Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 943: Ngươi cầu xin ta đi!




Vừa nghe thấy Sở Nam nói sư phụ báo mộng, một ngọn lửa vô danh trong lòng Huyền Vô Kỳ lập tức chạy dọc từ bàn chân lên đỉnh đầu, không chút do dự, lập tức đem một chưởng nện xuống Sở Nam, tựa như trả thù việc Sở Nam tiến vào cổ chiến trường theo lời sư phụ báo mộng.

- Đợi chút!

- Đợi cái gì?

Sở Nam bật cười không trả lời, nhưng lại tung ra một quyền cường mãnh, một quyền này chỉ trong chốc lát đã ngưng tụ năm lớp lực lượng, tầng thứ tám Thương Sơn Quyết, một một lớp lực lượng đạt đến 240 vạn cân.

Chỉ chốc lát, 1200 vạn cân lực lượng bức ép tử khí đánh lên bàn tay hỏa diễm của Huyền Vô Kỳ.

“Phành” một tiếng, Huyền Vô Kỳ chưa kịp chuẩn bị đã lảo đảo lui mấy chục bước, tử khí còn thừa cơ tràn vào, vờn quanh ngàn vạn hỏa diễm trên người hắn, ý đồ muốn dập tắt, Huyền Vô Kỳ bất chấp Sở Nam việc trêu chọc, lập tức kích phát ra nguyên lực mênh mông, ngăn cản tử khí xâm nhập.

- Bây giờ đã biết chờ cái gì chưa?

Sở Nam bật cười đứng lên, một bên dùng tử khí đả thông đường kinh mạch thứ chín của Thương Sơn Quyết, một bên đi về phía Huyền Vô Kỳ, trên người tản mát ra lục quang của sinh mệnh lực, chỉ vài bước đã đến trước mặt Huyền Vô Kỳ.

Thần sắc của Huyền Vô Kỳ so với mảnh tử khí hắc sắc này còn muốn đen hơn, đen đến mức muốn chảy nước, lạnh lùng hỏi:

- Thần sắc thống khổ và thân thể run rẩy của ngươi vừa rồi đều là giả vờ?

- Đúng vậy, cố ý đào một cái hố đợi ngươi nhảy vào mà thôi!

Huyền Vô Kỳ cũng âm thầm súc kình, đồng thời quát lạnh, hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

- Làm gì?

Sở Nam dùng mu bàn tay chùi đi vết máu tươi trên khóe miệng, cười nói:

- Ngươi quên sư phụ ta đã báo mộng gì cho ta sao?

- Ngươi…

Bởi vì Huyền Vô Kỳ âm mưu giết Ma Đạo Tử cho nên trong lòng có ma chướng, Sở Nam vừa nhắc tới Ma Đạo Tử thì hắn không khống chế nổi lửa giận và sát khí dược nữa, nhưng hắn vừa mới hét lên một chữ thì bàn tay của Sở Nam đã hóa thành Cung Lực Quyền, đánh về phía Huyền Vô Kỳ.

- Tìm chết…

Huyền Vô Kỳ giận đến không thể kềm chế, đột nhiên bàn tay biến lớn, Sở Nam nhìn thấy bàn tay của Huyền Vô Kỳ bành trướng, lập tức nhớ đến bàn chân của Trang Bất Chu, mặc dù hai người một bên là tay, còn một bên là chân, nhưng ý chiêu trong đó lại cùng là một.

Sở Nam cười nói:

- Nếu như ở bên ngoài thì ta quả thật đã bị đánh lui ba thước rồi, nhưng ở nơi này, tìm chết mới là ngươi!

Sở Nam nhảy lên, Cung Lực Quyền đánh tới, trực tiếp đem hỏa diễm trên đại thủ của Huyền Vô Kỳ đánh cho tán loạn, bàn tay co rút kịch liệt.

Chỉ có điều Sở Nam cũng bị một chưởng này đánh ngã xuống đất.

Sở Nam đang muốn bò dậy, thừa cơ xuất kích thì Huyền Vô Kỳ đã phẫn nộ phản công.

Thế nhưng, ý nguyện của cả hai đều không thể thực hiện được.

