Vu Thần Kỷ

Chương 1311: Đại tiêu dao




Bàn Giả động tác cực nhanh, nhanh đến mức Cơ Hạo cũng chỉ có thể miễn cưỡng ra tay, tóm lấy vạt áo Bạch Vũ hướng bên cạnh ném đi.

Bạch Vũ hét lên một tiếng, trên người hắn đột nhiên có mấy chục quầng sáng chồng chất sáng lên, đem hắn bọc kín không kẽ hở như cái bánh chưng. Long Giác Kiếm trong tay Bàn Giả hầu như dài bằng thân thể một người, thân kiếm rộng lớn dày nặng phát ra một tiếng ngân khẽ, chênh chếch cọ qua thân thể Bạch Vũ, mấy chục tầng quầng sáng nháy mắt phá diệt như bong bóng xà phòng.

Cổ tay run lên, Bàn Giả lật tay một kiếm, tiếp tục hướng trái tim yếu hại của Bạch Vũ hung hăng cắm xuống.

“Con đàn bà thối!” Trên trán Bạch Vũ chảy ra vô số mồ hôi tinh mịn, năm con mắt trợn tròn, hai tay đẩy về phía trước, một con mắt trong suốt to bằng nắm tay, như ruby điêu khắc thành từ lòng bàn tay hắn bay ra.

Con mắt màu đỏ dựng đứng khép mở một cái, một tấm khiên ánh sáng to lớn dày tới ba thước theo tiếng ‘Ong ong’ trầm đục từ trong con mắt phun ra, kiên định chắn trước Long Giác Kiếm.

“Chết!” Bàn Giả phát ra một tiếng thét dài bén nhọn, trên thân Long Giác Kiếm hiện lên một mảng hào quang, tấm khiên ánh sáng hộ thân bảo bối Bạch Vũ phóng ra biến thành giống như một tầng ảo ảnh hư vô, bị Long Giác Kiếm một đòn xuyên thủng, con mắt màu đỏ cũng bị thoải mái chém thành hai mảnh.

Long Giác Kiếm tiếp tục đâm về phía trái tim Bạch Vũ, Bạch Vũ kinh hãi mở to mắt, một ngọc phù nho nhỏ treo trên cổ tay hắn đột nhiên vỡ vụn, bóng người hắn chợt biến thành một mảng mông lung, trong nháy mắt tiếp theo, hắn đã trao đổi vị trí với một hộ vệ Già tộc hắn mang đến.

Hộ vệ Già tộc cao hai trượng có thừa bật hơi cất tiếng, hai tay vung lên một cây rìu nặng cán dài, hung hăng hướng Bàn Giả bổ một rìu vào đầu.

Bàn Giả phẫn nộ nhìn thoáng qua Bạch Vũ mượn dùng bí pháp chạy thoát, tùy tay vung lên một kiếm.

Giống như dao sắc cắt đậu phụ, chưa phát ra nửa tiếng vang, trọng phủ trong tay hộ vệ Già tộc màu sắc sặc sỡ, có vô số phù văn không ngừng thoáng hiện bị cắt thành hai đoạn. Long Giác Kiếm nhẹ nhàng từ trên ngực hắn lướt qua, thân thể hộ vệ Già tộc cứng đờ, vẻ mặt không dám tin cúi đầu nhìn về phía ngực mình.

Trên trọng giáp dày tới nửa thước nứt ra một khe hở thật nhỏ, cả mảng lớn máu tươi từ trong khe hở không ngừng phun ra, hóa thành một mảng sương máu mỏng manh rải khắp phòng. Thân thể hộ vệ Già tộc đột nhiên sụp đổ, thân thể hắn cắt thành hai đoạn, nội tạng trong người rải đầy đất.

Trong nháy mắt Bàn Giả hướng Bạch Vũ liên tục ra ba kiếm, một thanh Long Giác Kiếm khác trong tay nàng đã bổ vào trên cổ tay U Minh giáo chủ.

