Vu Sư

Chương 101




Phòng làm việc.

Bắc Phồn đang cầm cái ấm tưới nước cho cây cảnh phía trước cửa sổ sát đất, bên cạnh cậu ấy là Dịch Quan đang cầm ly cà phê nói chuyện phiếm với cậu ấy. Khi Quý Lãng từ cửa lớn của khu quy hoạch đi vào, hai người họ thông qua cửa thủy tinh đã nhìn thấy từ xa.

“A, Bắc Phồn, hình như đó là sếp kìa.” Dịch Quan chỉ ra ngoài cửa sổ nói.

Bắc Phồn ngẩng đầu lên nhìn qua, tức giận đáp: “Mới có một tuần mà ngay cả sếp cũng nhận không ra.”

“Không phải, cậu xem có phải hôm nay sếp có gì đó khác thường không.” Dịch Quan nói một cách ẩn ý.

“Không phải chỉ là thay bộ quần áo thôi sao.” Bắc Phồn đứng dậy, không kìm được mà bình luận: “Cậu khoan hãy nói, sếp thay bộ quần áo này cảm giác như trẻ ra ít nhất năm tuổi. Trông giống như một sinh viên đại học vậy, khí chất cũng thay đổi luôn.”

Phòng làm việc nằm ở phía tây nam của khu quy hoạch, bên ngoài là những cảnh quan công viên mà khu quy hoạch bố trí, vì người làm vườn dày công bảo vệ nên thảm thực vật bên trong rất xum xuê tươi tốt, bốn mùa đều có hoa tươi tô điểm. Hôm nay trời xanh nắng đẹp, Quý Lãng chầm chậm bước đến, mặc một chiếc áo len lười màu xanh da trời, bên dưới phối hợp với một chiếc quần jean sáng màu cùng với một đôi giày thể thao màu trắng, cơ thể từ trên xuống dưới không có một trang sức dư thừa nào, cả người sạch sẽ thanh khiết mà đi đến, tựa như thiếu niên bên trong tiểu thuyết manga.

“Đúng, chính là khí chất.” Dịch Quan cuối cùng cũng bắt được trọng điểm, vỗ đùi nói: “Hình như sếp không còn đáng sợ nữa.”

“Ừm? Hả?” Bắc Phồn cũng đã phản ứng lại, lập tức trừng hai mắt lên: “Đúng thật này, sao sếp lại không đáng sợ nữa rồi?”

“Hai người đang hò hét cái gì vậy?” Đan Tuấn Nghị ở một bên nghe được cũng bưng ly cà phê đi đến, rồi mới theo ánh mắt của hai người mà nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó kêu lên một tiếng ‘mẹ nó’ tựa như vừa bị dọa sợ: “Đó là sếp hả?”

Vị thiếu niên lang nhanh nhẹn bước đến này là ông chủ âm tình bất định, máu lạnh độc mồm nhà họ sao?

Lúc này Quý Lãng cũng đã đi đến cửa phòng làm việc, anh đẩy cửa đi vào, ánh mắt quét qua, nhìn thấy ba người đang đứng trước cửa sổ sát đất trợn mắt há mồm, liền khẽ nhíu mày: “Đông Vĩnh Nguyên đâu?”

Cái cau mày này của anh khiến khí chất quen thuộc lại một lần nữa quay về. Ba người cảm giác được khí tức âm u quen thuộc kia, không hiểu sao trong lòng lại thả lỏng.

“Đông Tử đã đến rồi, có lẽ đang ở trong nhà vệ sinh.” Bắc Phồn nói.

Lúc này, giọng nói của Đông Vĩnh Nguyên cũng được truyền đến từ phía nhà vệ sinh, anh ta hình như đang cùng người ta cãi lộn gì đó, âm thanh rất lớn.

