Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 14: Khách không mời mà đến




Tiếng nói mềm mại của thiếu nữ, có một chút hương vị của trẻ con làm nũng, khuôn mặt thiên sứ mang theo vẻ dụ hoặc của ác ma, bóng đêm trên cửa sổ chiếu vào, dưới ánh đèn mờ ảo, trên khuôn mặt ngây thơ xinh xắn của thiếu nữ mười hai tuổi bị che phủ bởi một tầng bóng đêm, hiển lộ ra vẻ yêu kiều kinh người, Vu Duy Thiển nhìn nàng, cúi đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên trán của nàng.

“Như ngươi mong muốn.” Hắn dọn dẹp những thứ bày ra trước mặt sang một bên rồi bắt đầu lật tờ báo.

“Ngươi gạt ta!” Vẻ yêu kiều lui ra, hết thảy chờ mong và vui sướng cũng lui ra, Vivian cắn môi không cam lòng, chu cái mỏ bé tí, “Ta muốn nụ hôn của ngươi, ta muốn ngươi hôn ta, Wirth, ngươi là tên lừa đảo!”

“Cám ơn vì đã khích lệ.” Hắn thản nhiên vươn tay đến máy quay đĩa, chiếc đĩa than bắt đầu chuyển động, giai điệu chậm rãi vang lên.

“Ta phải làm thế nào mới có được nụ hôn của ngươi?” Tựa như một đứa bé không xin được kẹo, Vivian cọ đầu vào lòng hắn mà làm nũng, động tác cọ đầu có một chút đùa giỡn không dễ phát hiện.

“Chờ khi nào ta muốn hôn ngươi.” Vu Duy Thiển tựa hồ không có cảm giác đối với việc này, hắn đặt tờ báo xuống, nhắm mắt dựa vào ghế sô pha.

“Đó là khi nào?” Vivian tiếp tục truy vấn.

“Chờ khi nào ngươi lớn lên.” Vừa cười vừa thuận tay vỗ đầu của nàng, ngay cả đôi mắt vẫn không hề mở, động tác kia như đang sờ đầu một con chó nhỏ, những lời này làm cho Vivian đang có ý đồ cọ sát phải dừng lại, nàng cắn răng trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi là đồ ác ma.”

“Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ lớn lên, tựa như có một ngày nào đó ta sẽ chết.” Vu Duy Thiển an ủi nàng, nhưng lời nói này đối với đại tiểu thư Vivian mà nói thì chẳng hề có tác dụng an ủi.

“Ngươi biết rõ chuyện này không có khả năng.” Hừ một tiếng, nàng ngẩng cao đầu nhìn ra bóng tối bên ngoài, thở dài trong khúc nhạc du dương, lúc này vẻ mặt của nàng hoàn toàn không giống một đứa bé mười hai tuổi, “Wirth, ngươi nói xem, chúng ta sống trên đời có ý nghĩa gì? Tuy rằng ngươi khác với ta nhưng bất quá ta rất muốn biết suy nghĩ của ngươi.”

“Ta cũng muốn biết đáp án, nhưng trước khi tìm được đáp án thì chúng ta phải làm một chút việc.”

Nhắm mắt, hàng lông mày hạ xuống một tầng âm u, trong tiếng nhạc cổ điển, thời gian và không gian xung quanh Vu Duy Thiển dường như đang rời xa, ở bên cạnh hắn có hương vị thiêu đốt của từng khúc củi trong lò sưởi, tiếng bánh xe ngựa lăn trên đường, những tiếng hét to bán báo ở đầu phố, những quý ông mặc áo choàng tay cầm gậy, còn có các tiểu thư đội những chiếc mũ mà vĩnh viễn sẽ không lỗi thời, sợi dây thắt bên dưới cần cổ duyên dáng xinh đẹp đang tung bay trong gió…

“Ngươi vẫn còn hoài niệm về quá khứ hay sao?” Vivian bất an nhìn hắn.

Vu Duy Thiển không trả lời, bên ngoài có tiếng gõ cửa, chuông điện đã sớm bị hắn lấy xuống, các phóng viên đành phải trở về, vậy lúc này là kẻ nào tiến đến?

Chỉ vài tiếng gõ cửa, sau đó không còn tiếng động nào khác, dưới lầu có một chút động tĩnh rất nhỏ nhưng vẫn không tránh khỏi thính giác của Vivian.

Nàng đứng lên rồi vọt đến cửa, đứng trên cầu thang nhìn xuống, ánh mắt xanh thẳm dần dần trở nên tối sầm, nàng lại liếm môi, Vu Duy Thiển nhìn thấy nàng đang nắm chặt quyền, “Sao vậy?”

“Ta phải đi.” Ngữ khí của nàng cứng ngắc, tựa hồ đang kiềm chế điều gì đó, xoay người nhảy xuống cửa sổ, chiếc váy bằng lụa phất phơ trong gió, giống một đóa hoa hồng nở rộ, vừa nhoáng lên một cái thì lập tức biến mất.

