dám tới gần chỗ này? Nhưng lúc này thì khác xưa, Vấn Tình Tông chú định đã hủy diệt, tông môn đứng đầu truyền thừa mấy vạn năm, rốt cuộc tích chứa bao nhiêu tài phú chứ?

Từ xưa đến nay, tiền tài động lòng người. Nghĩ tới bên trong Vấn Tình Tông ẩn tàng tài phú to lớn, tự nhiên có không ít người ngồi không yên, muốn tới đây dò xét thử, nhìn xem có thể kiếm chác chút gì hay không.

Vấn Tình Tông quái vật lớn bực này, tùy tiện để sót lại chút dầu nước gì, cũng đủ để bọn họ hưởng dụng vô hạn.

Nhưng lại không biết bên trong Vấn Tình Tông rốt cuộc là tình huống gì, nên không ai dám làm con chim đầu đàn, tự nhiên đều chỉ dám đứng ở ngoài sơn môn nhìn vào.

Nhóm người này, đều là mấy ngày nay lục tục chạy tới, tông môn, gia tộc thế lực lớn nhỏ không phải trường hợp cá biệt.

Trù trừ hết mấy ngày, cuối cùng mọi người cũng bàn bạc đề cử ra mấy người dẫn đầu để cùng tham mưu sách lược dò xét nơi này, thế nhưng còn chưa thương lượng xong nên làm gì, bỗng nhiên trông thấy Dương Khai từ bên trong Vấn Tình Tông chậm rãi đi ra.

Trong lúc nhất thời, hơn mấy ngàn cặp mắt đều như ngừng lại trên người Dương Khai, tiếng bàn tán chợt ngừng bặt.

Ngay sau đó, đám người ồ lên.

- Có người từ bên trong đi ra, sẽ không phải là cường giả Vấn Tình Tông chứ?

Danh tiếng của Vấn Tình Tông ở Bắc Vực đích thực quá lớn, giờ này bất chợt nhìn thấy một người từ bên trong xuất hiện, không ít người theo bản năng nghĩ đây là dư nghiệt của Vấn Tình Tông, trong lòng không khỏi đều run sợ, e sợ cho mình bị giận chó đánh mèo.

- Thúi lắm! Vấn Tình Tông từ tông chủ trở xuống, cao tầng đều chết sạch! Cho dù có người trốn khỏi một kiếp, sao dám quay trở về tông môn, đây không phải là chui đầu vô lưới sao?

- Không sai không sai! Không thấy chiêu bài Vấn Tình Tông vạn năm này đều bị người ta đánh bể nát, đâu còn có người Vấn Tình Tông nào dám ở lại chỗ này?

- Theo ta thấy, người này nhất định cũng là tới kiếm chác, chỉ có điều tới trước chúng ta một bước, hơn nữa… nhất định là có thu hoạch!

- Đáng ghét… đáng ghét mà! Người này có tài đức gì, lại dám xông vào cơ nghiệp Vấn Tình Tông? Quả thực đáng ghét!

Lời vừa nói ra, nhất thời không ít người mất bình tĩnh, ánh mắt nhìn Dương Khai tràn đầy hâm mộ lẫn ghen tỵ căm hận… dường như Vấn Tình Tông này là địa bàn của bọn họ, Dương Khai dám vào ra chỗ này chính là bất kính với bọn họ.

Đám người bọn họ dừng lại ở phía ngoài đã mấy ngày, một mực không có can đảm xông vào, nhưng hôm nay xem ra, đã sớm có người làm con chim đầu đàn.

Một khi đã như vậy, bọn họ còn ở nơi này dây dưa bàn cãi làm gì?

Trong lúc nhất thời, bất luận là các võ giả ngoài sáng hay là ẩn núp trong bóng tối kia, đều rối rít hiện thân; còn có một số người tự xưng là thực lực không tầm thường phi thân ra, nghênh ngang đón hướng Dương Khai.

Dương Khai dù sao chỉ là một người, hơn nữa nhìn thoáng qua tuổi không lớn lắm, không khỏi làm cho người ta coi thường, bọn họ này liên hiệp cùng một chỗ chuẩn bị kiếm chác… người đông thế mạnh, đương nhiên sẽ không e ngại gì hắn.

Lập tức có mười mấy người bay đến dừng lại trước mặt Dương Khai chừng 30 trượng, một nam nhân trung niên dẫn đầu từ trên cao nhìn xuống Dương Khai, nói: - Tiểu tử, vừa rồi là ngươi từ bên trong Vấn Tình Tông đi ra phải không?

Dương Khai liếc nhìn hắn một cái, trong lòng cười lạnh, sao còn không biết bọn họ đang trù tính mưu ma chước quỷ gì.

Vừa rồi bất chợt nhìn thấy nhiều người tụ tập vây quanh ở bên ngoài như vậy, hắn còn cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng chỉ hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ ý đồ của bọn họ.

Không thể phủ nhận, ý nghĩ của bọn họ là đúng, Vấn Tình Tông nếu đã bị hủy diệt, như vậy cơ nghiệp lưu lại bên trong nhất định là có không ít thứ tốt. Tường sập mọi người đẩy, trống rách vạn người cầm dùi… từ xưa đến nay đều là như thế!

Chỉ tiếc, Vấn Tình Tông xem như Dương Khai đánh sập xuống, trong này có nhiều chỗ tốt, sao hắn có thể chắp tay nhường cho người.