“Tôi nhận nhiệm vụ thì đã làm sao nào? Sao tôi không thể nhận nhiệm vụ chứ? Tôi cũng là thành viên của hiệp hội, tôi có quyền nhận nhiệm vụ trên trang web của hiệp hội. Sao anh có thể nhận còn tôi thì không chứ? Cái gì mà tôi không hoàn thành được? Tôi còn chưa đi làm nhiệm vụ sao anh đã biết là tôi không hoàn thành? Tôi nói cho anh biết Hứa Uy, nhiệm vụ này tôi chắc chắn sẽ nhận, anh cứ đợi mà bị vả mặt đi.”

Đông Vĩnh Nguyên hình như bị chọc tức không nhẹ, hung hăng nhấn tắt điện thoại. Vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với bốn đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

“Sế...sếp, chào buổi sáng.” Đông Vĩnh Nguyên nhìn thấy Quý Lãng thì có chút giật mình.

“Cho anh cái này.” Quý Lãng cũng không thừa lời, lấy từ trong túi áo ra một con búp bê to bằng bàn tay.

Vu Miểu Miểu đã nói rõ tình hình qua wechat cho Đông Vĩnh Nguyên từ trước, Đông Vĩnh Nguyên đương nhiên đã biết rằng bên trong con búp bê kia là ai. Anh ta lập tức bước đến, nhận lấy búp bê: “Cảm ơn sếp.”

“Chuyện còn lại Miểu Miểu nói với anh rồi?” Quý Lãng hỏi.

“Nói rồi nói rồi, vé đi đến Dung Thành tôi cũng đã mua xong.” Đông Vĩnh Nguyên liên tục nói.

“Ừ, nhớ phải viết giấy xin phép nghỉ.” Nói xong, Quý Lãng liền rời đi, đến phòng làm việc của mình.

Còn...còn phải viết giấy xin phép nghỉ? Không được tính là đi công tác sao?

“Anh muốn xin nghỉ để đến Dung Thành?”

“Bà chủ bảo anh đi?”

“Sao bà chủ lại cho anh một con búp bê mơ đẹp nữa rồi?”

Quý Lãng vừa đi, ba người trong phòng làm việc liền bu lại, từng người từng người hỏi một cách tò mò.

“Đây không phải là búp bê mơ đẹp, đừng đụng chạm lung tung.” Đông Vĩnh Nguyên đánh rớt cái móng vuốt mà Bắc Phồn thò qua, trong này chứa một lão quỷ năm trăm năm đấy, thò móng vuốt ra sờ lung tung, muốn chết à.

“Không phải búp bê mơ đẹp, chẳng lẽ...” Dịch Quan là người duy nhất từng có kinh nghiệm nuôi búp bê, cậu ấy nhìn chằm chằm búp bê một lúc rồi hỏi thử: “Bà chủ lại chứa hồn phách của ai bên trong?”

Hóa ra bọn họ biết được bí mật của búp bê Vu sư.

Quỷ công tử vốn đang giả bộ làm búp bê nghe vậy, liền lập tức chuyển động cơ thể.

“Móa!” Ba người đều bị dọa đến nhảy ngược cả lên.

“Mấy người các cậu, đều là điển hình của Diệp Công thích rồng.” Đông Vĩnh Nguyên gần đây rất phiền não về ba người đồng nghiệp này. Từ sau sự kiện chiêu hồn lần trước, mấy người bọn họ khi rảnh rỗi không có việc gì làm đều nghe ngóng những chuyện của giới Huyền Học từ anh ta, biểu hiện vừa hưng phấn vừa tò mò, hận không thể mở mắt âm dương để làm bạn với quỷ. Được thôi, lúc này gặp được quỷ thật rồi, ai nấy đều bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.

[Diệp Công thích rồng; chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không) (Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy)].

Quỷ công tử không để ý đến ba người kia mà quay lại hỏi Đông Vĩnh Nguyên: “Khi nào thì xuất phát?”

“Tôi mua vé máy bay lúc mười một giờ rưỡi, đợi tôi thu dọn một chút rồi đi.” Sau khi Đông Vĩnh Nguyên nhận được tin nhắn thì lập tức lên mạng đặt vé máy bay: “Đúng rồi, tôi có cần mang theo thứ gì không?”