Bọn họ đang ở lầu hai, Vivian từ không trung nhảy xuống nhưng Vu Duy Thiển không hề lo lắng cho nàng.

Khiến hắn cảnh giác chính là động tĩnh dưới lầu, có người xông vào nhà của hắn, tiếng bước chân tuy rằng rất nhẹ nhưng hắn ngửi được trong không khí có mùi máu tươi, nhất thời hiểu được vì sao Vivian lại vội vàng rời đi như vậy.

Bước nhẹ xuống lầu, bên dưới không bật đèn, kẻ đột nhập tựa hồ không có ý lén lút, trong bóng tối vang lên một lời thăm hỏi ân cần, “Nửa đêm lén lút gặp mỹ nhân hay sao?”

“Chẳng lẽ vào giờ này lại thích hợp đột nhập vô nhà riêng của người khác?” Dừng bước trong bóng tối, Vu Duy Thiển khoanh tay đứng ngay trước cầu thang.

Mặc dù ở trình độ nào đó thì Lê Khải Liệt làm cho hắn có một chút để ý, nhưng so với những người khác thì hắn cũng không cần quá mức cảnh giác đối với Lê Khải Liệt. Đối phương hiển nhiên nghe thấy hắn và Vivian nói chuyện với nhau.

“Ngươi quả nhiên ở nhà.” Giọng nói của Lê Khải Liệt khàn hơn so với bình thường, rèm che bị gió thổi phất phơ, giống như âm hồn màu trắng phiêu diêu giữa đêm tối, ngữ thanh khe khẽ của hắn cho dù ở trong gió cũng không bị phiêu tán, cũng giống như khúc nhạc truyền xuống từ trên lầu, có một loại cảm giác hòa hợp với tự nhiên.

Giọng nói của Lê Khải Liệt vẫn rất êm tai, không cần cố gắng thì ngữ thanh của hắn cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều khiến người ta si mê, Vu Duy Thiển không thể không thừa nhận điểm này. (mật ngọt chết rùi rồi)

“Nơi này không phải chỗ để tránh nạn, nếu ngươi kiêm chức làm sát thủ thì về sau làm ơn nhớ rõ tìm một bác sĩ tư, ngươi có thể tìm hắn trước mà không cần phải phá vỡ cửa sổ nhà người khác.” Vu Duy Thiển bật đèn lên, trong phòng chợt sáng trưng, hắn nhìn xuống những mảnh vỡ thủy tinh ở trên thảm, trên hoa văn màu xanh lá có những điểm lấm tấm màu nâu sẫm, đó là vết máu.

Bả vai và trước ngực cùng với bắp đùi của Lê Khải Liệt đều bị thương, vết thương vô cùng kỳ lạ, liếc mắt nhìn cũng có thể nhận ra không phải do dao hay súng gây nên, mà dường như bị móng vuốt của một loại dã thú nào đó cào cấu, vết thương bị rách toạc không ngừng chảy máu, từ cửa sổ kéo dài vào trong phòng, những mảnh nhỏ thủy tinh dính máu, dưới ánh đèn phản xạ những tia sáng đỏ sẫm loang lỗ trên mặt đất.

“Hiện tại ta không có khí lực đấu võ mồm với ngươi.” Lê Khải Liệt cắn răng, sắc mặt âm trầm, toàn thân đầy máu ngồi phịch xuống sô pha.

Hắn vốn không muốn đến đây, nhưng nơi này là nơi gần nhất mà hắn có thể đi, hắn cũng không muốn để cho nhiều người biết chuyện hắn bị thương. Mặc kệ giữa hắn và Vu Duy Thiển tranh chấp như thế nào thì hắn vẫn có thể xác định Vu Duy Thiển không phải hạng người ăn nói lung tung.(chỉ giỏi viện cớ)

“Thật có lỗi, ta đã quên bản thân mình không còn giá trị lợi dụng.” Nhìn máu nhiễu đầy xuống đất, Vu Duy Thiển nhướng mi, hắn cần thay tấm thảm mới.

Kể từ khi hôn Lê Khải Liệt ở trước mặt phóng viên, xem như hắn đã nâng trình độ của vụ bê bối này lên đến hàng cực nóng, sức ảnh hưởng của nụ hôn kia vượt quá sự tưởng tượng của hắn, bất quá kết quả cuối cùng giống như hắn đã nghĩ, hắn làm cho Lê Khải Liệt đạt được mục đích, kế tiếp chỉ cần hắn biến mất khỏi tầm mắt của công chúng, qua một thời gian sau, chờ hết thảy bình ổn thì bọn họ có thể xem như không còn liên can đến nhau.

Mi tâm nhíu chặt, Lê Khải Liệt trưng ra biểu tình cổ quái mà nhìn Vu Duy Thiển, “Có thể cho ta băng gạc hay không?” Lần trước hắn đã từng đến nhà của Vu Duy Thiển, hắn xác định ở nơi này có dược phẩm, băng gạc, và thuốc cầm máu này nọ.”

