Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1325: Đánh chết, có ý thức?




Khôi Ô Hổ vốn định dựa vào địa bàn của mình mà giành ưu thế, đem Tam Vĩ Hồng Hồ giữ lại, nhưng không ngờm đụng phải một người mà trong tâm trí của hắn khắc sâu nhất, tiếp theo lại đụng phải một người mà ngay cả Sở Nam cũng nhìn không thấu - Cửu Võ.

Sau đó, Khôi Ô Hổ không dám tự xưng là Hổ gia nữa. Đứng trước việc lựa chọn giữa hai con đường là đi theo Sở Nam hay tử thần thì hắn đã lựa chọn con đường thứ nhất, nộp ra một giọt tinh huyết, để cho Sở Nam luyện hóa ngay ở đó. Quá trình Sở Nam vận chuyển 'sinh tử quyết', Cửu Võ không che giấu chút nào, nhìn thẳng chăm chăm, chờ đến khi Sở Nam luyện hóa thành công xong, Cửu Võ đưa mắt nhìn Phong Long một cái, không nói câu gì, trong lòng kinh ngạc, nhưng càng khẳng định được thêm một lần nữa: " Đây tám mươi phần trăm là người mà Điện chủ muốn tìm."

- Gọi đi, hãy gọi những người mà ngươi có thể gọi ra đi.

Sở Nam sau khi khống chế Khôi Ô Hổ, liền hạ mệnh lệnh đầu tiên, Khôi Ô Hổ còn đang vì ấn tích sinh tử mà sững sờ, Sở Nam nó:

- Ta không muốn phải nói lần thứ hai đâu.

Giọng nói lạnh lùng của Sở Nam vang lên, Khôi Ô Hổ đã biết mình không còn là Hổ gia gì gì nữa cả, mà với tốc độ nhanh nhất gầm lên một tiếng.

Gầm đến chục tiếng, đúng là có không ít hung thú đã đến, thoáng một cái đã trở nên đông nghịt rồi. Đó đều là những thủ hạ của Khôi Ô Hổ, nhưng đám có cùng cấp bậc với Khôi Ô Hổ, có thể hóa thành người thì không nhìn thấy con nào cả. Không chịu nổi, hắn lại muốn gầm nữa, nhưng đã bị Sở Nam ngăn lại:

- Biết địa bàn của bọn chúng không?

Khôi Ô Hổ nhìn Sở Nam, sau đó gật gật đầu.

- Dẫn chúng ta đi một chuyến chắc không phải là chuyện khó chứ, đúng không?

Câu hỏi này của Sở Nam mới nói ra, Khôi Ô Hổ đã mắng lên một tiếng, đương nhiên không phải là mắng Sở Nam, hiện tại Khôi Ô Hổ không có cái gan đó.

- Mẹ nó chứ, tên nào tên nấy chỉ bo bo giữ mình, Hổ gia sẽ không cho các ngươi được yên đâu.

Nói xong, Khôi Ô Hổ đi lên phía trước, muốn dẫn đường, lúc này Sở Nam có chút sững sờ, bởi vì Khôi Ô Hổ đã nói một câu thành ngữ. Sở Nam cười nói:

- Chuyện ngôi sao bị rơi ở Vụ Cấm hải, ngươi biết chứ?

- Biết, Vụ Cấm hải đã bị xuống mấy chục trượng, thiếu chút nữa thì bị lật, còn có bao nhiêu hung thú bị chết nữa, toàn bộ đều bị chấn động mà chết.

Khôi Ô Hổ nói những lời này, trong lòng còn có chút sợ hãi, ánh mắt Sở Nam rung mình:

- Chấn động mà chết? Chấn động như thế nào?

Trong lòng thàm nói, ánh mắt Sở Nam vọng qua, hắn hồi tưởng lại hình dạng của

- Rơi xuống rồi.

Khôi Ô Hổ đem nghi vấn lưu lại, lại hỏi tiếp:

- Ngôi sao rơi xuống nơi nào?

Hai mắt của Khôi Ô Hổ lại xuất hiện một vẻ sợ hãi, chậm rãi nói:

- Bên trong khu cấm trung tâm

- Trong khu cấm có cái gì tồn tại?

- Không biết, nhưng người bước vào thì không ra nữa.

Khôi Ô Hổ nghĩ ngợi một chút, lại nói tiếp:

- Không chỉ như vậy, trong lúc ngôi sao rơi xuống, thì đám mây đen xuất hiện, bao phủ lấy cấm khu trung tâm. Về sau, đám mây đen tan rồi nhưng vẫn thỉnh thoảng xuất hiện ở một nơi.

Nghe thấy những lời của Khôi Ô Hổ, Sở Nam không khỏi sinh ra một cảm giác rằng Hắc Vụ có ý thức, loại cảm giác này đã có từ lần trước, khi Hắc Vụ đuổi theo hắn rồi, nhưng vì sao mà Hắc Vụ lại có ý thức nhỉ?

