Vũ Tập Ân

Chương 34: Ngôi nhà trong tương lai




Vũ Tập Ân mở mắt thức dậy, nhìn nam nhân bên cạnh mình, mỉm cười. Dù có lời tỏ tình đi chăng nữa cũng không làm mối quan hệ giữa hai ngươi lâm vào tránh né. Vẫn trở lại như trước kia, chẳng qua, chỉ là một người phân vân một người chờ đợi thôi.

Vũ Tập Ân đã lâu rồi không nhìn kĩ con người trước mắt. Đế vương luôn lạnh lùng mà ở trước mắt hắn lại ôn nhu, yêu chiều. Người này thật anh tuấn. Cặp mắt nhắm lại rồi nhưng vẫn thấy cái uy thần trong đó. Dù cặp mắt này nhắm, hắn vẫn nhớ rõ, đôi mắt này sâu thăm thẳm như thế nào. Cảm giác như người ta bị xoáy sâu vào đấy. Chẳng tránh nữ nhân nào gặp phụ hoàng cũng chìm đắm trong bể tình dù biết mình vô vọng.

Vũ Tập Ân khẽ cười

“ Phụ hoàng a, người mở mắt ra đi thôi.”

Vũ Nhiên Lãnh thỏa mãn cười, mi mắt dần nâng lên

“ Bảo bối biết phụ hoàng dậy sao?”

“ Ân. Từ khi thấy mi mắt người khẽ run là ta đã biết.”

“ Ha ha. Vì Ân nhi nhìn ta nóng bỏng quá đấy mà.”

Vũ Tập Ân không nói gì, đỏ mặt quay đi. Vũ Tập Ân ngồi dậy, mặc quần áo. Vũ Nhiên Lãnh lại ôm đằng sau, không cho hắn nhúc nhích. Hơi thở của Vũ Nhiên Lãnh phả vào cổ của Vũ Tập Ân khiến hắn vô cùng ngứa ngứa.

“ Phụ hoàng, để ta mặc đồ nha.”

“ A, phụ hoàng hảo mệt. Ân nhi bồi phụ hoàng ngủ tiếp.”

“ Phụ hoàng. Trời sáng rồi.”

Vũ Tập Ân không chịu nổi hơi thở ở sau cứ phả vào cổ hắn. Cố gắng quay cổ lại. Bỗng nhiên, đôi môi hắn chạm vào môi Vũ Nhiên Lãnh.

Hai con người cứ thế dừng lại trong khoảnh khắc này. Chỉ là cái chạm môi vô tình nhưng làm cho Vũ Tập Ân tê rần cả người như bị điện giật, ngực dâng lên cảm giác tê dại. Vũ Tập Ân biết, đó là cảm giác của hạnh phúc.

Nụ hôn không dục vọng, không tham luyến, chỉ là hôn, thuần khiết như dòng nước chảy phía đầu nguồn – tinh thuần.

Vũ Tập Ân chớp mắt, rụt lại đầu. Vũ Nhiên Lãnh cười, ôm lấy bé vào trong lồng ngực

“ Ân nhi, lần sau nhớ nhắm mắt.”

Vũ Tập Ân không nói gì, chỉ vùi đầu vào ngực Vũ Nhiên Lãnh. Thề. Đời này hắn không muốn ngẩng mặt lên nữa.

Thấy vành tai Vũ Tập Ân đỏ đỏ. Vũ Nhiên Lãnh mỉm cười hạnh phúc. Ân nhi a. Ngươi lúc nào cũng khiến trái tim phụ hoàng được lấp đầy. Hắn biết, mình ở bên cạnh bảo bối này, lúc nào tim cũng không còn trống vắng nữa.

“ Ân nhi, dậy thay đồ rồi cùng phụ hoàng xuất cung a.”

“ Xuất cung???”

“ Ân. Chưa bao giờ hai chúng ta cùng đi dạo phố nha.”

Hôn khẽ lên cái mũi tinh tế của bé, Vũ Nhiên Lãnh mỉm cười với tay lấy đồ đã để sẵn ở trên cái bàn gần giường. Tự tay thay y phục cho Vũ Tập Ân.

Vũ Tập Ân ngoan ngoãn để phụ hoàng giúp đỡ mình thay hoàn y phục. Hắn không ngại, vì việc này đã diễn ra rất nhiều lần rồi. Có lẽ trên đời này khiến Vũ Nhiên Lãnh hạ mình hầu hạ chỉ duy nhất một người là hắn.