Có lẽ bị thương sẽ làm cho người ta càng trở nên giảo hoạt, Vu Duy Thiển kinh ngạc với thái độ của Lê Khải Liệt, giờ khắc này không còn cường thế ngang ngược, trong ánh mắt cơ hồ có thể tìm được một chút dấu vết thỉnh cầu, bất quá chỉ là cơ hồ.

Nhưng thái độ của người này không còn ác liệt giống như trước kia.

“Của ngươi.” Truyền sang những thứ mà Lê Khải Liệt yêu cầu, Lê Khải Liệt dùng cánh tay bị thương để tiếp nhận, đồng thời vết thương càng chảy máu nhiều hơn.

Máu tươi dọc theo cánh tay cùng bắp đùi nhiễu từ sô pha xuống đất tạo thành một vũng đỏ sẫm, sắc mặt của hắn không được tốt, có lẽ vì mất máu quá nhiều, chỉ đưa tay tiếp nhận vài thứ kia, trong miệng không thốt lên một lời nào, bắt đầu tự rịt thuốc rồi quấn băng, động tác không hề xa lạ.

Lê Khải Liệt không đến bệnh viện mà lại lựa chọn cách tự xử lý vết thương, Vu Duy Thiển đứng bên cạnh quan sát, hắn không muốn hỏi nguyên nhân.

“Động tác của ngươi quá chậm.”

Lê Khải Liệt chỉ có thể dùng một bàn tay, băng bó đến một nửa thì trong tầm mắt có một đôi chân trần bước lên trên thảm, Vu Duy Thiển vừa mới tắm xong, đã thay đổi quần áo nhưng chưa mang tất và dép lê, bàn chân trần bước trên tấm thảm màu xanh lá, đứng giữa màu sắc đậm đặc ở xung quanh làm cho nó trông có vẻ rất đẹp.

Vì muốn sớm đuổi đi vị khách không mời mà đến này, Vu Duy Thiển cầm lấy dụng cụ y tế trên tay Lê Khải Liệt, sắc mặt không hề thay đổi, động tác rất nhanh, vết thương trên cánh tay của Lê Khải Liệt được băng bó ổn thỏa, vết thương trên ngực có vẻ không sâu, tạm thời không cần xử lý cũng không sao, chỉ là trên đùi thì có một chút phiền phức.

“Muốn ta cởi quần ra?” Lê Khải Liệt vẫn nhìn Vu Duy Thiển, một chút ác nghiệt lại quay trở về, ánh mắt trong bóng đêm làm cho người ta không thấy rõ thần sắc dưới đáy mắt của hắn.

“Đừng hỏi ta, chẳng lẽ ngươi cởi quần còn cần người khác giúp đỡ?” Vu Duy Thiển xích qua một bên, chừa chỗ cho Lê Khải Liệt.

Lê Khải Liệt từ sô pha đứng dậy, chiếc quần jean đã rách tươm, có một phần dính vào vết thương, ngưng tụ thành một chỗ, động tác cởi quần của hắn tựa như vết thương một lần nữa bị chảy máu không ở trên người của hắn, nhưng mi tâm chau lại và khóe miệng cắn chặt đã bán đứng hắn. Thuốc sát trùng rất nhanh được đổ vào, đau đớn làm cho toàn thân của hắn căng cứng, toát ra mồ hôi lạnh nhưng hắn thủy chung không hề rên một tiếng.

Vu Duy Thiển tỏ vẻ tán thưởng đối với bản lĩnh kiềm chế của Lê Khải Liệt, hắn biết loại vết thương này sẽ đau đến trình độ nào, “Vết thương ở nơi này có vẻ sâu, ta dùng một loại thuốc khác có hiệu quả khép lại nhanh chóng, nhưng nó kích thích khá lớn đối với vết thương.” Bạn đang �

Lê Khải Liệt hít sâu vài lần, nghe thấy giọng nói vừa khách khí vừa quan tâm của Vu Duy Thiển, “Không sao, nếu quá đau thì ngươi cứ kêu lên, nơi này cách âm cũng không tệ.”

Không cố ý dùng lực nhưng Vu Duy Thiển cũng không cần nhẹ nhàng và cẩn thận quá mức, hắn có thể nhìn thấy vết thương co giật khi lọ thuốc được đổ xuống, đây là do cơn đau nhức tạo thành, hắn đã từng lĩnh hội triệt để.

“Ngươi không thể nhẹ tay một chút hay sao?” Mái tóc tán loạn trên bờ vai, vầng trán toát đầy mồ hôi, sắc mặt của Lê Khải Liệt có một chút dữ tợn.

“Khả năng chịu đựng của ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi sao?” Lời nói của Vu Duy Thiển thành công làm cho Lê Khải Liệt câm miệng.

—————

P/S: Con sam 6 múi đi đánh lộn ở đâu mà thương tích đầy mình thế, hay là giả vờ kiếm cớ mà xuất hiện trong nhà vợ:>, cố ý để cho vợ băng bó cho mình. Tốn chút máu mà cũng đáng.