Vu Sư

Chương 111




Giữa trưa ngày hôm sau, nhân lúc thời gian nghỉ trưa, Vu Miểu Miểu đi đến biệt thự một chuyến.

Vu Miểu Miểu kiểm tra Oa Oa từ đầu đến chân một lượt, sau đó hài lòng xoa xoa đầu búp bê: “Không tệ, rất nghe lời, không ăn đồ linh tinh.”

“Oa Oa, ngoan.” Oa Oa được khen ngợi liền híp cả hai mắt.

“Nếu như em thật sự ngoan, trừ khi sau này chị mang em ra ngoài thì em không được phép ra.” Vu Miểu Miểu lại nói.

Đôi mắt mới híp lại của Oa Oa lập tức mở lớn, giãy dụa nhảy ra khỏi tay của Vu Miểu Miểu, lộc cộc chạy đến núp sau lưng quỷ công tử. Chỉ tiếc rằng cơ thể to bằng bàn tay của quỷ công tử hoàn toàn không che chắn được cho cơ thể to lớn của nó.

Vu Miểu Miểu ‘xì’ một tiếng, bỗng nhiên có một cảm giác tựa như con của mình đã bị người ta dạy hư: “Sắp nghỉ đông rồi, đến lúc đó tôi lại phải tìm một con lệ quỷ thích hợp để Oa Oa nuốt vào, nếu không Oa Oa sẽ hoàn toàn biến thành em gái của anh mất.”

Từ sau khi thừa hưởng ký ức của quỷ công tử, Oa Oa và quỷ công tử bắt đầu trở nên rất thân thiết. Có rất nhiều lần đến cuối tuần Vu Miểu Miểu và Quý Lãng đến đón, Oa Oa lại có chút không nỡ rời đi.

Quỷ công tử nghe vậy, vẻ mặt vẫn luôn cười tủm tỉm bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Oa Oa chính là em gái của tôi.”

Vu Miểu Miểu Miểu khẽ cau mày, đây là lần đầu tiên quỷ công tử dùng giọng điệu và vẻ mặt như vậy để nói chuyện với cô, cái tên này có phải đã quá nhập tâm vào vai diễn rồi không.

“Anh nên biết rằng sở dĩ Oa Oa thân thiết với anh là vì trong thời gian này nó vẫn luôn thừa hưởng ký ức của anh. Mà trong ký ức của anh, tình cảm đối với em gái và người nhà quá sâu đậm, điều này dẫn đến việc Oa Oa đối với anh không giống những người khác. Nhưng Oa Oa hiện giờ chỉ là tàn hồn, nó vẫn chưa hình thành tình cảm của bản thân, vẫn cần phải trưởng thành. Đợi đến khi ký ức của anh không thể tiến hành bổ sung đối với tình cảm của nó được nữa thì tôi sẽ truyền ký ức và tình cảm mới vào cho nó. Đến khi tình cảm và ký ức mới được truyền vào, nó sẽ có một tính cách hoàn toàn khác.” Vu Miểu Miểu nhắc nhở.

Sở dĩ cô nhắc nhở quỷ công tử là vì sợ rằng quỷ công tử sẽ đặt quá nhiều tình cảm đối với Oa Oa, mà Oa Oa hiện tại vẫn chỉ là tàn hồn, tính cách và tình cảm sẽ tùy từng lúc mà biến hóa. Cô sợ rằng đến khi Oa Oa thay đổi tính cách, quỷ công tử sẽ vì chênh lệch quá lớn mà lâm vào chấp niệm. Mỗi một lệ quỷ đều có chấp niệm, mà theo sự quan sát của Vu Miểu Miểu trong khoảng thời gian này, chấp niệm của quỷ công tử chính là người nhà và tình thân.

Quỷ công tử có thực lực gần bằng với quỷ tướng, cô cũng không muốn thấy cảnh chấp niệm khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại của đối phương bỗng nhiên vì Oa Oa mà trở nên rối loạn.

“Bà chủ, tôi biết cô muốn nói gì, tôi cũng hiểu rõ điều đó.” Quỷ công tử thần sắc lạnh nhạt: “Oa Oa là tàn hồn, tình cảm vẫn còn thiếu hụt, tính cách lại càng chưa hình thành. Một khi tình cảm của nó đã hoàn chỉnh, hồn phách được bổ sung hoàn toàn, cô cũng sẽ lập tức đưa nó đến luân hồi đầu thai, đến lúc đó Oa Oa lại càng không nhớ gì cả. Không chỉ không nhớ được tôi mà ngay cả cô nó cũng sẽ quên mất.”