Bởi vì thanh âm “vù vù vù” đã nổ vang trong đầu bọn hắn, Sở Nam chỉ thấy trước mặt có một cơn lốc khổng lồ trước mặt đang giương nanh múa vuốt ập đến bọn hắn…

Thực ra, cơn lốc này cũng không lớn, chỉ hơn hai mét vì chiều cao của không gian này chỉ hơn hai mét. Thế nhưng cơn lốc này rất thô, giống như đem toàn bộ chiều cao vốn có biến thành chiều rộng.

Khiến người khác nhìn một lần liền có một cảm giác duy nhất, đó chính là cự đại.

Cơn lốc rất nhanh, Huyền Vô Kỳ nhìn thấy cơn lốc, vẻ mặt biến sắc, không ra tay với Sở Nam nữa, ngược lại bộc phát tất cả thực lực, quay người bỏ trốn. Còn Sở Nam thì vẫn đứng tại chỗ, cũng không cử động, nói:

- Huyền Vô Kỳ, đừng ngu ngốc, ngươi trốn không thoát đâu.

Sau đó, Sở Nam đứng thẳng nhìn chằm chằm cơn lốc, cơn lốc này như dòng xoáy, bên trong còn có vẻ xoắn ốc, cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy cơn lốc này, Sở Nam liền nhận ra uy lực của cơn lốc này so với dòng xoáy của hắn còn lớn hơn.

- Cơn lốc này là sao? Nếu như ta có thể biết được nguyên lý của cơn lốc này, vậy…

Trong lòng Sở Nam nghi vấn, đã nghĩ ra cách, ngoại trừ tốc độ của cơn lốc quá nhanh ra còn có một nguyên nhân khiếp hắn không lập tức chạy trốn, hắn muốn đích thân thể nghiệm nó một phen.

Cơn lốc tràn tới lập tức cuốn Sở Nam vào trong đó, thân thể Sở Nam cũng bị xoay tròn, lúc Sở Nam tiến vào trong cơn lốc chưa đến một giây thì Huyền Vô Kỳ đang chạy trốn như điên cũng bị cuốn vào trong cơn lốc.

Đồng thời bị xoay tròn, vị trí của hai người đều không chênh lệch nhau bao nhiêu.

Cuồng phong tiếp tục càn quét, Sở Nam và Huyền Vô Kỳ cũng không biết cơn lốc này rốt cuộc muốn xoáy đi đâu, nhưng tình huống trước mắt hai người đều vạn phần ngu hiểm, uy lực cắt xé bên trong cơn ốc uy mãnh vô cùng.

Đặc biệt là bên trong cơn lốc này còn có tử khí tinh thuần.

Cơn lốc cắt xé, tử khí nuốt người.

Mặc dù trên người Sở Nam cũng có bốn kiện “Long giáp”, còn có phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, hơn nữa thân thể của hắn lúc này còn cường hãn hơn tử khí, nhưng Sở Nam vẫn cảm giác được áp lực cực lớn, tính mạng giống như bị uy hiếp, nhưng dưới loại uy hiếp này, thần thức lục quan (sáu giác quan) của Sở Nam lại trở nên nhạy cảm dị thường, lúc thân thể của hắn ở trong dòng xoáy, Sở Nam cẩn thận thể nghiệm không khí lưu động, áp lực chênh lệch, nhiệt độ,…

Lại nhìn Huyền Vô Kỳ, toàn thân Huyền Vô Kỳ cũng được quang quyển của một pháp bảo bao quanh, có thể khiến cho Huyền Vô Kỳ vào thời khắc mấu chốt mới lấy ra pháp bảo thì tự nhiên không phải là pháp bảo bình thường, từ khí tức mà nhìn, không thể nghi ngờ, nó chính là một kiện Thánh Khí.

Mặc dù có Thánh Khí phòng ngự, nhưng tình cảnh của Huyền Vô Kỳ cũng không thoải mái, đầu tiên là để thi triển Thánh Khí cần nguyên lực vô cùng dồi dào, đối với việc Huyền Vô Kỳ lúc trước bị tử khí làm cho tiêu hao không ít nguyên lực mà nói chính là một uy hiếp lớn. Tiếp đó, Huyền Vô Kỳ lại phát hiện cơn lốc này càng không ngừng biến lớn, mà tử khí tập kịch đến hắn cũng ngày càng tình thuần hơn.

