Vu Thần Kỷ

Chương 1000: Đại bán tiệt nhi




Nhón lên một viên Yêu Huyết Đan đặt ở mũi ngửi ngửi, mùi thơm ngát xộc vào mũi, một luồng nhiệt lực nồng đậm xộc thẳng nội phủ. Còn chưa ăn huyết đan, Cơ Hạo đã cảm nhận được dược lực khổng lồ chất chứa trong huyết đan.

Toàn bộ tinh huyết của mấy vạn thủy yêu, chỉ luyện thành vẻn vẹn mấy trăm viên huyết đan, có thể nghĩ hiệu lực của đám huyết đan này lớn bao nhiêu.

“Ừm, đều là của các ngươi!” Cơ Hạo đem Yêu Huyết Đan đưa cho Nha Công đứng ở trên vai, còn có hai con Thần Hỏa Xà quấn ở trên cánh tay hắn.

Nha Công mổ ăn một viên Yêu Huyết Đan, lông chim toàn thân đột nhiên dựng thẳng lên từng sợi, vô số lông chim va chạm chấn động lẫn nhau, không ngừng phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Đinh đương’. Hai con rắn nhỏ ngoác mồm nuốt vào mười mấy viên Yêu Huyết Đan, thân thể bọn nó đột nhiên cứng đờ, toàn thân không ngừng phun ra lửa tinh tế, khí tức chợt không ngừng nhảy vọt lên từng đoạn, trong mắt càng tỏa ra hung quang, rất thần tuấn bất phàm.

Đem huyết đan còn lại thu hồi, Cơ Hạo ngẩng đầu, nhìn bầu trời cực cao, tay phải nhẹ nhàng cắt qua cổ mình.

Hắn biết Cộng Công Thị nhìn thấy mình, hắn cố ý muốn làm như vậy cho Cộng Công Thị xem!

Có chim, tiếp tục phái người tới giết ta!

Hoặc là, ngươi tự mình xuống dưới động thủ!

Một dải mây trôi từ đỉnh đầu Cơ Hạo xẹt qua, cuồng phong gào thét đẩy mây trôi hướng chân trời bay đi, vài ngọn núi lơ lửng khổng lồ lắc lư bay qua, ven ngọn núi lơ lửng, một đám con dân nhân tộc quần áo đơn sơ run rẩy nhô đầu ra, tò mò nhìn Cơ Hạo đứng ở chân Bất Chu sơn.

Có người đang ‘xì xồ xì xồ’ kêu la. Các con dân nhân tộc ở trên ngọn núi lơ lửng tránh nạn mưa vài ngày trước đó đang hưng phấn thảo luận trụ trời cao không thể với tới.

Ngọn núi khổng lồ lơ lửng cách mặt đất nghìn trượng chậm rãi bay đi, một ngọn núi lơ lửng và một vách núi của Bất Chu sơn nhẹ nhàng va chạm một cái, mấy khối đá lớn trên ngọn núi bay sụp đổ bong ra, từ trên cao rơi xuống. Ở trong tiếng kinh hô của đám đông con dân nhân tộc, ngọn núi bay này thong thả xoay tròn, bị gió đẩy đi, đuổi theo một dải mây trôi kia hướng chân trời bay xa.

“Thái Cực Tạo Hóa. Lên!” Cơ Hạo thét dài một tiếng, Thái Cực Tạo Hóa đỉnh ở đỉnh đầu bay lên. Nó bay càng cao, thể tích liền trở nên càng lớn, khi nó bay đến đỉnh chóp nửa đoạn Bất Chu sơn, miệng đỉnh đã biến thành phạm vi mấy ngàn vạn dặm, như một cái miệng rộng lơ lửng ở đỉnh Bất Chu sơn.

“Lão gia hỏa. Lúc trước là Oa Linh, Đông công, Tây mỗ, còn có hai vị sư bá của ta liên thủ, cũng chỉ thu hồi nửa đoạn trên của Bất Chu sơn!” Cơ Hạo ở trong thần hồn không gian cẩn thận hỏi hư ảnh: “Nửa đoạn Bất Chu sơn trên, so với nửa đoạn dưới nhỏ hơn nhiều, cũng ngắn hơn một mảng lớn...”

Thanh âm hư ảnh từ từ vang lên: “Đâu chỉ ngắn hơn một mảng lớn? Nửa đoạn trên Bất Chu sơn sụp xuống, chỉ là không đến một phần của cả trụ trời mà thôi. Cái gọi là trụ trời sao, trụ là cần có căn cơ, sáu phần độ cao của Bất Chu sơn đều chôn ở trong Trung Lục đại địa... Thanh Vi đạo nhân thu đi, chỉ là một đoạn ngắn.”

Hơi dừng một chút, hư ảnh khẽ thở dài: “Nhưng, một cây trụ trời hoàn chỉnh, mới là khó thu phục nhất, bởi vì nó là đầu mối then chốt của thiên địa, có thiên địa linh mạch, thiên đạo pháp tắc thêm vào ở trên. Trụ trời gãy, toàn bộ tinh khí thần nội liễm, thì dễ thu thập.”

Cơ Hạo giật mình, tay hắn chỉ Thái Cực Tạo Hóa đỉnh, một luồng thanh khí mênh mông gào thét từ trong đại đỉnh phun ra. Như vô số con rồng khổng lồ quay quanh ở trên Bất Chu sơn, từ đỉnh núi một đường xoay quanh mà xuống. Chỉ dùng ngắn ngủn nửa canh giờ, đã đem Bất Chu sơn trên mặt đất quấn quýt hết ở bên trong.

Sau đó thanh khí biến thành vô số con rồng khổng lồ khoan đất quanh Bất Chu sơn, liên tục đào sâu xuống.

