Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 112: Tự sát




Hơi nước ướt sũng, bờ môi mềm mại lại mang theo cảm xúc sắc bén, cho dù là ấm áp nhưng hương vị truyền lại vẫn rất lạnh lùng, tuy nhiên Lê Khải Liệt không phải loại người cho phép đối phương cự tuyệt, vẫn dùng lực lượng cứng rắn của mình để tiến hành chiếm đoạt, cho đến khi Vu Duy Thiển đáp lại hắn, ngón tay của Vu Duy Thiển xuyên qua mái tóc gợn sóng ẩm ướt của hắn, làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.

Nhưng nụ hôn cho dù có sâu đến mức nào thì cũng phải chấm dứt để dời môi, Vu Duy Thiển nắm lấy những sợi tóc của Lê Khải Liệt vào lòng bàn tay, dùng sức đẩy Lê Khải Liệt ra, có đôi khi hắn sẽ nổi dậy một loại cảm giác vô lực khi không thể thỏa thuận với Lê Khải Liệt, ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu màn hơi nước, “Rốt cục ngươi có chịu nghe ta nói hay không?”

“Nghe chứ, làm sao lại không nghe, ta nghe một người tự cho là đúng làm ra quyết định, sắp đặt tương lai cho ta.” Lê Khải Liệt liếm môi, giống như không nhận ra da đầu đang truyền đến cảm giác đau đớn, nâng lên cằm dưới làm lộ ra đường nét cương nghị ở trước mặt Vu Duy Thiển, “Đừng tưởng rằng ngươi sống lâu hơn ta thì thấu hiểu được tất cả mọi thứ, ngươi không phải đang lo lắng cho ta mà ngươi đang lo lắng cho chính mình, ngươi sợ tình cảm sẽ không được đền đáp, một ngày nào đó ta sẽ tuyệt vọng đến mức mà lìa xa ngươi…”

“Ngươi không chỉ ích kỷ mà còn rất nhát gan.” Chưa từng có người nào nói như vậy với Vu Duy Thiển, cũng chưa từng có người nào dám nói như vậy, nhưng Lê Khải Liệt lại dám, hắn dùng ngôn ngữ độc địa cùng với ánh mắt thâm tình của mình để nói lên những lời này, cho đến bây giờ hắn không giống người bình thường, “Ngươi xem thử ta có thể làm cho ngươi yêu ta đến mức vứt bỏ tất cả, ta đây hỏi ngươi, Vu Duy Thiển, ngươi có dám mạo hiểm hay không, không oán, không hối hận?”

Lê Khải Liệt giống như một pho tượng thần Hy Lạp đang đứng trong nước, mang theo cảm giác uy hiếp không thể xem nhẹ, hắn kéo gần mặt của Vu Duy Thiển lại, đôi mắt màu tro lục phóng đại trước mặt Vu Duy Thiển, giống như có thể xuyên thấu hết thảy những góc tối âm u, “Ta không phải hắn, ta vĩnh viễn sẽ không buông ngươi ra! Ngươi muốn cho đến khi nào thì mới hiểu được? Hay là….muốn ta làm cho ngươi hiểu ra thì mới thôi?”

Đôi mắt u ám tạo nên gợn sóng âm u lạnh lẽo làm cho người ta run rẩy, bên trong tràn đầy khiêu khích quỷ dị, tuyên bố một cách tự phụ cùng với lời cảnh cáo tràn ngập tính nguy hiểm, hết thảy vấn đề giống như bản chất làm cho Vu Duy Thiển khó có thể né tránh.

“Vĩnh viễn? Lê Khải Liệt, ngươi có thể nói vĩnh viễn với ta?” Người nam nhân tóc đen tiếp tục thở dài nhưng nụ cười chỉ là lãnh đạm, “Chúng ta đã thảo luận vấn đề này, một ngày nào đó sẽ phải đối mặt, chẳng lẽ ngươi cho là chỉ cần có tình cảm như vậy là đủ rồi? Thề thốt là vô dụng, không phải tất cả lời nói có thể trở thành sự thật.”

Kết quả sẽ là một tình yêu vô vọng, không bằng sớm mai táng nó, “Ta không đủ sức ban cho ngươi những gì ngươi muốn. Liệt, ta chỉ muốn tốt cho ngươi, sự tồn tại của Reese nhắc nhở ta, ngươi nên tìm một người giống như ngươi, mặc kệ là nam hay là nữ, sẽ cùng nhau chậm rãi về già, có thể giống như người bình thường….”

