Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 187: Hai người đàn ông cầu hôn




Đại sảnh được bố trí đơn giản nhưng lại rất có phong cách, Lydia ngồi trên một chiếc ghế được lót nệm mềm, nàng mặc quần áo với màu sắc tươi sáng, kiểu dáng rộng thùng thình, ngay cả tóc cũng không chải chuốt chỉnh tề, tóc tai bù xù nhận ly nước trái cây do người hầu bưng đến, há to mồm uống cạn.

Nhưng ở trong mắt của hoàng tử Saudi thì hình ảnh này dường như cũng không tạo thành chướng ngại gì, hắn vẫn dùng ánh mắt thâm tình để nhìn chăm chú người đẹp ở trước mặt, “Lydia, đến khi nào thì có thể chuẩn bị hôn lễ của chúng ta? Ta nôn nóng được kết hôn với nàng.”

Tay của Lydia bị cầm lấy, hoàng tử Saudi Qiu Lal, quỳ xuống một chân ở dưới đất, hắn cầm lấy một bó hồng lớn, hương hoa tràn ngập trong không khí.

Deman và Mary Anna ngồi ở một bên nhìn bọn họ, Qiu Lal cầm lấy tay của Lydia rồi khẽ hôn một cái, dưới ánh đèn và những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, cảnh tượng xinh đẹp này giống như một cảnh lãng mạn trong phim điện ảnh, nữ nhân vật chính tựa hồ muốn mở miệng nói cái gì đó thì bỗng nhiên cửa cái bị mởra.

Trên mặt của Wolf đằng đằng sát khí, vệ sĩ canh gác bên ngoài theo bản năng muốn ngăn cản hắn nhưng lại thất bại.

Cánh cửa vô tội lay động vài cái, tất cả người bên trong đều nhìn Wolf đột nhiên xông đến.

“Người không thể lấy hắn, điện hạ.” Sải bước đi đến, cho dù vào lúc này mà Wolf vẫn dùng giọng điệu vừa cung kính vừa cứng ngắc để nói như vậy, trong lòng của Lydia tràn đầy hy vọng nhưng ánh mắt vẫn cứ ảm đạm, “Hử? Vậy à? Vì sao lại không thể?”

“Ngươi là ai? Lập tức cút ra ngoài cho ta!” Hoàng tử Qiu Lal dường như nhận thấy bầu không khí khác thường giữa bọn họ, hắn đứng dậy rồi hung hăng trừng mắt nhìn Wolf.

“Điện hạ, người cũng biết bởi vì người là của ta, hơn nữa ta còn là cha của đứa nhỏ trong bụng người.” Wolf không nhìn Qiu Lal, không nhìn những người khác mà chỉ nhìn Lydia, giống như mọi ngày, chậm rãi quỳ dưới chân nàng.

“Ta xin hứa ta sẽ vĩnh viễn trân trọng người, chiếu cố người, còn có đứa con của chúng ta, cho nên van xin người, công chúa điện hạ, hãy đồng ý lấy ta.” Không có hoa hồng, cũng không có giọng điệu dịu dàng, trên người mặc quân phục bình thường, thậm chí còn dính một chút tro bụi trong phòng giam, Wolf cứ như vậy mà quỳ gối trước mặt nàng.

Lydia đương nhiên rất cao hứng vì hắn có thể xuất hiện đúng lúc, nhưng hiện tại nàng có một nghi vấn cần phải được trả lời, “Bởi vì đứa nhỏ trong bụng ta? Vì đứa nhỏ mà ngươi mới chịu trách nhiệm lấy ta? Là ta kê đơn quyến rũ ngươi, ngươi không cần vì chuyện này mà tự chịu trách nhiệm, ta đáng sợ như vậy hay sao?”

Có lẽ là vì mang thai nên khiến cho nàng trở nên đa sầu đa cảm, vốn định hỏi cho rõ ràng nhưng hiện tại những lời nghiêm khắc lại chậm rãi mang theo cảm giác tủi thân.

Nàng khóc.