“Nhưng như vậy thì đã sao? Mỗi người sau khi chết đi, chỉ cần đầu thai lần nữa thì đều sẽ quên hết kiếp trước. Tình cảm dù có sâu hơn đi chăng nữa, uống một bát canh Mạnh bà xong cũng sẽ quên sạch. Nhưng chẳng lẽ vì như vậy mà chúng ta không thể đối xử tốt với người bên cạnh mình sao?”

Vu Miểu Miểu nhìn thời gian, cô phải quay về để kịp giờ lên lớp rồi, vì vậy không cùng quỷ công tử tranh luận nữa mà nói thẳng: “Tôi chỉ sợ chấp niệm của anh nổi lên lần nữa, tu vi tăng lên rồi hóa thành quỷ tướng. Đến lúc đó tôi bắt buộc phải để búp bê chiếm đoạt anh.”

“Thì ra là vậy.” Quỷ công tử bừng tỉnh, cười đáp: “Bà chủ nghĩ nhiều rồi, cho dù Oa Oa có thay đổi thì tôi cũng sẽ không nổi lên chấp niệm.”

“Vậy là tốt nhất.” Vu Miểu Miểu nhìn qua Oa Oa, vẫy vẫy tay: “Qua đây, chị cho em một chút vu lực.”

Nghe vậy, hai mắt Oa Oa sáng lên, lạch bạch chạy qua đó. Vu Miểu Miểu đưa tay lên sờ đầu của Oa Oa, vu lực trên cơ thể chuyển động, truyền dẫn cho Oa Oa một phần vu lực. Oa Oa thỏa mãn kêu lên một tiếng, không ngừng cọ vào tay Vu Miểu Miểu như một chú mèo con.

Vu Miểu Miểu truyền cho Oa Oa một nửa vu lực của bản thân rồi dừng lại. Nếu như truyền vào quá nhiều thì cơ thể của cô cũng sẽ mệt mỏi. Đây cũng là điều tai hại khi cô và Oa Oa tách nhau ra. Nếu như cô và Oa Oa luôn ở bên nhau, Oa Oa sẽ vô thức mà thay đổi và hấp thụ vu lực, gần như sẽ không gây ra ảnh hưởng với cô.

“A, a a.” Hấp thu vu lực xong, tinh thần của Oa Oa cũng vì đó mà rung động. Nó bỗng nhiên chỉ về một khối hồn thể màu đen trên bàn trà.

Vu Miểu Miểu nhìn lướt qua, lập tức nhận ra hồn thể đó là một cái tay bị đứt. Có lẽ là ma nữ hôm qua đã để lại.

“Ăn đi.”

Oa Oa thấy Vu Miểu Miểu đồng ý lập tức mở cái miệng nhỏ ra, hút cái hồn thể kia đi đến rồi đó nuốt chửng nó vào bụng như sợ rằng bị ai đó lấy mất.

Từ đêm hôm qua, Oa Oa đã rất muốn nuốt cái tay này vào bụng. Nhưng vì lời căn dặn của Vu Miểu Miểu nên nó vẫn luôn nhẫn nhịn đến bây giờ. Hiện tại cuối cùng cũng đã đợi được rồi, liền vội vàng nuốt nó xuống.

“Oa Oa hình như rất đói.” Quỷ công tử thấy vậy liền lên tiếng: “Hay là mấy ngày này tôi ra ngoài bắt vài con ma quỷ, đợi đến thứ sáu cô mang về cho Oa Oa ăn?”

Vu Miểu Miểu liếc nhìn anh ta một cái: “Anh cho rằng tôi cố ý để Oa Oa bị đói?”

“Tôi không dám.” Cho dù không phải cố ý thì cũng là đang lơ là Oa Oa một cách nghiêm trọng. Trong mắt của quỷ công tử, bà chủ từ thứ hai đến thứ sáu đều bận việc học tập, không có thời gian cho Oa Oa ăn. Cuối tuần lại bận hẹn hò với ngài Quý, cũng không có thời gian cho Oa Oa ăn. Oa Oa thực sự quá đáng thương rồi, quả thật biến thành búp bê canh giữ trong biệt thự.