“Không cần. Đến lúc đó nhặt một cục gạch dưới đất lên trực tiếp đánh ngất đi là được.” Quỷ công tử nói một cách tùy tiện.

“Như vậy...có phải hơi qua loa không?” Dù sao cũng là nhiệm vụ cấp A của hiệp hội, quẻ quỷ giá trị gần trăm vạn tệ đó. Một cục gạch liền giải quyết xong?

“Nếu như đấu pháp thì anh chắc chắn không phải là đối thủ của ông ta. Nhưng ông ta tế luyện thì cần phải hao tổn một lượng lớn linh lực, hơn nữa huyết tế cần phải bỏ ra một lượng máu lớn. Chúng ta đợi đến khi trận pháp vận hành được một nửa thì đi vào, lúc đó ông ta chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn là một người bình thường đã mất đi quá nhiều máu. Nếu như ngay cả một người đã mất quá nhiều máu mà anh còn đánh không lại thì có thể cân nhắc đến việc mang theo người trợ giúp hoặc là báo cảnh sát.” Quỷ công tử trong sáng ngoài tối châm chọc.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Đông Vĩnh Nguyên lập tức thở phào nhẹ nhõm, không hề cảm nhận được mình vừa bị quỷ công tử chế giễu. Về việc báo cảnh sát, anh ta lại càng không nghĩ đến. Báo cảnh sát rồi thì làm sao mà bàn giao nhiệm vụ được nữa, không phải là mất tiền thưởng rồi sao?

“...” Quỷ công tử im lặng. Đột nhiên cảm nhận được rằng tranh cãi với người khác thì cũng phải tìm một người có trí thông minh cao, nếu không thì đối phương sẽ không hiểu gì.

“Anh cứ đợi tôi ở đây một chút trước đã, tôi còn có việc phải xử lý, hai mươi phút sau chúng ta xuất phát.” Nói rồi, Đông Vĩnh Nguyên đặt quỷ công tử lên bàn trà của phòng đọc sách rồi mới quay về vị trí xử lý công việc của mình.

Ài, còn phải viết giấy xin nghỉ phép.

Quỷ công tử hình như cũng không sốt ruột. Anh ta nhìn qua bàn trà một chút, phát hiện phía trước cách đó không xa có một quyển sách, vì vậy liền đi đến, thuận tay lật nó ra, ung dung mà đọc.

Từ khi có được cơ thể búp bê này, hai ngày nay việc mà anh ta làm nhiều nhất ở biệt thự chính là đọc sách. Nếu không phải là vì đi bắt Điêu Vĩnh Niên, có lẽ anh ta còn có thể ngồi trong căn phòng đó đến khi đọc hết tất cả mọi quyển sách mới thôi. Anh ta lật hai trang của quyển sách này ra, rất nhanh đã phát hiện đây là một quyển tiểu thuyết phạm tội, hơn nữa còn lấy góc nhìn của kẻ xấu mà viết thành thì lập tức cảm thấy thích thú. Đang đọc hăng say thì trên trang sách bỗng nhiên có ba cái bóng xuất hiện.

Quỷ công tử ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba gương mặt to lớn. Ba người thanh niên, vẻ mặt đều đang rất tò mò và hưng phấn, tất cả đều đang dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào anh ta.

“À...chào anh, tôi tên Bắc Phồn.”

“Tôi là Dịch Quan.”

“Đan Tuấn Nghị.”

Quỷ công tử vừa nhìn là biết có chuyện gì, ba người này đang tò mò về anh ta. Nghĩ đến việc sau này mình sẽ phục vụ cho Vu sư mười năm, vì vậy miễn cưỡng coi như có quan hệ đồng nghiệp với ba thanh niên này, liên kết tình cảm một chút cũng là việc cần làm. Vì vậy quỷ công tử liền lộ ra chút ý cười, thi lễ với ba người đó: “Chào các vị, tại hạ Nguyên Bạch.”

“Anh...anh chết rồi sao?” Dịch Quan kích động hỏi một vấn đề ngu ngốc.