Huyền Vô Kỳ nhìn thấy Sở Nam nhắm mắt cảm thụ, liền hét lớn:

- Lâm Vân, nhanh cùng lão phu hợp lực, đánh tan cơn lốc này, bằng không chũng ta sẽ bị cơn lốc tử khí này xay nát, lúc đó tính mạng khó giữ.

Sở Nam mở mắt ra, nhìn chằm chằm Huyền Vô Kỳ, cười nói:

- Ngươi vừa nói gì?

- Ngươi hãy hợp lực với lão phu đánh tan cơn lốc này!

- Ngươi đang ra lệnh cho ta?

Sở Nam nhẹ giọng hỏi, Huyền Vô Kỳ nghe ngữ khí này không khỏi khựng lại, đột nhiên Sở Nam quát lớn:

- Muốn ta giúp ngươi đánh tan cơn lốc này, Huyền Vô Kỳ à, ngươi cầu xin ta đi!

Ba chữ “cầu xin đi” như búa tạ nện vào ngực Huyền Vô Kỳ, khiến sắc mặt tái nhợt càng thêm khó coi, chưa từng có người nào dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với hắn, cũng chưa từng có người nào dám ô nhục hắn, dám bắt hắn cầu xin.

Huyền Vô Kỳ hận không thể lập tức đem một mồi lửa thiêu Sở Nam thành tro, lấy hết tất cả bảo bối trên người đối phương, nhưng hắn lại không làm được, không chỉ không làm được, hắn còn phải dựa vào lực lượng của Sở Nam để thoát ra khỏi cơn lốc này.

Uy năng của cơn lốc càng lúc càng lớn rồi.

Cho nên dù trong lòng ngàn vạn lần khó chịu, nhưng Huyền Vô Kỳ cũng không khỏi áp chế xuống, ngữ khí hòa hoãn nói:

- Lâm Vân, chúng ta đồng loạt ra tay, lao ra khỏi cơn lốc này, bằng không cơn lốc này sẽ giống như quả cầu tuyết, càng lúc càng lớn.

- Huyền Vô Kỳ, sao ta không nghe ra chút mùi vị cầu xin nào vậy?

- Lâm Vân, đừng không biết điều, chọc lão phu tức giận thì ngươi đừng nghĩ đến chuyện sống sót nữa!

- Chọc giận ngươi thì sao? Muốn giết ta à? Muốn cướp bảo bối trên người ta không? Đến đây, có gan thì ngươi tới giết ta đi, ngươi không giết được ta thì ngươi không phải nam nhân, cũng không phải là Huyền Vô Kỳ, mà là trứng rùa!

Sở Nam lúc nói những lời này, vẻ mặt đầy khiêu khích.

Huyền Vô Kỳ bị câu nói của Sở Nam khiến huyết khí nhộn nhạo, bộ ngực phập phồng, hắn đã biết tại sao mình dễ bị Sở Nam kích nộ như vậy, đôi mắt hắn nhìn Sở Nam lúc này sát cơ dày đặc, lạnh lẽo nói:

- Lâm Vân, lão phu cho ngươi một cơ hội, chờ chúng ta rời khỏi nơi quỷ quái này, ân oán giữa ngươi và lão phu sẽ xóa bỏ, lão phu tuyệt đối sẽ không tìm ngươi gây chuyện nữa.

- Xóa bỏ?

Sở Nam hỏi ngược lại, chợt quát:

- Huyền Vô Kỳ, đầu óc ngươi bị rút mất dây thần kinh rồi sao? Ngươi giết sư phụ ta là tử thù, sao có thể bỏ qua được? Biết cái gì gọi là tử thù không? Tử thù có nghĩa là mối thù không chết không thôi!

Mặc dù Sở Nam còn chưa rõ nguyên lý của cơn lốc này, nhưng Sở Nam lợi dùng sự hiểu biết của mình đối với dòng xoáy, và lý giải đối với phong, đồng thời thăm dò cơn lốc một phen, cũng có thể di động trong cơn lốc.

Cho nên, lúc vừa nói xong câu đó, Sở Nam liền khống chế trọng lượng cơ thể mình, phóng thích lực lượng ra để thay đổi áp lực, nhiệt độ,… Tiếp đó như cá trong nước, mượn lực dòng xoáy xông về phía Huyền Vô Kỳ đang xoay tròn.