“Người bình thường?” Lê Khải Liệt mạnh mẽ cắt ngang lời hắn, tiếng cười khàn khàn thô bạo mà lại châm chọc, “Ngươi đã quên huyết thống trên người của ta hay sao? Người bình thường? Ta có thể xem như một người bình thường?”

Nụ cười nhẹ nhàng lại sắc bén làm cho người ta nhịn không được mà muốn ngăn chặn lỗ tai, Vu Duy Thiển nhíu mày, hắn không thể xác định chính mình sẽ nói cái gì với Lê Khải Liệt, muốn chia tay hay sao? Hay là tạm thời dành cho nhau khoảng không để bình tĩnh? Hắn tựa hồ cũng không tìm thấy đáp án.

“Đừng cười.” Hắn đè môi của Lê Khải Liệt lại, không thể chịu đựng được tiếng cười cuồng vọng và kiêu ngạo của người nam nhân làm càn lại suồng sã này, nhưng chấn động từ trong lồng ngực của Lê Khải Liệt vẫn truyền đến bàn tay của hắn, giống như máy móc bị hư hỏng, không ngừng cất lên tiếng vang làm lay động tâm tư.

“Ta muốn ngươi đừng cười!” Nhịn không được mà rống giận, trong lòng giống như bị cái gì đó đâm thủng, Vu Duy Thiển ôm lấy người trước mặt, dùng cách khác để chặn miệng của Lê Khải Liệt lại.

Nụ hôn thăm dò thẳng tắp vào bên trong, vì ngăn cản Lê Khải Liệt mà Vu Duy Thiển dùng hết toàn lực, hắn giữ chặt phía sau đầu của Lê Khải Liệt đến mức bàn tay của hắn cũng phát đau, nụ hôn tỏa ra hơi nóng lan tràn trong khoang miệng, cắn nuốt tất cả, chiếm lấy toàn bộ.

Lê Khải Liệt vờn quanh bờ vai lạnh lẽo của Vu Duy Thiển, truyền cho hắn càng nhiều ấm áp, bọn họ hấp thụ hơi thở của đối phương, bọt nước trong bồn mát xa tiếp tục bốc lên hòa cùng tiếng tim đập mà náo động bên tai

“Đừng buông tay, Duy, ngươi phải tin tưởng ta. Nếu ta chết thì nhất định sẽ kéo ngươi cùng xuống địa ngục, bởi vì ta không thể chấp nhận để ngươi sống trên đời mà tiếp tục yêu người khác, nghĩ đến những người đã từng được ngươi yêu thì ta liền ghen tỵ đến mức phát điên.” Giọng nói dịu dàng mà lại cực nóng, cũng giống như nhiệt độ thân thể của Lê Khải Liệt, liên tục ăn mòn một cách kịch liệt vào bên trong.

Lê Khải Liệt kề sát vào vầng trán của Vu Duy Thiển, giọng nói trầm thấp như có ma lực, một lần nữa nói lên tình yêu trung thành của mình.

“Ngươi vốn chính là người điên.” Vu Duy Thiển lạnh lùng nhìn Lê Khải Liệt, ngón tay vỗ về chơi đùa mái tóc của hắn, thái độ cũng đã khác trước một chút, ít nhất không còn lạnh lùng và cứng rắn như vậy, tựa hồ đã được Lê Khải Liệt trấn an.

Chẳng qua vấn đề này vẫn tồn tại như cũ, đây là chuyện không thể thay đổi.

“Đừng lo lắng một cách vô vị như vậy, chúng ta đã nói qua, chắc chắn sẽ có biện pháp để giải quyết.” Lê Khải Liệt hiểu rõ Vu Duy Thiển. Cho dù mấy trăm năm qua đã lưu lại bao nhiêu dấu ấn trong linh hồn của người nam nhân này thì Lê Khải Liệt đều chấp nhận, hắn có kiên nhẫn và tự tin sẽ an ủi được sự tang thương từ sâu trong linh hồn của Vu Duy Thiển, “Ngươi cứ việc yêu ta là đủ rồi.”