“Chết rồi.” Quỷ công tử nhẫn nhịn sự kích động muốn trợn mắt, hiền hòa đáp lại.

“Chết bao lâu rồi?” Bắc Phồn truy hỏi.

“Hơn bảy trăm năm.” Quỷ công tử đáp.

“Hơn bảy trăm năm, vậy chính là thời kỳ cuối của Nam Tống hoặc là thời kỳ đầu của nhà Nguyên.” Đan Tuấn Nghị đã từng viết một cuốn tiểu thuyết liên quan đến thời Nam Tống, vì vậy có chút ấn tượng với niên đại này.

“Triều Nguyên.” Quỷ công tử nói.

“Anh đã chết lâu như vậy rồi, chết thế nào vậy? Sao đã lâu như vậy rồi mà còn không đi đầu thai?” Bắc Phồn hóng hớt.

“Hỏi cái gì vậy hả?” Dịch Quan nhéo Bắc Phồn một cái thật mạnh. Lại còn hỏi người ta chết như thế nào, đây không phải là đâm vào tim của người ta hay sao?

“Xin...xin lỗi nhé. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy quỷ, có hơi kích động.” Bắc Phồn lập tức xin lỗi.

“Không có gì. Những con quỷ như tôi quả thực không phổ biến.” Quỷ công tử cũng không tức giận, có điều để không tiếp tục vấn đề mình đã chết như thế nào, anh ta liền chuyển tầm nhìn sang Dịch Quan, chủ động hỏi sang chuyện khác: “Anh tên Dịch Quan?”

“Đúng.” Dịch Quan gật đầu.

“Trước đây chúng ta từng có giao lưu.” Quỷ công tử nói.

“Chúng ta từng có giao lưu? Lúc nào vậy?” Dịch Quan ngẩn ra.

“Có phải trước đây không lâu anh từng bói một quẻ trên một cửa hàng tên Quẻ Quỷ trên mạng không?” quỷ công tử nói.

“Đúng là có chuyện này.”

“Tôi chính là quẻ quỷ.” Quỷ công tử đáp.

“Anh là quẻ quỷ?” Ba người hít vào một ngụm khí lạnh.

“Là tôi. Quẻ đó của tôi tính có chuẩn hay không?” Quỷ công tử mỉm cười hỏi.

“Chuẩn, cực kỳ chuẩn. Nhờ có quẻ tượng kia của anh mà em gái tôi đã thuận lợi tìm được bác sĩ, chữa khỏi bệnh cho bố tôi.” Ánh mắt Dịch Quan nhìn quỷ công tử lập tức thay đổi, trong nháy mắt tràn đầy sự cảm kích: “Hóa ra anh chính là quẻ quỷ, anh là ân nhân của tôi. Không, là ân quỷ, cảm ơn anh.”

Nói rồi, Dịch Quan bái một cái thật sâu với quỷ công tử.

“Không cần khách khí. Anh bỏ tiền, tôi xem quẻ, hai chúng ta không ai nợ ai.” Ngày đó sở dĩ anh ta xem quẻ bói kia là vì anh ta biết quẻ bói này sẽ mang đến bước ngoặt cho mình, vì vậy mới xem.

“Tuy là nói như vậy, nhưng tôi chỉ bỏ ra một vạn tệ, so với những gì anh cho chúng tôi thì thực sự quá ít. Hơn nữa tôi đưa cho anh là nhân dân tệ, tình trạng của anh thế này có lẽ cũng không tiêu được.” Dịch Quan nói.

“Cũng phải.” Một vạn tệ kia cũng là khiến cho Điêu Vĩnh Niên được lợi. Có điều, ông ta cũng không có cơ hội để tiêu, vậy cũng được rồi.

“Anh có yêu cầu gì khác hay không? Anh cứ việc nói ra, có thể làm được thì tôi nhất định sẽ làm.” Dịch Quan thật sự muốn báo đáp quỷ công tử. Sức khỏe của một người, đặc biệt là đối với tầng lớp phú hào như nhà họ Trần là một thứ tốn bao nhiêu tiền cũng không đổi lại được.