Lydia vốn không nhát gan cho nên mới kê đơn Wolf, nhưng cũng sẽ không đau khổ đến mức như vậy. Wolf trầm mặc trong chốc lát, cầm lấy bàn tay của nàng đã bị người khác hôn lên rồi đặt vào ngực của mình, “Đúng vậy, người rất đáng sợ.” Hắn trả lời.

Lydia mở to hai mắt nhìn hắn, Wolf lập tức nắm chặt tay nàng, “Điện hạ….ngài vẫn là báu vật mà ta phải bảo vệ.” Giống như đang tìm từ ngữ thích hợp, hắn nói rất chậm.

“Ta rất sợ người sẽ gặp chuyện không may, sợ khi ta nhìn người thì sẽ bất cẩn mà quên mất chức trách của mình, sợ ta ở bên cạnh người lại bảo vệ người không tốt. Người rất đáng sợ, bởi vì chỉ cần có người ở bên cạnh ta thì ta sẽ…..ta sẽ quên bản thân mình muốn làm cái gì.” Wolf nói một cách rầu rĩ.

Nước mắt rơi xuống cách tay của Wolf, Lydia đồng thời lại nhịn không được mà mỉm cười, trong khi lời nói kế tiếp của Wolf làm cho nàng càng trừng to mắt.

“Còn có một chuyện ta phải nói cho người biết, công chúa điện hạ của ta.” Wolf ngẩng đầu, “Khi ta làm lính đánh thuê thì đã được huấn luyện, một lượng nhỏ thuốc kích thích tuy rằng sẽ có tác dụng nhưng không đến mức làm cho ta mất đi thần trí, lúc ấy….ta biết người là ai, cũng biết ta đang làm cái gì.”

Nói cách khác là hắn ngầm đồng ý chuyện này xảy ra.

Không biết cả đời của Wolf có từng nói nhiều như vậy hay chưa, đến khi Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển đến cửa phòng thì vừa vặn nhìn thấy Wolf bày tỏ, Lydia vừa khóc vừa cười vừa tức vừa giận mà nhào vào lòng hắn, Deman và Mary Anna dường như cũng đã sớm dự đoán được kết cục này, tuy rằng cũng rất kinh ngạc nhưng chỉ thở dài rồi lại mỉm cười.

Hoàng tử Qiu Lal đứng bên cạnh nhìn vị hôn thê của mình cùng một người đàn ông khác anh anh em em khiến cho hắn xanh mặt, là đàn ông, không ai chịu nổi chuyện này, “Deman! Đây là công chúa Hashim của ngươi?” Hắn phẫn nộ, mũi dùi chỉa thẳng vào quốc vương ở nơi này.

“Thân là công chúa của một nước, Lydia quả thật không nên, ta nhận lỗi với ngươi.” Deman chỉ có thể trả lời như vậy, Lydia vốn phải thể hiện mình là một vị công chúa trước, sau đó mới có thể là chính mình.

“Hoàng tử Qiu Lal, ngươi muốn giải quyết chuyện này như thế nào?” Mary Anna biết rõ không thể cứu vãn, đứng bên cạnh Deman, nàng toát ra khí thế của một vị hoàng hậu mà người khác không thể khinh thường.

Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu chỉ là khúc mắc về tình cảm của con cái thì không tính là to tát, nhưng nếu hoàng tử Saudi cố ý muốn gây sự thì chuyện này cũng có thể phá hỏng quan hệ hữu nghị giữa hai quốc gia.

Lydia được Wolf đưa về phòng của mình, hiện tại nàng sắp làm mẹ, cảm xúc kích động không có lợi đối với nàng, Wolf cũng không muốn trực tiếp đối đầu với Qiu Lal, hắn đã làm ra chuyện sai lầm, nếu tiếp tục xung đột với Qiu Lal thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự yên ổn của vương quốc Hashim.

“Giải quyết?” Phẫn nộ làm cho sắc mặt của hoàng tử Qiu Lal đỏ bừng, “Tóm lại ta sẽ không có hứng thú đối với một vị công chúa như vậy, các ngươi đã sớm biết nàng có người đàn ông khác vậy mà còn để ta đến đây cầu hôn! Hashim nợ ta một lời giải thích!”