Đối mặt với câu hỏi của nam nhân trung niên, Dương Khai ngay cả ý trả lời cũng không có, chỉ lục tìm trong nhẫn không gian của mình.

Hắn một bộ dáng xa cách, thần thái kiêu căng, lập tức làm cho sắc mặt nam nhân trung niên sa sầm xuống.

Hắn dầu gì cũng là chủ một tông, tuy rằng tông môn của hắn không thể so sánh với quái vật khổng lồ như Vấn Tình Tông, nhưng phóng mắt nhìn khắp Bắc Vực cũng coi như một thế lực không tệ, giờ này câu hỏi của mình lại bị người xem thường, phần mặt mũi này sao có thể chịu đựng được?

Nhận ra ý tức giận của hắn, một thanh niên bên cạnh lập tức trợn mắt nói: - Tiểu tử kia, lỗ tai ngươi điếc à? Tông chủ nhà ta hỏi ngươi đấy, ngươi không nghe sao?

Dương Khai nhìn thoáng qua thanh niên kia một cái, khoan thai nói: - Lỗ tai bổn thiếu dĩ nhiên không có điếc, chỉ là có người hỏi một câu thừa, bổn thiếu lười để ý tới mà thôi!

Hắn rõ ràng mới từ bên trong Vấn Tình Tông đi ra, nam nhân trung niên còn hỏi vấn đề như thế, đúng là không biết nghĩ như thế nào!?

Thanh niên đầy mặt giận dữ, đang định lên tiếng quát mắng, nam nhân trung niên lại phất tay áo, ngăn cản hắn kêu gào, cặp mắt quan sát Dương Khai một vòng từ trên xuống dưới, khẽ cười nói: - Bổn tọa là Lý Khánh Viễn các chủ Phi Nguyên Các, không biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?

Hắn thay đổi tư thái lớn lối trước đó, lập tức trở nên thân thiết nhu hòa, cũng làm cho thanh niên bên cạnh kia khẽ nhíu mày, không biết tông chủ có thâm ý gì?.

Dương Khai khoát tay nói: - Bèo nước gặp nhau, không cần hỏi tới!

Lý Khánh Viễn nhướn mày, trên mặt có chút không vui. Nghĩ mình thân là cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, còn là các chủ Phi Nguyên Các, mình chủ động hạ thấp tư thái đi hỏi tên của một vãn bối, vậy mà lại nhận được câu trả lời như vậy, đích thực trên mặt có chút nhục nhã.

Bất quá ngược lại hắn còn có chút công phu hàm dưỡng, mặc dù trong lòng không vui, ngoài mặt vẫn thản nhiên không đổi sắc, tùy ý nói: - Tiểu huynh đệ… Là như vầy… bổn tọa cùng nhiều hào kiệt Bắc Vực tới đây, thấy sơn môn Vấn Tình Tông đổ nát, cảm thấy đau thương, vốn muốn vào bên trong tìm hiểu một phen, rồi lại sợ tùy tiện đi vào tạo cho người hiểu lầm. Giờ này nếu tiểu huynh đệ là từ bên trong đi ra, thì tất nhiên biết rõ tình huống của Vấn Tình Tông, chẳng biết có thể giải thích cho chúng ta một chút hay không?

Mọi người nghe nói trong mắt sáng ngời, đều rối rít gật gật đầu đồng ý, mau mồm mau miệng tranh nhau yêu cầu Dương Khai nói chi tiết một chút tình huống trong Vấn Tình Tông.

Dương Khai phì cười nói: - Chỉ đám người các ngươi, cũng dám xưng là hào kiệt Bắc Vực?

Hắn hờ hững nhìn lướt qua, lại khẽ vuốt càm nói: - Mười mấy Đế Tôn nhất lưỡng tầng cảnh, tạm thời cũng được đi!

Hắn khoác lác như vậy, lập tức làm cho nhiều Đế Tôn Cảnh ở bên cạnh Lý Khánh Viễn sinh lòng không vui. Bọn họ chính là Đế Tôn Cảnh, không là a mèo a chó cái gì, mỗi người ở Bắc Vực đều tiếng tăm vang dội, thế mà đến trong miệng Dương Khai, lại thành tạm thời cũng được…

Tiểu tử này, đích thực là quá mức không coi ai ra gì!

Dương Khai thu lại nụ cười, quét mắt nhìn mọi người phía trước, nói: - Các ngươi là tới lượm tiện nghi phải không? Chỉ là không xác định bên trong Vấn Tình Tông còn có cường giả nào trấn giữ hay không, nên không dám đi vào đúng không?

Đám người Lý Khánh Viễn nghe nói thế, đều không khỏi có chút đỏ mặt.

Tuy rằng đây là sự thật, nhưng bị người nói thẳng ngay mặt, ít nhiều vẫn có chút lúng túng.

Lý Khánh Viễn gượng gạo nói:

- Tiểu huynh đệ nói lời ấy sai rồi! Chúng ta đều là tông môn gia tộc thế lực có chút quan hệ sâu xa với Vấn Tình Tông, nghe nói Vấn Tình Tông gặp kiếp nạn, lần này chủ yếu là định đến hỏi xem có cần xuất lực hay không, đâu phải tới lượm tiện nghi gì? Tiểu huynh đệ chớ nghĩ lòng người đều quá xấu như vậy!

- Đúng vậy đúng vậy!

- Không sai! Chúng ta đều là tới đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi! Tiểu tử ngươi này, đừng suy bụng ta ra bụng người, nghĩ lòng người xấu xa như vậy!

- - - - - oOo- - - - -