“Hiện tại tắm cho xong đi, đừng nghĩ ngợi lung tung, ngươi có thể nhớ đến Reese nhưng ngươi đừng quên, ngươi không yêu hắn, người mà ngươi yêu chính là ta.” Hắn vừa đấm vừa xoa, trấn an người yêu đang phiền muộn của hắn, sau đó kéo Vu Duy Thiển vào bồn tắm, lại tiếp tục nhắc nhở, “Đây là khác biệt lớn nhất.”

Lời nói cực đoan lại tự phụ, nhưng đối với Lê Khải Liệt mà nói cũng không hề khác thường, Vu Duy Thiển không muốn phản bác, nói rằng khi chết thì phải kéo hắn cùng xuống địa ngục, quả thật đây là phong cách của Lê Khải Liệt.

Người này khác với Reese, cảm giác mang lại cho hắn cũng hoàn toàn khác biệt. Hắn yêu Lê Khải Liệt nhưng lại không muốn buông tay, hiện tại nói đến chuyện khác thì có lẽ vẫn còn quá sớm.

Bất tri bất giác bị bọt xà phòng vây quanh, Lê Khải Liệt mát xa bả vai cứng ngắc của Vu Duy Thiển, khi bình tĩnh nhưng không làm bậy thì sự săn sóc dịu dàng của Lê Khải Liệt sẽ làm cho hắn trở thành một tình nhân hoàn mỹ, Vu Duy Thiển bỗng nhiên trỗi dậy một loại cảm thán, “Ngươi nhỏ hơn ta nhưng vì sao ta cứ bị ngươi an ủi?”

Thay vì nói là bất mãn thì không bằng nói là nghi ngờ. Lê Khải Liệt nhướng mi, “Đương nhiên là vì ngươi yêu ta.” Tay hắn chạm vào lồng ngực của Vu Duy Thiển, nhiệt độ ấm áp lại co dãn, “Ngươi là sự cứu rỗi linh hồn của ta.” Tiếng nói trầm thấp mà hoa lệ trong màn hơi nước giống như một trích đoạn Opera.

“Đọc lời kịch từ vở nào đó?” Vu Duy Thiển nheo mắt gạt tay của Lê Khải Liệt xuống, bàn tay bị gạt xuống lại nhanh chóng dây dưa với những ngón tay của Vu Duy Thiển, ở trong nước không thể giãy ra. Người nam nhân bên cạnh chỉ nhẹ nhàng trả lời, “Tình yêu sẽ làm cho người ta trở thành thi sĩ.”

Ở trong phòng tắm ngâm nga ca khúc Love Story, ca khúc thật kinh điển, từng lời hát tuôn ra từ bờ môi của Lê Khải Liệt tạo nên một hương vị khêu gợi đặc biệt. Vấn đề xảy ra trước mặt bọn họ, lại được bọn họ đàm phán làm cho nó trở nên mẫn cảm. Nhưng tạm thời vẫn chưa phải đến lúc để đối mặt với nó, hai người bọn họ đều đem vấn đề mẫn cảm này đặt ở trong lòng.

Nguồn:

Reese – cái tên này không chỉ là hung thủ tình nghi của những vụ án mạng liên hoàn mà còn là một cái gai mắc kẹt trong cổ họng làm cho người ta không thể bỏ qua sự ảnh hưởng do nó tạo thành. Hắn đại biểu cho kết cục tệ hại nhất – khi hắn yêu một người vốn không nên tồn tại trên thế giới thì tình yêu tuyệt vọng đã kết liễu đời hắn.

Từ trong phòng tắm đi ra, bữa tối đã sớm đặt ngã rẽ nơi phòng khách, ắt hẳn là người phục vụ biết điều nên đã dùng thẻ từ của khách sạn để mở cửa ra, không quấy rầy bọn họ mà chỉ lặng lẽ đặt khay thức ăn xuống rồi rời đi. Mở ra nắp đậy bằng bạc, hai người bọn họ cùng nhau dùng bữa tối muộn, chi phí khách sạn là do Senzou chịu trách nhiệm, cho nên bọn họ cũng không keo kiệt.

