Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1810: Cũng có thể dùng




Trước tiên nhìn yêu cầu Sở Nam, Lôi Nhụy không có cự tuyệt, hắc sắc lão giả lần nữa bóp nát vật kia, sau đó, lôi nguyên kiếp liền bị Lôi Đúc Đỉnh tức giận phủ xuống, mà Lôi Nhụy thấy Sở Nam sống lại, trong lòng vui mừng, vội vàng khuyên Lôi Đúc Đỉnh tha cho Sở Nam một mạng

Lôi Nhụy có ý gì, Lôi Đúc Đỉnh lại không hiểu, hắn mang trên mặt oán hận nồng đậm quát lên:

- Cho tới bây giờ không có người có thể tránh được lôi nguyên kiếp, Sở Nam phải chết, Sở Nam không chết, uy nghiêm lôi tộc ta ở đâu?

Ngoài mặt đúng là phẫn hận không dứt, trong lòng Lôi Đúc Đỉnh lại thì thầm:

- Muốn đem tiểu tử kia làm đá mài đao, nhưng phải trả giá mạng nhỏ tiểu tử, thôn hút lôi nguyên kiếp năng lượng của ta, thật là có gan lớn, ta ngay cả lôi nguyên kiếp cũng cho ngươi rồi, ngươi không thể để cho ta hài lòng sao.

Lời nói này, Sở Nam tất nhiên không nghe được, cũng không biết trong lòng Lôi Đúc Đỉnh, đang rất "Hài lòng", mà Ngũ Hành tộc thấy lôi tộc cũng giáng xuống lôi nguyên kiếp, liền cho là lôi tộc cùng bọn họ đứng ở cùng lập trường, bằng không làm sao công kích như vậy?

Trong cơ thể không gian tạo thành, quy tắc thân thể rèn luyện thành công, Ngũ Hành nguyên kiếp cùng lôi nguyên kiếp cũng không thể gây thương tổn được Sở Nam nữa, Sở Nam lúc này điên cuồng thôn hút lấy chủng năng lượng này, Tiểu Hắc, tiểu nữ hài nhi, Thiên Long hồn, ác thú, thần trí nước hồn... ở trong túi trữ vật thắt lưng toàn bộ lấy ra ngoài.

Còn có mười hai khối vô danh lệnh bài.

Mười hai khối vô danh lệnh bài xuất hiện, liền hướng mười hai phương hướng bay đi, trong nháy mắt biến mất ở trong tầm mắt Sở Nam, Sở Nam kinh ngạc.

- Mười hai tấm lệnh bài này bay đi nơi nào? Bọn họ cũng không phải là phi hành lung tung, mà là bay đi có mục đích.

Sở Nam nhìn về phía Tiểu Hắc, cả người Tiểu Hắc ra khỏi thập sắc quang mang, thân thỏ cũng trở lại như cũ, trong không gian năng lượng trong cơ thể, Tiểu Hắc tuôn ra, thập sắc quang mang, Thiên Lang hồn đang say mê trở nên mạnh mẻ, nhất thời bò lổm ngổm trên mặt đất, mặc dù hắn không thể nhìn thấu thập sắc quang mang bên trong là cái gì, nhưng trong nội tâm cảm giác sợ hãi, khiến bản năng nó như muốn ngã quỵ.

Thiên Long hồn không có thức tỉnh, nhưng cũng cách thập sắc quang mang rất xa, mà tư thế kia cũng là quỳ xuống, ác thú cũng không cần nói, nhắm mắt lại, cả người lạnh run rẩy.

Trên mặt Tiểu nữ hài nhi, càng thêm an bình.

Nhìn thấy hết thảy, cao hứng nhất vẫn là Sở Nam, những thứ trạng thái này cũng cho thấy năng lượng kia đối với Tiểu Hắc bọn họ có tác dụng, để bọn họ ở trong không gian, Sở Nam cũng yên tâm hơn nhiều.

Sở Nam đem suy nghĩ vấn đề trong không gian ngừng lại, sau đó hắn nghĩ đến những thứ khác.

- Kinh nghiệm vô cùng khổ nạn, cũng là đem đan điền thành công mở ra không gian, nhưng Âm Dương Ngư đi nơi nào? Thần hồn đan châu đâu? Sợi cường đại vật chất đâu? Còn có Hư hỏa, sinh mệnh thụ, huyết sắc tinh thể, hàn ngọc Lam Viêm vương hỏa tất cả đi nơi nào?

Nhớ lại hình ảnh này, ngay lúc đó Sở Nam chỉ nhớ lại được thủy tinh quan tài tự bạo, dẫn tới Thiên tháp cùng nhiều năng lượng trong đan điền nổ tung, sau đó, Sở Nam hôn mê, chính là bên trong không gian làm như thế nào tạo thành, hắn cũng không biết.

- Không có đan châu, ta hiện tại tính toán cái gì?

Sở Nam dò xét tu vi của mình, cũng là hiện nhìn không thấu tu vi của mình.

- Mình cũng nhìn không ra tu vi của mình? Điều này không khỏi quá kỳ quái rồi.