“Không sai, tôi cố ý để nó đói.”Vu Miểu Miểu bỗng nhiên thừa nhận.

Quỷ công tử sững sờ, gương mặt đối diện với Vu Miểu Miểu cũng trở nên mờ mịt: “Tại...tại sao?”

“Tôi không cho Oa Oa ăn, ngoài việc sợ rằng năng lượng của nó mất cân bằng mà tôi không ở bên cạnh ra thì còn một nguyên nhân khác. Hồn thể của Oa Oa đã hoàn thành được khoảng tám mươi phần trăm, chỉ cần bổ sung hai mươi phần trăm nữa thì sẽ trọn vẹn.” Vu Miểu Miểu giải thích: “Nhưng tốc độ tăng trưởng về tình cảm của Oa Oa không theo kịp hồn thể, tôi cũng chỉ đành bỏ đói nó. Bởi vì nếu không cẩn thận để hồn thể của nó hoàn thành thì cũng chỉ có thể lấy trí thông minh hiện tại đi đầu thai. Anh muốn như vậy sao?”

Nói đến đây, Vu Miểu Miểu không nhịn được mà thở dài. Oa Oa lớn nhanh như vậy, năng lực Mộng Yểm của tướng công chắc chắn là chiếm công nhiều nhất. Cũng may năng lực Mộng Yểm đối với Oa Oa bây giờ đã không có nhiều hiệu quả tẩm bổ  nữa, nếu không thì cô cũng không dám cho Oa Oa tiếp tục nuốt năng lực Mộng Yểm của tướng công.

“Vậy...vậy cứ để nó bị đói đi.” Mặc dù quỷ công tử cảm thấy Oa Oa bây giờ cũng rất tốt, nhưng anh ta cũng không thể che giấu lương tâm mà để Oa Oa đi đầu thai như vậy.

“Tôi còn có tiết học, đi trước đây.” Vu Miểu Miểu thực sự không thể tiếp tục ở lại được nữa, cô xoa xoa đầu Oa Oa dặn dò: “Không được phép ăn linh tinh biết chưa?”

Oa Oa lúc này vừa mới ăn no nên rất dễ nói chuyện, ngoan ngoãn gật đầu liên tục.

Những ngày sau đó trôi qua rất yên bình. Đông Vĩnh Nguyên không nhận nhiệm vụ mới nữa, quỷ công tử cùng Oa Oa ngày ngày đọc sách. Oa Oa và Đại Hổ mỗi ngày đến khi trời trong liền đi phơi nắng, Liễu Mị Nhi vẫn quan tâm đến livestream như cũ. Vu Miểu Miểu nghiêm túc học hành, tiện thể mong chờ đến tết nguyên đán. Nhưng phòng làm việc mấy ngày nay đều vô cùng bận rộn, bốn người không ngừng đi đi lại lại giữa nhà tù và phòng làm việc để thu thập tài liệu thực tế.

Tuy rằng tất cả những tài liệu thực tế mà bọn họ thu thập đều được đưa đến cho Quý Lãng, nhưng Quý Lãng cũng chỉ tiện tay lật qua hai quyển rồi bỏ vào một góc. Bởi vì một tuần trước anh đã thông qua việc đi vào giấc mơ để hiểu rõ toàn bộ chi tiết của vụ án. Trong đó bao gồm ma túy, đương nhiên cũng bao gồm Hoắc Minh Tri và những chiến hữu kia của anh ta.

Trải qua lần nhập mộng này, cảm giác của Quý Lãng đối với Hoắc Minh Tri đã thay đổi không ít. Trước nay anh không hề tin rằng trên đời này có một người tốt thuần túy, chỉ cảm thấy rằng tất cả mọi chuyện trên đời này xảy ra đều hoàn thành dưới lợi ích và sự ép buộc. Nhưng sau khi nhập mộng, thấy Hoắc Minh Tri đấu trí đấu dũng với ma túy mà nhiều lần rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Lại thông qua giấc mơ của Hoắc Minh Tri mà nhìn thấy những người công an vì truy bắt tội phạm ma túy mà hi sinh, anh bỗng nhiên có một nhận thức hoàn toàn mới đối với cảnh sát.

Có lẽ tất cả mọi người trên thế gian đều có lòng riêng, nhưng cũng có một nhóm người có thể vì niềm tin mà không tiếc hi sinh tính mạng. Bọn họ bảo vệ hi vọng và chính nghĩa.