Nhét vài tờ tiền boa màu xanh phía dưới khay ăn, sau khi bọn họ dùng xong bữa thì rửa mặt rồi lên giường ngủ, bởi vì tâm tình của Vu Duy Thiển bất an nên Lê Khải Liệt kiên trì ôm hắn đi vào giấc ngủ, hơn nữa đều tự đặt một nụ hôn ngủ ngon lưu lại cho đối phương, tựa như trở lại mối tình đầu, bởi vì thẳng thắn bộc bạch tâm ý, giải quyết mọi khúc mắc mà cảm thấy mỹ mãn rồi ôm nhau tiến vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau theo như lời mời của Senzou, bọn họ sẽ đến thăm trang viên của nhà W. Locke, nhưng có một sự kiện bất ngờ, ngoại trừ có thể khiến cho lời đề nghị của Senzou không thể thi hành thì cũng đảo lộn kế hoạch quay MV của đạo diễn Kim McKay.

“Tình hình của Sharon Swift ở bệnh viện nghe nói không tốt lắm, hôm nay chúng ta phải đi thăm nàng, ngươi là nam nhân vật chính, đương nhiên nhất định phải đi đó, Leo!” Luke giả vờ nhăn nhó, chứng tỏ hắn phản đối chuyện này.

Trên hành lang tụ tập vài thành viên của ban nhạc, ê kíp làm phim cũng có người đại diện, trong khi Owen đứng giữa đám người lại lộ ra sắc mặt không mấy phấn chấn, hắn chỉ im lặng không nói một lời nào, thoạt nhìn vẫn còn vì chuyện của Calgary mà tinh thần bất ổn.

Sharon Swift nằm viện, phải giải phẫu dây thanh quản, bây giờ còn đang nghỉ ngơi, cha của cô ta, ông chủ của tờ tạp chí hàng đầu vừa gọi điện từ Manhattan yêu cầu bọn họ phải chịu trách nhiệm, công ty của Owen vì vậy mà bị ảnh hưởng, đang tiến hành thương lượng đối với chuyện xảy ra ngoài ý muốn lần này.

“Đạo diễn Kim McKay đáng lẽ định quay phân cảnh của ngươi trước rồi mới quay phần diễn xuất của nhân vật nữ chính. Mà bây giờ cô ta ầm ĩ như vậy thì lịch trình ngày hôm nay chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi.” Deer thở dài, nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Đây là buổi sáng, Senzou vẫn chưa đến, nhưng Reid đã đến đây từ sáng sớm, tựa hồ muốn nói thêm manh mối mới với Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt. Đứng bên vách tường, sự tồn tại của hắn không hợp với bầu không khí nơi này, vẻ trầm mặc của hắn làm cho người ta có loại cảm giác khó có thể tiếp cận, càng đừng nói đến ánh mắt giống như chuẩn bị truy tìm hung thủ khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Các ngươi đi đâu?” Cuối cùng hắn đứng trước mặt hai người mà hỏi, “Đi trang viên hay là bệnh viện?”

Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt vừa mới bước ra từ cửa phòng liền phát hiện bên ngoài là một đám hỗn loạn, đang muốn trả lời thì Owen nhận được một cú điện thoại, bên trong rống lên một tiếng mà ngay cả mọi người ở trên hành lang đều có thể nghe thấy, hình như là người đại diện của Sharon Swift.

“Leo, có thể đến bệnh viện một chuyến hay không?” Owen nhận được một tin, sắc mặt vốn đã khó nhìn lại càng thêm u ám, hắn vừa cầm điện thoại vừa nhíu mày, “Hình như Sharon Swift muốn tự sát.”

Tự sát? Cô ta sẽ tự sát? Sharon Swift không giống loại người sẽ tự sát, cô ta chỉ bị thương mà thôi, trừ phi bị thương nghiêm trọng đến mức….Đủ loại ý tưởng hiện ra trong đầu, mọi người cùng nhau nhìn Owen, hắn chỉ gật đầu, “Đúng vậy, cô ta bị mất giọng.”

————–

P/S: Ối xời, hai bạn cãi nhau cho đã rồi lại ngọt ngào ôm ấp nhau =.=, cứ hết xuống biển lại lên núi, cảm xúc phập phồng làm người ta như muốn say sóng luôn, không kịp đỡ với hai bạn.

Ta bật bài Love story bản piano lên ^o^, rồi tưởng tượng nếu con sam hát thì sẽ thế nào:D