Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 640: Nữ nhân của ta, ai dám động




Mộc Thiếu Thu cảm thấy nguyên lực trên người trong nháy mắt bị thiêu đốt đến cạn kiệt, hắn vội vàng hấp thu nguyên lực trong thiên địa, thế nhưng không hút được chút nào. Sau đó, Mộc Thiếu Thu vội vàng phục dụng đan dược, phẩm cấp của đan dược cũng không thấp, nhưng nguyên lực do đan dược khôi phục căn bản không bù kịp tốc độ nguyên lực tiêu hao.

Dị hỏa vẫn như cũ tràn ra như thủy triều.

Đến bây giờ, Mộc Thiếu Thu rốt cuộc đã tin rằng truyền thuyết về Lâm Vân Thần Khí Phái là thật, người ta chỉ giơ tay nhấc chân là có thể dồn hắn đến tình cảnh cửu tử nhất sinh, thậm chí là thập tử vô sinh.

- Nói ra phương pháp thao túng, sẽ tha cho ngươi một mạng!

Âm thanh của Sở Nam vẫn bình thản như cũ, lực lượng của dị hỏa lại mạnh thêm một tầng, Mộc Thiếu Thu lập tức cảm thấy huyết nhục bị thiêu đốt, tinh huyết càng bốc hơi nhanh hơn, bóng ma tử vong bao trùm lấy hắn, thế nhưng hắn không nói gì, nghĩ đến nhục nhã chưa từng có, khiến hắn mất sạch thể diện, lửa giận xông thẳng lên đầu, lớn tiếng quát:

- Ta là đệ tử của chưởng môn Thánh Hỏa Môn, Thánh Hỏa Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi, tao ngộ của ta hôm nay, ta muốn trả lại cho ngươi gấp trăm lần.

Nhìn thấy bộ dạng của Mộc Thiếu Thu, trong lòng Vãn Quân cảm thấy khinh bỉ, thầm nghĩ:

- Tên Mộc Thiếu Thu này nhất định là tu luyện đến ngốc rồi, rõ ràng chính hắn làm khó Lâm tiền bối trước, bây giờ lại biểu hiện giống như mình chịu phải ủy khuất cực lớn vậy, không có thực lực còn muốn cuồng, đúng là tìm tử lộ.

Trong mắt Sở Nam cũng thoáng hiện một tia lãnh lệ, theo tính cách của hắn, Mộc Thiếu Thu nhất định phải chết không thể nghi ngờ, thế nhưng hắn vẫn không hạ tử thủ với Mộc Thiếu Thu, ngược lại bàn tay xuyên qua hỏa diễm dày đặc, thu lấy một giọt tinh huyết của Mộc Thiếu Thu, thi triển Sinh Tử Quyết, đem hắn khống chế, trực giác mách bảo Sở Nam, bản thân sau này nhất định sẽ còn gặp Thánh Hỏa Môn, không bằng trước hết lưu lại một quân cờ.

Trong nháy mắt bị khống chế, thanh âm Mộc Thiếu Thu chợt im bặt, trong đầu xuất hiện một đạo ấn tích, khiến hắn chấn kinh vạn phần, lại càng sợ sệt, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Nam, Sở Nam không khách khí với hắn, trực tiếp vận dụng dủ loại tra tấn đau đớn của Sinh Tử Quyết, nhất thời khiến thân thể, tư tưởng, ý chí… của Mộc Thiếu Thu đều sụp đồ, bầu trời vang lên tiếng gào thét thê thảm.

Mộc Thiếu Thu thiên tư hơn người, sau khi vào Thánh Hỏa Môn lại càng được sủng ái, đan dược không cần lo lắng, nguyên thạch không cần lo lắng, pháp bảo,… tất của đều không cần lo lắng, có thể nói là căn bản chưa từng trải qua sóng gió gì, hiển nhiên cũng chưa từng hưởng thụ tư vị đau đớn như vậy, làm sao có thể chịu nổi?

Bởi vậy, những thống khổ này liền khiến Mộc Thiếu Thu gào lên:

- Van xin ngươi hãy dừng tay, đừng tra tấn ta nữa, ta nói, ta nói, cái gì cũng nói hết…

- Nói!

Sở Nam thốt ra một chữ, vẫn không dừng tay, mà Vãn Quân ở bên cạnh nhìn thấy thảm trạng đó liền thối lui về sau, nàng tất nhiên biết rõ những chuyện tiếp theo nàng không thể nghe. Sở Nam giống như không nhìn thấy, chỉ ngưng tụ ra trường kiếm, thi triển vũ kỹ “Trảm Thanh”, đem mọi âm thanh cách tuyệt, hành động này của Sở Nam quả thật quá kỹ lưỡng, nhưng chuyện liên quan đến an nguy của Nam Cung Linh Vân, Sở Nam không thể làm qua loa dược.