Sauk hi dùng xong bữa sáng, Vũ Nhiên Lãnh cùng Vũ Tập Ân, hai người xuất cung. Vũ Tập Ân dù hay ra cung, nhưng đi cùng Vũ Nhiên Lãnh, cảm giác rất khác.

Thời gian này đã xong mùa màng. Trời đất sắp chuyển sang thu. Mọi người nô nức đón chào ngày lễ tạ ơn. Lễ tạ ơn vốn là để mừng ngày xong mùa màng, tạ ơn trời đất ban cho một năm bội thu. Lâu dần tập tục này thành một ngày lễ lớn của Đông Vũ quốc. Thường thì dân thường đón chào trong ba ngày. Trong ba ngày này hoàng cung cũng có yến tiệc, thường cứ năm năm, hoàng đế sẽ tổ chức tế thiên long trọng trong hoàng thành. Vũ Tập Ân vẫn nhớ cảm giác khi đừng cùng phụ hoàng và các huynh đệ 2 năm trước ở lễ tế thiên. Nhìn dân chúng thành khẩn quỳ xuống, hô vạn tuế. Cảm giác rất hạnh phúc. Dù đứng trên đài cao, nhưng vẫn thấy ai ai trong dân chúng cũng mang vẻ mặt sáng ngời đầy hi vọng. Làm tim Vũ Tập Ân càng thêm ấm áp. Phụ hoàng hắn rất giỏi. Đã đưa được Đông Vũ quốc lên thành một đất nước ấm no và nhiều hạnh phúc.

Lúc này trên đường đi cũng rất đông. Ba ngày này dân chúng vui chơi thỏa mái, ai cũng đi ra đường mua sắm đồ đạc hoặc dạo chơi.

Vũ Nhiên Lãnh nắm lấy tay Vũ Tập Ân, để hắn ghé sát vào người mình. Vũ Tập Ân mỉm cười. Lồng ngực phụ hoàng lúc nào cũng thật ấm áp, thật tin cậy.

Nghe tiếng nói trầm ấm bên tai

“ Nắm chặt tay ta, cẩn thận sẽ lạc.”

Vũ Tập Ân cười, khẽ đùa

“ Ta tin, nếu có lạc phụ thân cũng sẽ tìm ra ta. Bởi ta biết dù ta đứng trong hàng ngàn người, người cũng sẽ tìm thấy ta.”

Vũ Nhiên Lãnh ôm chặt hơn nữa. Dòng người cứ thế đi qua đi lại. Vũ Nhiên Lãnh trong lòng ấm áp. Đó là tin tưởng. Duy nhất tin tưởng. Bởi vì hiểu, vì yêu nên mới đặt trọn niềm tin vào đối phương. Hắn cũng tin tưởng Vũ Tập  Ân. Duy nhất tin tưởng và đặt trọn sự tin tưởng vào đối phương.

Hai phụ tử cùng nhau đi dạo phố. Mua chút đồ hay là ăn một cái gì đó trên đường. Một phụ một tử tuyệt đẹp làm nên bức tranh ai cũng ngưỡng mộ.

Viên Hỷ cùng Qúy đi cùng chỉ lắc đầu. Họ bị bỏ rơi a. Hai chủ từ ở cạnh nhau, bây giờ như khác trước kia, không ai chen vào họ được.

“ A, tò he.”

Vũ Tập Ân cười tít mắt lại nhìn những con thú ngộ nghĩnh đủ màu sắc. Ông lão nặn tò he ngước lên, thấy trước mắt là một thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân, khuôn mặt tinh tế lại nhu hòa. Ông mỉm cười hiền lành nói

“ Vị tiểu công tử này thích sao? Lão nặn cho công tử một con. Lão chỉ làm trong ba ngày lễ tạ ơn nha.”

“ Thật sao? Vậy gia gia làm cho ta nhé.” Vũ Tập Ân mỉm cười thích thú. Lại nhìn thấy bên cạnh toàn con nít, hắn bỗng thấy ngượng. Có vẻ như … hắn già đầu rồi còn nghịch đồ con nít thì phải.

Vũ Nhiên Lãnh đứng bên cạnh Vũ Tập Ân, xoa xoa đầu.

“ Cứ vui vẻ đi Ân nhi.”

Vũ Tập Ân nhìn lại, mỉm cười. Khuôn mặt xinh đẹp hiên giờ hồng hồng một mảng.

Ông lão bán tò he, thấy một lớn một bé, chỉ mỉm cười. Sau đó bắt tay vào nặn một con tò he.

Khi đưa cho Vũ Tập Ân, Vũ Tập Ân ngạc nhiên rồi lại xấu hổ cười cảm ơn lão gia gia.