Tình huống như vậy, nếu như liên tục khước từ ngược lại cũng không tốt. Quỷ công tử trầm ngâm một lát, quyết định mang ra một yêu cầu không lớn cũng không nhỏ, để Dịch Quan làm chút việc cho anh ta cũng coi như báo ân rồi: “Nếu như hỏi tôi có yêu cầu gì, hay là anh giúp tôi tìm kiếm một thân thể đi.”

“Hả?” Lời này của anh ta vừa thốt ra, ba người lại hít một ngụm khí lạnh.

“À, à thì...” Dịch Quan bất chấp mà nói: “Ân quỷ, mua bán thi thể là việc làm phạm pháp.”

Quỷ công tử sững sờ, sau đó bật cười: “Các anh nghĩ đi đâu vậy, thân thể mà tôi nói là thân thể giống như tôi bây giờ.”

Mọi người lúc này mới hiểu ra, lập tức cười ngượng ngùng.

“Hóa ra là thân thể này, tôi còn tưởng là...” Dịch Quan lúng túng: “Cái này dễ xử lý thôi, anh có yêu cầu cụ thể gì với thân thể không?”

“Yêu cầu...” Quỷ công tử nhìn qua năm ngón tay bị dính vào nhau của mình, nói: “Càng tinh xảo thì càng tốt, tốt nhất là phỏng theo cơ thể của loài người mà làm ra. Thân thể của tôi bây giờ tuy rằng có thể hành động nhưng lại không có ngón tay, rất nhiều lúc không tiện.” Ví dụ như lúc lật sách, cũng có chút tốn sức.

“Đó không phải là mô hình manga sao? Mọi người đợi tôi một chút.” Bắc Phồn dường như là nghĩ ra điều gì, bỗng quay người chạy về văn phòng, một lúc sau thì ôm một hộp chuyển phát nhanh đi đến.

“Đây là gì vậy?” Dịch Quan hiếu kỳ.

“Đây là chuyển phát nhanh sáng nay tôi vừa nhận được, vẫn chưa mở ra đâu, tôi dùng rất nhiều tiền để mua đấy.”

“Mô hình Kỳ Hồn?” Đan Tuấn Nghị nhớ mang máng là hôm qua lúc chuẩn bị tan làm Bắc Phồn đã từng nhắc đến.

“Không sai.” Tay của Bắc Phồn không hề ngơi nghỉ, rất nhanh đã mở được hộp chuyển phát nhanh, lộ ra một hộp quà màu đen bên trong. Hộp quà cũng rất nhanh đã được mở ra, bên trong có một con búp bê tinh xảo.

Con búp bê này mặc một bộ đồ màu trắng trông rất kỳ lạ, đội một cái mũ có chóp cao màu đen, dưới mũ là tóc dài màu tím. Mặt mày tinh xảo, khóe môi mang theo ý cười, vô cùng tuấn mỹ.

“Đẹp quá.” Dịch Quan và Đan Tuấn Nghị không kìm được mà tán thưởng. Bọn họ đều đã từng xem bộ manga này, vì vậy đều có quyền lên tiếng đối với sự xấu đẹp của mô hình manga.

“Đương nhiên rồi. Cái này là do tôi bỏ ra một món tiền rất lớn nhờ người ta làm theo yêu cầu đấy. Nói thật cho các anh biết, tiêu tốn mất một tháng tiền lương của tôi cơ. Mô hình này của tôi khác với mô hình thông thường trên thị trường, phỏng theo người thật mà làm, các vị trí khớp nối của cơ thể đều có thể động đậy. Còn có quần áo này, cái quạt này đều là bằng tơ lụa.” Bắc Phồn đắc ý nói.

Quỷ công tử từ nãy đến giờ vẫn luôn không có biểu cảm gì, vừa nghe đến các vị trí khớp nối trên cơ thể có thể động đậy thì lập tức hai mắt sáng lên.