- Lúc này, trong Vụ Cấm hải đã đến bao nhiêu người rồi?

- Từ khi ngôi sao bị rơi mất đi, đã có không ít người đến rồi.

- Không ngừng có người đến?

Sở Nam nhíu mắt.

- Chứng tỏ, khi Tam Đại Thiên Quốc phong tỏa cũng có người vào, xem ra không ít người vào Tam Đại Thiên Quốc rồi! Thú vị...

Sở Nam nghĩ đến Tôn Long Vũ Thần, dùng năng lực ngưng tụ thành hình dáng của hắn nói với Khôi Ô Hổ

- Thả hết thủ hạ của ngươi ra, thấy người này, thông báo cho ta trước tiên.

Nghĩ một chút, Sở Nam lại dùng ngọc bội ngưng tụ ra bảy người, nói:

- Còn những người này nữa

Nghĩ một chút, Khôi Ô Hổ chưa từng thấy thủ đoạn của Sở Nam, trong lòng cũng không coi trọng Sở Nam, cho nên, không kêu "Đại nhân", cũng không gọi "chủ nhân", tuy nhiên Khôi Ô Hổ không dám làm trái ý Sở Nam, dường như đang gào to phát tiết với đám nhãi con của nó, những con mãnh thú này vội vàng chạy đi, tản ra bốn phía.

Khi Tằng Sỏa đang nhìn Sở Nam ngưng tụ thân ảnh ra bảy người, năm ngón tay phải run lên.

- Chẳng lẽ hắn biết rồi? Không thể nào, căn bản hắn không biết chúng là gì? Nhưng, sao hắn làm được như vậy?

Tiếp theo, Sở Nam vốn định dẫn Khôi Ô Hổ đi, thu thập thêm vài mãnh thú, những mãnh thú này, cuối cùng khi rời Nam Xuyên Châu, phải dẫn đi, nhưng, điều khiến Sở Nam thất vọng là, những mãnh thú đồng cấp với Khôi Ô Hổ chẳng thấy bóng dáng đâu, chắc là núp cả rồi.

Khôi Ô Hổ chứng kiến tình cảnh này, cảm thấy rất bế tắc. Nếu như không phải hắn là người đầu tiên ngăn cản bọn họ thì bây giờ hắn đã chẳng có chuyện gì, sống chết của bản thân cũng không bị phụ thuộc vào tay kẻ khác. Nhưng Sở Nam cũng không định buông tha. Hắn để cho Khôi Ô Hổ gào lên, để bọn họ tìm kiếm bóng hình của Tôn Long Võ Thần, bẩy người còn lại thì có tin mất đi một người.

Phần lớn mục đích của dã thú đã không đạt được, một mình Sở Nam đi thẳng đến chỗ Bôn Bích Phù Vân. Chỉ một lát sau, vì không có ai cản đường nên mình gã đi với tốc độ không nhanh không chậm, đi năm ngày liền là đến nơi sinh trưởng của Bích Phù Vân Mị Chi.

Đó là một ngọn núi cao trăm trượng, trên đỉnh núi còn có cây cối hoa cỏ nhưng nó còn có một vùng đầm lầy. Vùng đầm lầy này được hoàn toàn bao bọc bởi sương mù từ biển thổi đến. Bích Phù Vân Mị Chi sinh sống ở giữa trung tâm vùng đầm lầy này, nơi mà sương mù dày đặc nhất.

- Ở giữa vùng đầm lầy này liệu có thú dữ không?

- Thưa chủ nhân, lúc trước tôi đến đây thì không thấy.

Tam Vĩ Hồng Hồ cung kính đáp. Miệng không ngừng lẩm bẩm, Thiết Thương Hùng nhìn Khôi Ô Hổ, nhe răng ra cười.

- Sở Nam bay vào đầm lầy.

Tam Vĩ Hồng Hồ vội nói:

- Chủ nhân, phía trên đầm lầy này rất cổ quái, không bay được.

Tam Vĩ Hồng Hồ từng nói với Sở Nam, Sở Nam biết điều này, liền nói thủng thẳng:

- Để ta thử xem.

Nói là làm, Sở Nam dậm chân một cái nhảy lên không trung, vừa bay người thì cảm nhận được một lực hút rất lớn từ vết nứt của không trung kéo thẳng hắn xuống. Sở Nam dùng quỷ nước để làm lực đẩy người lên, giữ nguyên được cơ thể đu đưa trong không trung, từng bước từng bước đi qua đó.

Tam Vĩ Hồng Hồ vô cùng kinh ngạc, nhưng Khôi Ô Hổ còn kinh ngạc hơn cả nó.