Sau khi đã làm rõ mọi chi tiết, Quý Lãng quyết định sẽ liên tục đăng tải truyện. Vào lúc Quý Lãng đưa ra quyết định đó, ở dưới lầu, Hoắc Minh Tri lại tiếp tục đến giục bản thảo.

“Đội trưởng Hoắc, anh lại đến rồi à.” Bây giờ mỗi khi Bắc Phồn nhìn thấy Hoắc Minh Tri đều có một cảm giác như đang nhìn bên A vậy.

“Tôi tới xem các cậu có gì cần giúp đỡ không.” Hoắc Minh Tri mặt dạn mày dày cười đáp.

“Tài liệu được đưa đến chỗ chúng tôi đã rất đầy đủ rồi, có một số chỗ không hiểu thì mấy ngày nay chúng tôi cũng đã đi hỏi rồi, những việc còn lại chỉ là sắp xếp lại tài liệu mà thôi.” Dù sao trước đây đơn vị chế tác cũng đã thu thập không ít tài liệu thực tế, giúp bọn họ tiết kiệm không ít công sức.

“Các cậu cũng đã sắp xếp mấy ngày rồi, khi nào thì bắt đầu viết?” Hoắc Minh Tri hỏi.

Ba người vì vùi đầu sắp xếp tài liệu, đẩy nhanh tốc độ mà đã vài ngày không ngủ nghe vậy liền đồng loạt nhìn sang, dùng sắc mặt trắng bệch cùng đôi mắt thâm quầng để biểu đạt sự kháng nghị.

“Khụ,...à...gì nhỉ. Hôm nay là ngày 31, ngày mai là tết dương rồi. Mọi người không cần phải vội vàng, đợi nghỉ lễ qua tết xong thì lại làm tiếp cũng không muộn. Ha ha ha...” Hoắc Minh Tri cười lúng túng.

“Đội trưởng Hoắc, thể loại phạm tội vốn dĩ đã có tính logic rất cao. Người bình thường viết thể loại này chỉ riêng thời gian chuẩn bị cũng ít nhất là ba tháng. Chúng tôi mới tiếp nhận được mười ngày, mười ngày thôi.” Dịch Quan không nhịn được nữa, tức giận rít gào.

“Người bình thường là như vậy, nhưng các cậu đâu phải người bình thường.” Hoắc Minh Tri chống lại sự gào thét của Dịch Quan.

Ba người khẽ giật mình, trong lòng kêu ‘thịch’ một tiếng. Không phải người bình thường? Ý gì vậy? Không lẽ thân phận một nhà ba người của sếp bị phát hiện rồi?

“Các cậu đừng giả bộ nữa. Tôi biết rằng các cậu đều hiểu một phần nhất định về các vụ án trọng đại trong nước, nếu không thì tài liệu cho Quý Lãng lại viết được nhiều sách như vậy chứ?” Không sai, Hoắc Minh Tri chắc chắn rằng phòng làm việc của Quý Lãng không đơn giản, bao gồm cả những nhân viên của anh.

“Tôi biết các cậu sẽ không thừa nhận. Nhưng không sao cả, chúng ta ngầm hiểu với nhau. Yên tâm, chỉ cần các cậu không phạm pháp thì tôi sẽ không bắt các cậu.” Hoắc Minh Tri cắt ngang lời giải thích của ba người họ.

“...” Nhóm ba người.

Có bản lĩnh thì anh tìm chứng cứ đến  bắt chúng tôi đi, nếu anh có thể tìm bằng chứng về sự việc không tồn tại thì coi như anh giỏi. Nếu không, tôi vô cùng nghi ngờ anh đang có ý định thông qua sự suy đoán không có căn cứ để thực hiện hành vi giục bản thảo một cách vô nhân đạo.

“Được rồi, tôi biết các cậu có áp lực lớn. Nhưng nghĩ đến tiền thưởng đi.” Hoắc Minh Tri uy hiếp xong liền đổi thành dụ dỗ.

“Tôi thiếu chút tiền đó à?” Dịch Quan căm phẫn.

Hoắc Minh Tri nhìn Dịch Quan, bừng tỉnh nói: “À, tôi quên mất. Bây giờ cậu đã là thái tử của tập đoàn Huyễn Linh, quả thực là không thiếu tiền.”