Ở phía xa, Vãn Quân nhìn thấy vũ kỹ này thì vẻ mặt liền xuất hiện dị sắc.

Mộc Thiếu Thu vì để thoát khỏi đau đớn như thủy triều bao vây lấy hắn, liền đem phương pháp thao túng "Kiếm thuyền" nói ra, Sở Nam nghe xong, dựa theo phương pháp mt nói, đem "Kiếm thuyền" thao túng một phen, xác thực không có tình huống dị thường mới nói với Mộc Thiếu Thu:

- Sau này làm thế nào, ngươi hẳn đã biết rõ, ngươi sống hay chết đều chỉ nằm trong một ý niệm của ta!

- Ta… ta… biết rồi…

- Giao nhẫn trữ vật của ngươi ra đây.

Sở Nam mặt không biểu tình nói, đến lúc này, Mộc Thiếu Thu đâu thể phản kháng được gì nữa, liền vội vàng giao nhẫn trữ vật ra.

-DG-: mất cả chì lẫn chài, tất cả đều vì sĩ gái

Sở Nam thu lấy nhẫn trữ vật,sau đó xoay người đi, thân ảnh lóe lên, liền xuất hiện trước mặt Vãn Quân, Vãn Quân cả kinh, vội vàng nói:

- Tiền bối có gì phân phó?

- Nguyên thạch, toàn bộ nguyên thạch.

Sở Nam lạnh lùng nói, ngữ khí không có chút thương lượng, Vãn Quân hơi sững sờ, sau đó không chút do dự giao nộp toàn bộ nguyên thạch mang theo, Sở Nam nhận lấy, sau đó nói:

- Tốt nhất hãy tránh xa khỏi nơi này.

Nói xong, Sở Nam liền xoay người rời đi, Vãn Quân ở phía sau liền nói:

- Đa tạ tiền bối.

Sở Nam lại xông đến đám võ giả đang đến đây, bắt tất cả giao nguyên thạch ra, sở dĩ Sở Nam làm vậy là bởi vì tốc độ của "Kiếm thuyền" mặc dù nhanh, nhưng tiêu hao quá nhiều nguyên thạch. Mặc dù trên người Sở Nam vẫn còn không ít thượng phẩm nguyên thạch, nhưng để phòng ngừa vạn nhật, cho nên chuẩn bị cho Nam Cung Linh Vân thật tốt, Sở Nam vô oán vô hối, cứ thế mà cướp đoạt.

Đám võ giả nghe thấy thanh âm của Sở Nam, theo phản xạ mà hỏi:

- Ngươi là ai? Không ngờ dám cướp nguyên thạch của lão tử.

Lời vừa dứt, người này liền cảm thấy một cỗ uy áp khiến người khác hít thở không thông, lại nhìn gương mặt Sở Nam, nhớ đến điều gì đó, lập tức nhanh chóng giao nạp toàn bộ nguyên thạch trên người, mặc dù vậy thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

Trong một thời gian ngắn, ngươi đến đây chỉ có vài người lẻ tẻ, sau khi Sở Nam vơ vét sạch nguyên thạch của bọn hắn liền xoay người rời đi, nhìn chằm chằm hướng Nam Cung gia, trong mắt bắn ra kiếm mang băng lãnh, thân ảnh xông thẳng về phía trước.

Mà Chúc Chi Vũ ở phía sau, không dẫn theo đám ma thú nữa, tốc độ cũng tăng lên, nhanh chóng đuổi đến.

Sở Nam vừa rời đi, trong ánh mắt Mộc Thiếu Thu vẫn tràn ngập sợ hãi, toàn thân chật vật không chịu nổi, lúc này, Mộc Thiếu Thu mới cảm thấy hối hận, hối hận lúc trước không nên cuồng vọng như vậy, lại càng không nên xuất thủ trước, bằng không thì cũng không rơi vào tình cảnh này, nhưng dù sao thì mọi việc đã xảy ra, có hối hận cũng vô ích.

Mộc Thiếu Thu vẫn còn đang ảo tưởng, muốn nhanh chóng trở lại Thánh Hỏa Môn, để chưởng môn thay hắn tiêu trừ đạo ấn tích “trí mệnh” ở trong đầu, ánh mắt hắn quét qua Vãn Quân, không còn thần sắc ái mộ nữa, chỉ còn lại oán hận, Vãn Quân cũng không để ý, vẻ mặt lạnh như băng đưa cho hắn vài viên đan dược, sau đó đạp không mà đi, phương hướng rời đi chính là Nam Cung gia.