Huyền Vô Kỳ lại lần nữa há miệng hét lớn, kinh hoảng nói:

- Ngươi có thể di động trong cơn lốc?

- Đương nhiên có thể, bằng không thì ta làm sao giết ngươi?

Sở Nam giống như thần chết, nở nụ cười, càng lúc càng gần Huyền Vô Kỳ, Huyền Vô Kỳ luống cuống quát:

- Lâm Vân, ngươi phải biết rằng, nếu ta chết, dựa vào lực lượng của một mình ngươi thì căn bản không thể phá được cơn lốc này.

- Nếu ta không trảm sát ngươi thì sư phụ ta ở dưới cửu tuyền làm sao có thể yên nghỉ đây?

- Vì một kẻ đã chết hơn 300 năm trước, đoán chừng bộ dạng của Ma Đạo Tử thế nào ngươi cũng không biết, vì sao phải gọi là sư phụ, đáng giá không?

- Không có sư phụ thì sẽ không có ta ngày hôm nay, nguyện vọng lớn nhất của sư phụ chính là diệt Thiên Nhất Tông, diệt Huyền Vô Kỳ, ta đã thề trước mộ phần của sư phụ, nhất định phải làm được, cho dù có liều cái mạng của ta thì ta cũng phải giết ngươi, thề giết bằng được ngươi!

Huyền Vô Kỳ tức giận, nếu như là ở bên ngoài thì hắn ngàn vạn lần không rơi vào hoàn cảnh tồi tệ như vậy, nhưng trong cơn lốc này, ưu thế của hắn đã mất sạch, hắn nhìn thấy Sở Nam còn cách hắn không đến mười mét, hốt hoảng lựa lời nói:

- Lâm Vân, mọi chuyện đều có thể thương lượng, ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi, ngay cả lĩnh ngộ quy tắc, kinh nghiệm tấn thăng Võ Thánh, ta cũng có thể nói cho ngươi, nhất định sẽ trợ lực lớn cho ngươi về sau. Ngươi không phải muốn tiêu diệt Thiên Nhất Tông sao? Lúc trở về, ta sẽ đem Thiên Nhất Tông giải tán…

- Ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi trở về sao?

Huyền Vô Kỳ không xưng là lão phu nữa, mà đã thành thành thật thật xưng “ta”, nhìn bộ dạng thấy chết không sờn của Sở Nam, Huyền Vô Kỳ không chút nghi ngờ Sở Nam sẽ làm những điều mà hắn vừa nói, đó là cho dù có liều mạng cũng phải dồn hắn vào chỗ chết, trảm sát hắn trong cơn lốc này.

Đối với điều này, Huyền Vô Kỳ phi thường phẫn nộ, cũng phi thường phiền muộn, nếu không phải tên hoàng đế tiểu nhi Đại Chu đáng chết, hắn đã có thể bước vào Võ Thánh chi cảnh hoàn toàn, tuyệt đối có thể tiếu ngạo Bắc Tề, Đại Khánh, Man Việt và cả Đại Chu. Cho dù bị quấy rầy, không thể chân chính trở thành Võ Thánh, nhưng Hỏa pháp tắc lĩnh ngộ đơn giản cũng đủ để hắn tiếu ngạo quần hùng, muốn kẻ nào chết thì kẻ đó ắt phải chết, khống chế sinh tử thế gian chỉ bằng một chưởng.

Thế nhưng, sự thật không ngờ lại tàn khốc như vậy, lần đầu giết người sau khi lại xuất quan đã chật vật đến mức tuyệt vọng, nếu đổi lại người khác, hắn tin rằng có thể dùng lợi ích để dụ hoặc, nhưng kẻ này lại là kẻ muốn giết hắn, truyền nhân của Ma Đạo Tử.

Dù vậy, Huyền Vô Kỳ cũng không muốn bỏ mạng, hắn muốn có rất nhiều thứ, nếu cứ như vậy mà chết thì hắn thật sự không cam lòng. Cho nên, hắn rống lớn:

- Lâm Vân, ta và ngươi giao dịch, chỗ tốt ngươi có được so với giết ta còn lớn hơn nhiều.