Dịch Quan vừa định nói gì đó thì lại nghe Hoắc Minh Tri nói: “Vậy tại sao cậu còn làm việc ở đây, áp lực lớn như vậy, không từ chức sao?”

Ý gì vậy? Không lẽ cậu ấy có tiền thì không xứng với một công việc có áp lực lớn sao? Dịch Quan bị chọc giận đến mực lồng ngực phát đau.

“Đinh.”

Đúng lúc ba người bị Hoắc Minh Tri thúc giục đến mức muốn ra tay với anh ta thì điện thoại của Hoắc Minh Tri bỗng vang lên một tiếng. Anh ta cầm lên xem, sau đó cả người bỗng nhiên phấn khích đến mức vỗ bàn một cái, bật cười ha hả.

“Mấy người các cậu đúng là xấu xa, muốn tạo bất ngờ cho tôi à?”

“Bất ngờ gì?” Đan Tuấn Nghị hỏi.

“Quý Lãng đã bắt đầu đăng bài liên tiếp rồi, chương thứ nhất cũng đã được đăng lên. Vậy mà các cậu còn giả bộ chưa sắp xếp xong tài liệu với tôi. Tôi đã biết là các cậu đã tìm hiểu trước mà.” Nói xong, Hoắc Minh Tri bắt đầu cầm điện thoại cày truyện.

Cả ba người sững sờ, cũng đồng loạt vứt bỏ công việc trong tay rồi lấy điện thoại ra mở chuyên mục tiểu thuyết của ông chủ. Sau đó quả nhiên nhìn thấy một tiểu thuyết mới tên là ở trên đó.

Đồng thời, nhóm độc giả của Tử Hòa đại thần cũng sôi nổi hẳn lên.

[Tử Hòa đại thần viết truyện mới rồi. Trời ạ, ngày cuối cùng của năm nay mà cũng có chuyện tốt như vậy xảy ra sao?]

[Vụ án của quyển sách mới này hình như có chút khác biệt, hình như có liên quan đến buôn lậu ma túy]

[Đúng vậy đó. Trước đây Tử Hòa đại thần cơ bản đều nhắm vào vụ án hình sự, chủ yếu là biểu đạt nhân tính. Đây là lần đầu tiên viết thể loại này.]

[Ôi dào, mặc kệ là thể loại gì, chỉ cần là do Tử Hòa đại thần viết thì tôi đều thích. Tử Hòa xuất tác phẩm, nhất định là tuyệt phẩm.]

[Nhân viên quản lý đâu rồi? Có tin tức nội bộ có thể tiết lộ một chút hay không?]

Lúc này, một ID tên là Nhật nguyệt đều biết lên tiếng: [Tin tức nội bộ đáng tin, bộ này sẽ đồng thời được chuyển thành phim.]

[Thật không vậy?]

[Tuyệt đối chính xác.]

[Trời ạ, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy sách của Tử Hòa đại thần được chuyển thể thành phim trong nước sao?]

Nhóm ba người trong phòng làm việc đương nhiên cũng ở trong nhóm fan. Bọn họ vừa nhìn tên của ID kia thì đã biết là ai, vậy là lại đồng loạt nhìn về phía Hoắc Minh Tri.

“Ha ha, tuyên truyền, phối hợp tuyên truyền. Ôi chao, lại có chương thứ hai rồi.” Hoắc Minh Tri tranh thủ đi đọc chương 2. Đây chính là điểm tốt khi đọc tiểu thuyết của Quý Lãng. Vừa thảo luận ở đây xong thì bên kia lại ra chương mới. Trải nghiệm đu truyện như vậy thực sự rất tốt.

Quý Lãng đăng chương thứ nhất vào lúc một giờ trưa, sau đó liền lấy một giờ ba chương làm tốc độ, đăng liên tục ba giờ liên tiếp. Đến khi vụ án đi vào cao trào nhỏ thứ nhất, Quý Lãng bỗng nhiên ăn mặc chỉnh tề từ trên lầu đi xuống.

Lúc này, Đông Vĩnh Nguyên vừa vặn đang mang một đống đồ từ bên ngoài vào, nhìn thấy Quý Lãng từ trên lầu đi xuống liền lập tức nghênh đón: “Sếp ạ. Đây là quà mà tôi đã chuẩn bị trước, món nào cũng như nhau, lát nữa anh tặng mỗi người một món là được. Đây là vé vào khu vui chơi, tổng cộng có sáu chiếc, địa chỉ của quán cơm tôi cũng đã gửi cho anh rồi.”