Nam Cung gia, Nam Cung Linh Vân đứng trước mặt nương thân, cố gắng cười nói:

- Nương thân, người hãy chờ ta, ta đi lấy giải dược cho người.

Mẫu thân của nàng trên giường bệnh, miệng không thể nói, nhưng lệ châu đã sớm đầy mặt, Nam Cung Linh Vân lấy tay lau lệ châu của mẫu thân, nhưng có lau thế nào vẫn không hết.

Bên ngoài truyền đến tiếng thúc dục, đột nhiên có mấy chục người tiến vào, mạnh mẽ kéo Nam Cung Linh Vân ra ngoài. Tiếng kèn trống bên ngoài đan xen với khúc nhạc hỉ khiến lòng Nam Cung Linh Vân càng thêm bi thương.

Đợi Nam Cung Linh Vân được “đưa” đến nơi cử hành nghi thức, ngay cả nương thân cũng bị người khác cưỡng ép ngồi trên ghế, phụ thân vẻ mặt lãnh huyết ngồi bên cạnh, Nam Cung Linh Vân phẫn nộ cực độ, muốn giật khăn che đầu xuống, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của Liệt Phong truyền đến:

- Lâm Vân, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, bá mẫu đương nhiên phải ngồi phía trên, ta còn muốn kính trà cho bá mẫu, đây là vì an nguy của bá mẫu, nàng tốt nhất hãy tươi cười, rõ chưa? Ta muốn cười, nàng không cười thì tính mạng của bá mẫu có lẽ sẽ rất không ổn.

- Trước hết hãy chữa trị cho nương thân của ta!

- Không được, trước khi bái đường thành thân, đợi sau khi bá mẫu biến thành nhạc mẫu của ta, ta hiển nhiên sẽ khiến bá mẫu bình yên vô sự.

Liệt Phong nói xong, lại nói thêm một câu:

- Nam Cung Linh Vân, nếu muốn cứu nương thân của nàng, nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài làm theo lời ta.

- Nếu ngươi dám nuốt lời, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận cả đời.

Nam Cung Linh Vân biết rõ kế hoạch của bọn hắn, nhưng nàng không có quyền lựa chọn, chỉ có thể như con rối túy ý để bọn hắn sắp đặt, mặc dù trong lòng có ngàn vạn suy tính, nhưng không có thực lực tuyệt đối, thì tất cả đều chỉ là nói mà thôi. Hơn nữa, nàng còn lo lắng Sở Nam liều có đến hay không.

Tư Nghi (*) được Liệt Phong ra ý, vội vàng dựa theo trình tự đã sắp đặt mà làm, từng bước đi đến Nam Cung lão tổ, Nam Cung gia chủ, còn có một đám người ngồi bên ngoài gọi là “tân khách”, trong mắt tất cả đều tràn đầy khát vọng, chờ một kẻ nào đó đến.

(*) Người phụ lễ xướng

- Nhất bái thiên địa.

Âm thanh Tư nghi vang lên rõ ràng, Liệt Phong đã cúi đầu xuống, Nam Cung Linh Vân lại vẫn bất động, trong lòng Liệt Phong khó chịu, thấp giọng nói:

- Ngươi bây giờ còn chờ hắn đến cứu ngươi sao? Nam Cung Linh Vân, ta nói cho ngươi biết, bất kể hôm nay Lâm Vân có đến hay không, ngươi đều phải cùng ta nhất bái nhị bái tam bái, sau đó vào động phòng.

Toàn thân Nam Cung Linh Vân không có lấy một tia sinh cơ, Tư Nghi lại gọi “Nhất bái thiên địa” một lần nữa, có hai nha hoàn dưới sự ám thị của Nam Cung gia chủ, đi về phía Nam Cung Linh Vân, muốn ép bái, Cảnh Trọng Minh trong bóng tối đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

Đột nhiên, trên không trung chợt vang lên một tiếng quát rõ to:

- Nữ nhân của ta, ai dám động?

Tiếng quát này trong nháy mắt thu hút sự chú ý của vô số người, toàn thân Nam Cung Linh Vân chấn động, ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy nơi đó có một thân ảnh, tựa như từ cửu thiên hạ xuống, Liệt Phong phảng phất đã sớm dự liệu một màn này, thân hình cấp tốc thối lui ra ngoài.

Đợi Sở Nam đáp xuống bên cạnh Nam Cung Linh Vân, thì nơi này đã xuất hiện một cái cái lồng, đem hai người vây khốn bên trong, bên ngoài lập tức vây thành một vòng người, trong tay mỗi người đều cầm pháp bảo, chỉ đợi ra lệnh một tiếng thì sẽ phát động công kích uy lực lớn nhất.