Là hắn tự mình coi trọng Lydia, cũng chính là hắn muốn đến nơi này cầu hôn, Deman và Mary Anna chỉ là không phản đối mà thôi, nhưng hiện tại hắn lại nói như vậy thì cũng không có ai có thể phản bác.

“Như vậy không bằng cứ nói thẳng cho ta biết, hoàng tử Saudi, ngươi muốn chúng ta bồi thường như thế nào?” Deman muốn hắn khai ra điều kiện.

Qiu Lal trầm mặc trong chốc lát, “Mở ra bảo khố của vương quốc Hashim! Ta muốn lựa chọn thứ mà ta thích! Nếu ta không thể có được công chúa ở nơi này thì ta phải mang thứ khác trở về, nó phải vô giá.”

Vu Duy Thiển cảm thấy bất ngờ rồi nhìn Lê Khải Liệt, đối phương cũng đáp lại hắn một ánh mắt, hai người đều cảm thấy chuyện này có một chút kỳ quái.

Bọn họ không đi vào mà chỉ đứng bên ngoài, thân phận của Lê Khải Liệt là bí mật của hoàng thất đối với người ngoài, cho nên bọn họ cho vệ sĩ canh gác lui ra rồi đứng vào hai bên cánh cửa, những người Saudi khác không biết nên có lẽ sẽ nghĩ bọn họ là vệ sĩ.

“Quốc vương Deman, ngươi có đáp ứng hay không?” Hoàng tử Qiu Lal hỏi lại một lần nữa.

Sau khi nghe rõ những gì mà hắn yêu cầu, Deman cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn thản nhiên xác nhận lại một lần nữa, “Ngươi muốn lựa chọn một ít thứ từ trong bảo khố để mang về, chỉ như vậy?”

“Chỉ như vậy.” Qiu Lal không còn tức giận như trước, lộ ra phong độ mà một vị hoàng tử nên có, hắn đặt tay lên ngực, khom người hành lễ, “Nếu đã không lấy được công chúa thì xin cho phép ta tìm kiếm một món bảo vật khác.”

“Đối với hoàng tử Saudi mà nói, còn có cái gì quý giá mà chiếm không được, e rằng nhìn thấy bảo khố của quốc gia này thì sẽ cảm thấy thất vọng.” Deman không rõ dụng ý về điều kiện này của Qiu Lal, nhưng cách giải quyết như vậy cũng chẳng có gì tổn thất đối với Hashim.

Những thứ trong bảo khố cho dù có đáng giá thế nào thì cũng chỉ là tiền mà thôi, tiền tài tổn thất thì cũng không gây nguy hiểm cho Hashim.

Vì vậy Deman đồng ý, Mary Anna cũng không dị nghị.

“Nghe nói Qiu Lal đã mua một chiếc máy bay Boeing, thay đổi kết cấu nội thất để tạo nó thành một hoàng cung di động, ngươi nói thử xem, một người đã có nhiều tiền đến mức không biết sử dụng để chi vào chuyện gì, vì sao còn muốn đi vào bảo khố của Hashim? Chẳng lẽ hắn không biết nơi đó không có bí mật quân sự gì hay sao, cũng sẽ không có báo cáo tài chính ở trong đó?”

Chờ người bên trong sắp đi ra ngoài, Lê Khải Liệt kéo Vu Duy Thiển đến một gian phòng khác, bên trong không có ai, hắn tùy ý ngồi xuống, không biết lôi từ đâu ra một chai rượu.

Vu Duy Thiển tiếp nhận ly sâm banh, “Muốn chúc mừng cái gì? Em gái của ngươi thu phục được em rể hay hoàng tử Saudi là một kẻ ngốc?”

“Ngươi nói thử xem?” Cùng hắn cụng ly, Lê Khải Liệt ngồi xuống bên dưới chiếc ghế sô pha mà Vu Duy Thiển đang ngồi, tấm thảm lông màu đen huyền lõm xuống, hắn ngửa đầu, “Qiu Lal sẽ là một kẻ ngốc hay sao?”