Tiếng ‘Ù ù’ không dứt, Cơ Hạo có chút lo lắng hỏi hư ảnh: “Ta lấy đi nửa đoạn Bất Chu sơn còn lại, không có hậu hoạn gì chứ?”

Hư ảnh cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: “Bát sứ bị vỡ, vỡ thì vỡ rồi, còn có thể có hậu hoạn gì? Dù sao đây là cột sống Bàn Cổ biến thành, khoảng chín thành cột sống Bàn Cổ, làm bản mạng chứng đạo chi bảo của ngươi cũng là dư dả.”

Cơ Hạo cười gượng: “Một khi đã như vậy, vì sao không có ai lấy nó đi?”

Oa Linh, Đông công, Tây mỗ, còn có Đại Xích đạo nhân và Thanh Vi đạo nhân, bọn họ không có khả năng không biết nửa đoạn Bất Chu sơn còn lại này mới là thứ tốt đích thực! Có lẽ là bọn họ ngại bởi thân phận mặt mũi, xấu hổ xuống tay, nhưng mà còn có Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân đó!

Hai vị đấy cũng không phải loại gì tốt đẹp, một đoạn Bất Chu sơn lớn như vậy, có thể luyện chế thành vô thượng chí bảo nhỉ? Bọn họ sao lại không cướp?

Hư ảnh không nói gì, không rên một tiếng.

Bàn Cổ thế giới thiên ngoại thiên, mờ mịt Hồng Mông Đại Xích thiên.

Cửa đạo cung Đại Xích đạo nhân, Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân xếp hàng chữ Nhất, mở to hai mắt ngơ ngác xuyên thấu qua vô lượng hỗn độn và bầu trời Bàn Cổ thế giới, ngơ ngác nhìn Cơ Hạo mượn dùng Thái Cực Tạo Hóa đỉnh vừa mới tới tay thu nửa đoạn Bất Chu sơn còn lại.

Một luồng tử khí quay quanh ở đỉnh đầu bọn họ, trong tử khí có một đôi mắt màu sắc hỗn độn khẽ khép mở, cũng mang theo một tia kinh ngạc nhìn Cơ Hạo.

Qua hồi lâu, Đại Xích đạo nhân mới cười lên: “Hay thay!”

Thanh Vi đạo nhân sờ sờ chòm râu trên cằm, không nói gì lắc lắc đầu.

Vũ Dư đạo nhân dứt khoát ôm bụng cất tiếng cười to, cười đến mức ngửa trước ngã sau hai hàm răng long lanh dọa người: “Ha ha ha, các ngươi ai cũng cần da mặt, cần thể diện, dùng cứu vớt thiên hạ thương sinh làm lấy cớ, thu nửa đoạn Bất Chu sơn rồi, lại tìm không thấy cái cớ đi thu nửa đoạn còn lại... Vẫn là đồ đệ của bần đạo dứt khoát, đã là bảo bối, lấy đi là được, cần da mặt làm cái gì?”

Vũ Dư đạo nhân cười đến mức khóe miệng cũng phun ra nước miếng: “Nhìn xem, nhìn xem, đây mới là thật sự đạo pháp tự nhiên, đây mới là tấm lòng son thật sự!”

Vũ Dư đạo nhân rung đùi đắc ý cười nói: “Như trẻ mới sinh, thấy ngực của mẫu thân, liền lập tức ngậm lấy, đây là thiên tính, đây là bản năng, đây là tự nhiên chi đạo! Nhăn nhó cái gì? Giả bộ cái gì? Đồ đệ này của bần đạo, không có điểm tốt khác, chỉ tấm lòng son này, rất có phong phạm của bần đạo!”

Tử khí đỉnh đầu ba người loạng choạng, đôi mắt màu sắc hỗn độn kia bất đắc dĩ gắt gao nhắm lại.

Đại Xích đạo nhân bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, ngẩng đầu lên hướng một luồng tử khí kia nhìn một cái: “Sư phụ, hai vị sư đệ kia?”

Một thanh âm phong cách cổ xưa, ôn hòa, không mang theo chút khí tức khói lửa, càng không có bất cứ cảm tình nào lặng vang lên: “Trước đó vài ngày, bọn họ thừa dịp bóng đêm muốn thu nửa đoạn Bất Chu sơn còn lại, bị một đạo thần lôi của ta đánh trở về tây phương... Không có ba năm năm, bọn họ sẽ không ra khỏi cửa nữa.”

Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân nhìn nhau một cái, đồng thời nở nụ cười.

Trung Lục thế giới, Thái Cực Tạo Hóa đỉnh khẽ run lên, chợt nghe một đợt tiếng ù ù vang lên, nửa đoạn Bất Chu sơn còn lại bay lên từng phần một, không ngừng bay vào Thái Cực Tạo Hóa đỉnh.

Trên bầu trời gió mây biến sắc, cả mảng lớn mây đen ngưng tụ thành gương mặt Cộng Công Thị. Hắn thẹn quá hóa giận nhìn chằm chằm Cơ Hạo, nghiến răng nghiến lợi không biết đang nói cái gì. Cơ Hạo lại lười quan tâm Cộng Công Thị, hắn chỉ tập trung làm phép, không ngừng đem hơn phân nửa đoạn Bất Chu sơn ẩn sâu trong lòng đất dời vào Thái Cực Tạo Hóa đỉnh.

Trong thần hồn không gian, hư ảnh từ từ hỏi: “Thế nào, tiểu gia hỏa, ngươi thích bản mạng chí bảo hình dạng thế nào?”

“Chuông? Tháp? Ấn? Hoặc là, ngươi thích bộ dáng cổ quái khác? Ví dụ như nói... Ừm, ngươi tự quyết định đi!”