Rất hiển nhiên, Quý Lãng biết được Đông Vĩnh Nguyên quay về nên mới đi xuống.

Quý Lãng ừ một tiếng rồi nhận lấy quà cùng vé vào cửa: “Mọi người cũng tan làm sớm đi.”

Ngày mai là tết dương, anh hẹn Vu Miểu Miểu và bạn cùng phòng hôm nay cùng nhau đi ăn, sau đó lại cùng đến khu vui chơi để đón năm mới. Thời gian và địa điểm đều do Vu Miểu Miểu và bạn cùng phòng cùng nhau quyết định, nếu không với tính cách của anh thì đánh chết cũng sẽ không chọn đến khu vui chơi.

“Đợi đã.” Quý Lãng đang định mang đồ rời đi thì sau lưng bỗng có người gọi. Anh ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Hoắc Minh Tri mang vẻ mặt không thể tin mà cấp tốc chạy đến.

“Anh...anh muốn tan làm?” Hoắc Minh Tri kinh ngạc nói.

“Ừ.”

“Vậy sao được?” Hoắc Minh Tri nói lớn.

“Sao lại không được?” Quý Lãng lộ vẻ không vui. Tuy rằng anh có một cách nhìn mới với Hoắc Minh Tri, nhưng như vậy không có nghĩa rằng Hoắc Minh Tri có thể can dự vào cuộc sống của anh.

“Tiểu thuyết của anh vẫn chưa viết xong.” Hoắc Minh Tri nhắc nhở.

Quý Lãng cạn lời, trừng mắt với anh ta. Không thèm để ý Hoắc Minh Tri nữa mà quay người rời đi.

“Không phải, Đông Tử này, trước kia Quý Lãng không phải đều đăng liên tiếp một mạch cho đến hết sao?” Hoắc Minh Tri vẫn có chút không tiếp nhận được.

“Vì sếp có bạn gái đó.” Đông Vĩnh Nguyên có chút buồn cười. Cho dù hóng truyện thì cũng không thể không cho người ta hẹn hò chứ?

Đương nhiên không phải chỉ có mình Hoắc Minh Tri có nghi ngờ như vậy. Lúc này, trong nhóm độc giả của Tử Hòa đại thần, các độc giả đang đau khổ chờ đợi, tin tưởng vững chắc rằng Tử Hòa đại thần sẽ đăng một mạch hoàn chỉnh cuốn truyện này. Nhưng đợi chờ mòn mỏi mà cũng không đợi được chương mới xuất hiện.

Đây là...lần đầu tiên trong cuộc đời của Tử Hòa đại thần, ngừng đăng truyện?

Đúng vậy. Đối với Tử Hòa đại thần mà nói nếu như anh không cập nhật một mạch đến hết thì coi như đã ngừng đăng.

[Quả nhiên là ngày cuối cùng trong năm, chuyện hư ảo gì cũng có thể xảy ra được. Tử Hòa đại thần vậy mà lại không viết nữa rồi?]

[Tử Hòa đại thần, anh đi đâu vậy, mau quay về đi. Anh mau viết xong cho tôi đi, kẹt ở đây khiến tâm can người ta ngứa ngáy. Anh khiến tôi đón cái tết này không được yên ổn đấy.]

[Tử Hòa đại thần anh làm sao vậy? Tốc độ tay nhiều năm độc thân của anh đâu?]

[Có lẽ, có thể rằng, Tử Hòa đại thần đã không còn độc thân nữa rồi?]

[Lầu trên, có lẽ cậu nói đúng chân tướng rồi đấy...]

[Chân tướng +1]

.....

Mà trong lúc này, Tử Hòa đại thần đã không còn độc thân đang lái xe đi đến quán cơm, dự định rằng sẽ chuẩn bị trước một chút trước khi Vu Miểu Miểu đưa bạn cùng phòng đến đó. Đây là lần đầu tiên Vu Miểu Miểu giới thiệu bạn bè với anh, không hiểu sao Quý Lãng có chút căng thẳng.

Về phần cập nhật tiểu thuyết một mạch cho đến hết, anh chưa bao giờ có thói quen này. Chỉ là trước đây không có việc gì làm có thể cắt ngang anh mà thôi.