Đó là con to he nặn một lớn một bé, người lớn đang bế người bé trong tay. Thật sự rất đáng yêu. Mà cũng tạo cho người ta cảm giác hai con người trong tượng không thể có ai tách họ ra được.

Vũ Nhiên Lãnh thấy bé con mỉm cười thích thú, xoa xoa đầu rồi trả tiền lão bán hàng, nhưng lão bán hàng lắc đầu. Vũ Nhiên Lãnh hiểu ý gật đầu cảm ơn  . Sau đó lại nắm tay Vũ Tập Ân rời đi.

Khi thân ảnh hai người đã đi khuất, ông lão mỉm cười.

“ Chà chà. Một đôi rất đẹp. Dù là nghịch thiên những cũng thật hợp đôi. Nhân sinh có mấy khi, cứ sống cho vui vẻ. Ha hả.”

“ Lão gia gia, ngươi không ở trên thiên đình mà chạy xuống đây nặn tò he sao.”

Tiếng nói oán hận vang lên bên tai, ông lão quay sang thấy tiểu đồng xinh đẹp chỉ cười ha hả

“ Ngươi đến muộn. Ta mới thấy một đôi rất đẹp nha. Ta mới tặng họ một món quà. Ha ha.”

Tiểu tiên đồng xụ mặt không nói. Lão gia gia này, mỗi năm đến ngày lễ tạ ơn lại chạy xuống trần nghịch ngợm. Không hiểu sao, có thể làm thiên đế a. Hu hu hu.

“ Gia gia, ngươi tặng họ cái gì?”

“ Nhân duyên muôn kiếp. Ha hả.”

Nhìn lão gia gia kia cười, tiểu tiên đồng cũng lười nói.



Sauk hi vui chơi xong, Vũ Tập Ân quay trở về cung. Tượng tò he được cắm ở trên bàn. Vũ Tập Ân thích thú nghịch nghịch. Đáng yêu quá. Hai mắt đen đen, cái miệng màu đỏ tròn tròn. Dễ thương.

“ Ân nhi thật giống hài tử nha.”

“ Phụ hoàng … người mua cho ta đó nha.”

“ Không a. Đó là tặng nha.”

“ Nhưng mà tượng này thật giống phụ hoàng nha. Siêu đáng yêu.”

Vũ Nhiên Lãnh không nói gì, chỉ vuốt cái mũi nhỏ của Vũ Tập Ân.

Nhìn thấy trên bàn có một cuộn giấy. Vũ Nhiên Lãnh ôm bé con của mình vào lòng rồi mở cuộn giấy ra xem. Trong trang giấy trắng là hình ảnh về một ngôi nhà.

Vũ Tập Ân cười nói

“ Phụ hoàng biết đó là gì không?”

“ Một ngôi nhà.”

“ Ân. Đó là ước mơ của Ân nhi nha. Có một ngôi nhà xinh đẹp gần bên bờ sông. Xung quanh là cây cối um tùm xanh mát. Phía trước là những cành liễu rủ bên bờ. Ở quanh tường sẽ có dây leo bao phủ khắp nơi. Có một vườn hoa tử đằng xinh đẹp. Cạnh đó liền có một chiếc bàn cùng một chiếc ghế nhỏ. Hàng ngày ta sẽ ra đó ngồi. Trong căn nhà ta cũng sẽ làm một chiếc cửa sổ thật lớn, có thể nhìn ra ngoài sân. Ngày nắng, ta ở ngoài sân đọc sách, vẽ tranh, đánh đàn, viết chữ. Ngày mưa, ta ở trong nhà, ngắm mưa rơi. Trong nhà sẽ nuôi thêm vài con thú nữa. Tất nhiên … là ta muốn ở đó cùng người ta yêu nhất rồi. Vứt bỏ mọi thứ phiền muội ở phía sau, chỉ sống thật vui vẻ là đươc rồi.”

Vũ Nhiên Lãnh thấy bé nhìn mình, chỉ mỉm cười ôm bé thật chặt hơn. Khẽ giọng nói.

“ Vậy bao giờ Thiên Nguyệt lên ngôi. Chúng ta sẽ tìm một nơi, dựng một căn nhà. Phụ hoàng cùng Ân nhi sống cả đời ở đó. Được không?”

“ Phụ hoàng, ngươi chắc chắn thế a. Thật xấu. Chắc chắn là người Ân nhi yêu nhất sao?”

“ Ta chắc chắn.”

Vũ Nhiên Lãnh mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán Vũ Tập Ân.