Sở Nam nhớ tới, hắn rõ ràng nhớ được ở bên trong kiếp nạn, tu vi của hắn muốn đột phá Võ tổ tu vi, lúc ấy Sở Nam nhận định, mặc dù không thể nhất cử bước vào Thần tổ cảnh, nhưng là trên Tổ cảnh vẫn không có vấn đề, bởi vì hắn tích lũy thật sự là quá dầy rồi

Nhưng hiện tại, Sở Nam hoài nghi mình không có tu vi.

Tu vi không có, Âm Dương Ngư không có, thần hồn đan châu cũng không còn rồi.

Điều này hết thảy kỳ quái, Sở Nam tuy có nghi ngờ, nhưng hắn biết thực lực của mình, có thể cũng theo tu vi biến mất hay không, Âm Dương Ngư biến mất, nói như vậy, hắn chân chính thành cá trên thớt đợi bọn hắn làm thịt sao.

Lập tức, Sở Nam thí nghiệm, giơ tay lên, nói:

- Hư hỏa.

Một ngọn lửa, được đưa lên, cùng Hư hỏa trước kia không giống nhau, không chỉ có là hình dáng, còn có khí tức, nhưng Sở Nam lại có thể trong cảm giác trong đó hàm chứa uy năng khổng lồ.

- Thần hồn.

- Khí phách.

- Phù thuật.

- Lực lượng.

- Thủy kim mộc.

- Kim quy tắc, nghịch ý.

...

Sở Nam nhất nhất thử, lực lượng lúc trước tạo thành không gian trong cơ thể có thể dùng, hiện tại cũng có thể xử dụng, hơn nữa còn không có thần hồn đan châu áp chế lẫn nhau, Sở Nam cũng thi triển được toàn bộ uy năng.

Chẳng qua là, giống như Hư hỏa, hiện đang thi triển qua, cũng may, điều Sở Nam yên tâm chính là, thực lực so với lúc trước mạnh hơn không ít, trở nên càng thêm thần bí.

Sở Nam ngó nhìn thân thể của mình, kinh mạch, tinh thần huyệt khiếu, Sở Nam vận chuyển Càn Khôn cửu chuyển, chín đường kinh mạch, cả người cảm thấy vô cùng sảng khoái không dứt, thấy vậy, Sở Nam có chút tiếc nuối nói:

- Lúc ấy không có thời gian chú ý những vật khác, bằng không, đem Càn Khôn vô thượng cùng mở ra ngoài.

Đem trên người mình dò xét một cách đại khái, sau đó, Sở Nam mới đưa tâm tư đặt ở trên thân đám Đại trưởng lão, lúc trước theo lời Thiên tử nói, Sở Nam cũng nghe thấy rồi, nhưng Sở Nam sẽ không đem mục tiêu đặt ở trên người Thiên tử, hắn biết tại sao Thiên tử làm như vậy, chính là nghĩ chơi trò chơi mèo vờn chuột, dĩ nhiên, ở trong mắt Thiên tử, Sở Nam đúng là con chuột.

Ngoài ra, Sở Nam rõ ràng, nếu là Đại trưởng lão cùng Dương động chủ chém giết, hơn phân nửa Thiên tử sẽ ở một bên xem cuộc vui, lúc này Sở Nam suy nghĩ.

- Nếu là Tiểu Trận tỉnh táo lại, dựa vào Tiểu Trận có thể khống chế đội hình này, nghĩ muốn đi ra ngoài hẳn không phải là việc khó, nhưng hiện tại Tiểu Trận còn không có tỉnh lại, hơn nữa, còn có Lôi Nhụy bọn họ, có hắc sắc lão giả cùng vạn trận lão tổ, mới có thể che chở Lôi Nhụy chu toàn, chẳng qua là có một biến số, đó chính là Thiên tử.

Sở Nam đang suy nghĩ, trong đầu bất chợt nhớ tới lời thủy tinh quan tài nói luyện chế trọng kiếm.

- Thu thập năng lượng, lấy tâm nuôi chi, lấy hồn dục chi, lấy Ngũ Hành tôi chi...

Đang nhớ lại phương pháp luyện chế, Thiên tử thanh âm nhàn nhạt vang lên.

- Các ngươi muốn cướp đoạt, ta cũng xuất thủ rồi.

Lời vừa nói ra, đại trưởng lão cùng Dương động chủ vẫn không rõ ràng Thiên tử muốn làm cái gì, lại cũng không làm trở ngại bọn họ xuất thủ, sáu người đồng thời hướng Sở Nam cướp đi, Sở Nam ánh mắt rùng mình, Không gian vận chuyển, thân hình liền biến mất ở giữa không trung

- Xuyên qua không gian, là chút lòng thành mà thôi.

Thủy động chủ vừa nói, mà Ngũ Hành nguyên kiếp cũng không có bởi vì Sở Nam tiến vào không gian, đình chỉ phủ xuống, Hưng Thịnh thì nói:

- Muốn chạy trốn? Có thể trốn đi nơi nào? Ngươi chỉ có thể chết mà thôi.

Sở Nam xuyên qua không trung, đã dựa theo thủy tinh quan tài truyền phương pháp luyện kiếm, mà hành động.