Trong cái lồng, Nam Cung Linh Vân lo lắng nói:

- Ngươi không nên đến đây.

Một bên muốn giật khăn che đầu xuống, Sở Nam ngăn lại, xem cái lồng đang vây khốn như không khí, nói:

- Khăn che đầu này, chỉ có thể để ta lấy xuống, Sở Nam nhẹ nhàng kéo khăn che mặt trên đầu Nam Cung Linh Vân xuống, khóe mắt Nam Cung Linh Vân lệ thủy tuôn tràn, nhìn khuôn mặt cười tràn đầy nhu tình của Sở Nam, Nam Cung Linh Vân rốt cuộc không khống chế nổi, ôm chầm lấy Sở Nam, Sở Nam vỗ nhẹ sau lưng Nam Cung Linh Vân, rồi nói:

- Có ta ở đây, không ai dám khi phụ nàng đâu.

Ở trên ghế cao, vốn mẫu thân Nam Cung Linh Vân vẻ mặt đầy bi thương, lệ tràn đầy mặt liền hiện lên vẻ vui mừng. Mà Nam Cung Linh Vân nghe thấy lời này của Sở Nam, đột nhiên nghĩ đến Cảnh Trọng Minh, vội nói:

- Ngươi đi mau, bọn hắn có một tên không thua gì cường giả Võ Đế ở thành Đông Nhạc, ngươi không cần phải quan tâm ta, mau đi…

- Đi? Đi đâu?

Thuận theo âm thanh vừa dứt, một thân ảnh phiêu phù giữa không trung, thân ảnh này chính là Cảnh Trọng Minh.

Sở Nam phảng phất như không nghe thấy, vẫn cười với Nam Cung Linh Vân, nói:

- Ta là một đại nam nhân, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được thì còn gọi gì là nam nhân? Linh Vân, ta sẽ khiến nàng và nương thân bình an, hãy tin ta!

Nam Cung Linh Vân nhìn gương mặt kiên quyết của Sở Nam, trên mặt tràn ngập nụ cười, mở đôi môi đỏ hồng, khẽ nói:

- Ta tin.

Sở Nam càng cười tươi hơn.

Phảng phất như một khắc này, Sở Nam và Nam Cung Linh Vân không phải ở trong cái lồng cũng không phải bị thiên quân vạn mã bao vây, cũng không phải là cạm bẫy trí mạng gì, chỉ là địa điểm ước hẹn của hai người, tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh này đều cảm thấy kỳ dị, nhìn bọn hắn trong mắt không người mà ôm lấy nhau.

Đương nhiên, cũng có người rất tức tối, một là Cảnh Trọng Minh, hắn tưởng rằng đích thân mình lên tiếng sẽ khiến Lâm Vân trong cái lồng dù không tâm kinh, hoảng loạn thì ít nhất cũng phải quay lại nhìn hắn. Thế nhưng, tất cả đều không có, nếu có thì chẳng qua là không đếm xỉa, không thèm đếm xỉa mà thôi.

Còn một người còn tức tối hơn cả Cảnh Trọng Minh, hắn tất nhiên là Liệt Phong.

Thuận theo âm thanh vừa dứt, một thân ảnh phiêu phù giữa không trung, thân ảnh này chính là Cảnh Trọng Minh.

Sở Nam phảng phất như không nghe thấy, vẫn cười với Nam Cung Linh Vân, nói:

- Ta là một đại nam nhân, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được thì còn gọi gì là nam nhân? Linh Vân, ta sẽ khiến nàng và nương thân bình an, hãy tin ta!

Nam Cung Linh Vân nhìn gương mặt kiên quyết của Sở Nam, trên mặt tràn ngập nụ cười, mở đôi môi đỏ hồng, khẽ nói:

- Ta tin.

Sở Nam càng cười tươi hơn.

Phảng phất như một khắc này, Sở Nam và Nam Cung Linh Vân không phải ở trong cái lồng cũng không phải bị thiên quân vạn mã bao vây, cũng không phải là cạm bẫy trí mạng gì, chỉ là địa điểm ước hẹn của hai người, tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh này đều cảm thấy kỳ dị, nhìn bọn hắn trong mắt không người mà ôm lấy nhau.

Đương nhiên, cũng có người rất tức tối, một là Cảnh Trọng Minh, hắn tưởng rằng đích thân mình lên tiếng sẽ khiến Lâm Vân trong cái lồng dù không tâm kinh, hoảng loạn thì ít nhất cũng phải quay lại nhìn hắn. Thế nhưng, tất cả đều không có, nếu có thì chẳng qua là không đếm xỉa, không thèm đếm xỉa mà thôi.

Còn một người còn tức tối hơn cả Cảnh Trọng Minh, hắn tất nhiên là Liệt Phong.