Đáy mắt màu vàng tựa như phản xạ chất lỏng trong ly rượu, màu sắc u ám di chuyển, “Mấy thứ rác rưởi trong nhà kho hình như bỗng nhiên trở nên đáng giá.” Nguy hiểm và nóng nảy dung hợp.

Lãnh địa bị uy hiếp thì những động vật ăn thịt thường sẽ có ánh mắt này, vì sắp gia nhập vào cuộc săn bắn mà nóng lòng muốn thử thách, Vu Duy Thiển hiện tại biết rõ việc Lê Khải Liệt không chịu an phận là vì nguyên nhân gì.

“Ta thật sự không muốn hỏi ngươi rốt cục đã trộm cái gì, đâu tiên là ông bạn già, tiếp theo là Qiu Lal, thoạt nhìn trước kia cuộc sống của ngươi rất muôn màu muôn vẻ.” Muốn người ta không nghi ngờ ý đồ của Qiu Lal thì rất khó, sự tình luôn dễ dàng khiến người ta liên tưởng.

Mà Lê Khải Liệt cảm thấy chuyện này không cần phải nghĩ nhiều, “Ngươi nói thử xem, cái gì sẽ làm cho Qiu Lal cảm thấy hứng thú như thế?” Hắn vừa vuốt ve chân của Vu Duy Thiển vừa nhàn nhã đặt câu hỏi.

Bàn tay luồn vào bên trong ống quần, giống như một con rắn uốn lượn, trên ngón tay còn có cảm giác mát lạnh từ ly rượu, Vu Duy Thiển lập tức rùng mình, đè lại bàn tay của Lê Khải Liệt, bên dưới đồng tử màu đen nhanh chóng nổi dậy một loại nhan sắc khác, “Rốt cục ngươi muốn biết hắn cảm thấy hứng thú đối với cái gì hay là muốn làm cho ta cảm thấy hứng thú?”

“Có phát hiện hay không? Thân thể của ngươi trở nên mẫn cảm hơn so với trước kia rất nhiều, nhất định là công lao của ta, cần phải chúc mừng một chút.” Lê Khải Liệt không dừng lại mà còn thuận thế vén ống quần của Vu Duy Thiển lên, sau đó cởi giày của đối phương.

Vu Duy Thiển ngã ra sau ghế sô pha, giẫm chân lên vai của Lê Khải Liệt, khẽ nheo mắt nhìn người nọ, “Làm gì?”

Lê Khải Liệt ôm lấy đôi chân dài của Vu Duy Thiển, dễ dàng xé ra ống quần của Vu Duy Thiển, “Làm ngươi.”

Câu trả lời vô cùng thẳng thắn và thành khẩn, hắn đẩy ngã Vu Duy Thiển xuống sô pha.

Sau đó là thảm.

Tiếp theo lại là chiếc giường lớn ở trong phòng…..

Rượu sâm banh cực phẩm bị vẩy lên người để nhấm nháp, tiếng thở dốc và rên rỉ giao thoa, âm thanh thỏa mãn gầm nhẹ đầy nam tính, lại có lúc trở nên phập phồng, Vu Duy Thiển cảm thấy Lê Khải Liệt không giống như bình thường mà có đôi chút hơi quá nhiệt tình.

Tuy rằng bình thường hắn cũng rất nhiệt tình, nhưng lần này rốt cục hắn ngăn cản Lê Khải Liệt, cuối cùng đoạt lại quyền làm chủ, nhưng thiếu chút nữa không có cách nào đi xuống từ trên người của đối phương. Khắp nơi trong phòng đều là dấu vết ân ái của hai người, toàn thân của cả hai ướt sũng tựa như mới vớt lên từ trong nước, quả thật hoang đường đến cực điểm.

Bạn đang �

Sau khi Vu Duy Thiển hỏi hắn thì mới biết được hóa ra nơi này là căn phòng mà trước kia Lê Khải Liệt đã từng ở, Mary Anna vẫn giữ lại cho hắn.

………..

P/S: Lâu rồi mới thấy con sam mê cái chân của Duy lại, hoặc là bình thường kéo rèm nên chẳng thấy được:>