Vũ Nam

Chương 7-8




Sắc mặt Long Hạo cứng ngắc, sau đó u ám, cuối cùng là im lặng.

“Chuyện này chẳng có gì khó cả.” Gã từ tốn nói. “Ra tay độc ác, cứng rắn là có thể leo lên. Ai xuống tay được thì có thể đi đến tầm này.”

Thiên Vũ nhìn gã tự thuật một cách bình thản, thậm chí như chết lặng, sự chán ghét tuôn từ đáy lòng lên ngực.

“Đúng thế. Vì thế sự tích của cậu truyền khắp nơi. Oai phong áp chế Thụy Hoa, ức hiếp Tín Phi, đe dọa uy hiếp, trắng trợn cướp phá, ngấm ngầm thọc dao.”

Thiên Vũ nói, đột nhiên nhớ đến việc gì đó.

“Nói như vậy thì ông nội với em gái cậu cũng không phải sống khổ nữa, nếu đấy đúng là ông nội cậu, mẹ kiếp.”

Thiên Vũ cười lạnh khi thấy sắc mặt Long Hạo thay đổi.

Gã dán mắt xuống mặt đất, không thốt được lời nào.

Một khoái cảm trả thù bốc lên trong lòng Thiên Vũ. Vũ công nam này, tên xã hội đen khiến hắn căm ghét! Hắn ngồi xổm xuống, dựa sát vào Long Hạo, môi kề rất sát, hơi thở phả lên mặt Long Hạo.

“Cậu biết … trước đây tôi mê mẩn cậu thế nào không? Chỉ ngửi thấy mùi của cậu là tôi điên mẹ nó lên rồi. Giờ …:

Hắn kề sát tai Long Hạo, gằn từng chữ.

“…chỉ nhìn thấy vết sẹo trên mặt cậu là tôi buồn nôn rồi!”

Hắn nói xong thì đứng lên, không hề liếc Long Hạo lấy một cái, nhanh chóng rời khỏi bờ sông.

Đầu Báo gọi điện đến giải thích chuyện hôm nay. Đầu Báo nói là kẻ thù tìm đến cửa, đã làm phiền Thiên Vũ, hôm nào nhất định sẽ mở tiệc rượu chiêu đãi an ủi hắn.

Thiên Vũ cười nói không dám, có đại ca Báo cản dao cho là vinh hạnh của Lý Thiên Vũ tôi.

Đầu tháng, Thiên Vũ ở văn phòng, Tiêu Nam đi đến. Tiêu Nam mang đến một đơn hàng, hai người cùng nhau bàn việc. Đây là thói quen của hai người, rất nhanh đã thảo luận xong. Thảo luận công việc xong Tiêu Nam nhắc đến chuyện ngày đó với Đầu Báo, Thiên Vũ nói đã giải quyết xong rồi.

Trên sô pha Tiêu Nam thong thả nhấc chân, đầu ngón tay thoải mái châm lửa trên đùi.

“Nghe nói ngày đó là Long Hạo cứu cậu. Long Hạo này đúng là có tình có nghĩa với cậu nhỉ.”

Thiên Vũ nhìn tài liệu trên máy tính.

“Anh đang phóng đại sức hấp dẫn của tôi đó.”

Tiêu Nam chép miệng, “Nếu không phải trên mặt cậu ta có vết sẹo làm người ta chán ngán thì tôi cũng thật sự muốn nếm chút mùi vị, trở thành ông lớn như thế không biết có mùi vị thế nào ta.”

“Vậy nếm thử đi, sếp Tiêu đã muốn ra tay thu phục thì đâu có khó.”

“Không thế đâu,” Tiêu Nam dài giọng. “Địa vị của Tân Đông cứng lắm, tôi cũng không dễ động vào.”

“Mấy người toàn là ông lớn, cứ từ từ hợp lại với nhau đi. Dân đen bọn tôi xem kịch là được.”

Thiên Vũ lơ đễnh trả lời, đứng lên đem tài liệu đã đóng dấu nhét vào giá sách bên tường. Cảm giác thấy Tiêu Nam đến gần, hắn xoay người thì cánh tay Tiêu Nam đã quấn vào eo hắn.

“Lên cơn gì đấy?”

Thiên Vũ mất kiên nhẫn.

Tiêu Nam bật cười, ánh mắt đảo qua eo và chân Thiên Vũ một cách trắng trợn, tay duỗi tới lật cổ áo Thiên Vũ, sau đó giữ cằm hắn, nhẹ nhàng nâng lên.

Thiên Vũ mặc kệ động tác của y, trong đầu bận nghĩ đến cuộc họp buổi chiều.

“Cậu với cậu ta từng ngủ vài lần rồi à?”

Tiêu Nam đột nhiên hỏi, giọng nói rất dịu dàng.

Thiên Vũ kinh ngạc, sau đó mới phản ứng được là y hỏi Long Hạo.

“Không lẽ anh ghen à?”

“Đúng thế,” Tiêu Nam cũng cười lại, từ từ nói: “Cậu nuôi một tình nhân tốt nha.”

“Ai nuôi ai?” Thiên Vũ cũng cười, cười đến mức Tiêu Nam nhìn không chớp mắt. “Không phải anh nuôi tôi ở bênh cạnh à? Anh nói có đúng vậy không, sếp Tiêu?”

Tiêu Nam nhìn chằm chằm đôi mắt Thiên Vũ một lát rồi đột nhiên buông hắn ra.

“Hôm nay cậu chủ động ghê.”

“Ồ?” Thiên Vũ quay lại trước bàn làm việc, giữ cà vạt. “Sếp Tiêu có nể mặt, sớm vào sổ số hàng này không?”

Tiêu Nam nở nụ cười, cười đến là vui sướng như thể câu trả lời của Thiên Vũ rất vừa ý hắn vậy.

“Không thiếu anh được đâu. Là anh mà tôi còn không yên tâm sao?” Tiêu Nam nói, hình như phải đi, song lại quay đầu lại.

“Cậu không muốn biết tình nhân bé nhỏ kia của cậu giờ đang làm gì à?”

“Không muốn.”

Thiên Vũ nói.

Tiêu Nam ra khỏi cửa, đi mất.