U Minh giáo chủ khẽ nhíu mày, cười quái dị một tiếng, bàn tay hắn nâng U Minh Huyết Chi đột nhiên hóa thành một mảng sương máu nhàn nhạt tản ra, gốc U Minh Huyết Chi kia cũng biến mất ở trong sương máu. Long Giác Kiếm xẹt qua sương máu, chưa thể chạm đến bất cứ vật nào, lưỡi kiếm bổ mạnh lên mặt đất, phù văn cấm chế nhiều tới mấy ngàn tầng bị Long Giác Kiếm một kiếm bổ nát, cả phòng tiếp khách cũng kịch liệt nhoáng lên một cái.

Tầng tầng phù văn cấm chế trên bức tường kịch liệt lóe lên, không ngừng có cấm chế ở trong tiếng báo danh nặng nề vỡ vụn, một kiếm này của Bàn Giả hầu như phá hủy toàn bộ phòng ngự của toàn bộ phòng tiếp khách.

“Khống Tinh Bảo Luân, tạm thời giao cho ta bảo quản!” Cơ Hạo rốt cuộc phản ứng lại, tay trái hắn tóm Khống Tinh Bảo Luân, năm ngón tay bắn ra, Khống Tinh Bảo Luân sau khi bị hắn bước đầu luyện hóa, hóa thành một đạo tinh quang lấp lánh dung nhập mi tâm hắn.

“Cô bé, còn không dừng tay, ngươi muốn là địch cùng tất cả người ở đây sao?” Cơ Hạo nhìn Bàn Giả lớn tiếng quát: “Đừng tưởng ngươi có vài món Long cung trọng bảo là có thể tùy ý làm bậy!”

“Ta chính là tùy ý làm bậy, ngươi có thể làm khó dễ được ta?” Bàn Giả cười ‘Hì hì’, hai tay thoải mái vung Long Giác Kiếm, không ngừng phát ra tiếng xé gió nặng nề: “Trong kho bí mật của Long cung, toàn bộ thiên địa kỳ trân có thể đúc lại nhục thân, đều bị đám lão bất tử Long tộc kia không biết lấy đi làm gì rồi. Tiêu phí tâm tư lớn như vậy, thật không dễ gì mới từ Long cung mang ra các bảo bối này.”

Ánh mắt Bàn Giả vạn phần âm lệ nhìn chằm chằm Cơ Hạo, nghiến răng cười lạnh nói: “Nói đến, Long tộc thật sự đáng chết. Di vật tổ tiên nhà mình, bọn họ cung phụng ở trong miếu tổ không có bất cứ người nào trông coi, những thứ vô dụng kia...”

Cơ Hạo đã nghe hiểu lời Bàn Giả nói.

Biết nàng quả thật đã lẻn vào Long cung, từ Long cung trộm ra các bảo bối này. Có Ngao Lễ tên trộm nhà này làm dẫn đường, từ Long cung trộm ra vài món bảo bối, cũng không phải chuyện quá khó khăn.

Bàn Giả đi Long cung, vốn là muốn tìm thiên tài địa bảo có thể đúc lại thân thể, lấy của cải Long tộc, lượng tồn kho thiên tài địa bảo cùng loại khẳng định không ít. Nhưng cũng không biết đã có vấn đề gì, toàn bộ thiên tài địa bảo cùng loại Long tộc cất chứa, thế mà đều không thấy bóng dáng.

Bất đắc dĩ, Bàn Giả mới trộm vài món Long cung trọng bảo, muốn đến Quỳ Môn trao đổi linh vật có thể đúc lại thân thể.

Cơ Hạo ngắt lời Bàn Giả, hắn cười lạnh nói: “Không có thứ gì hữu dụng? Hắc, nếu các bảo bối có thể đúc lại thân thể kia không có tác dụng gì mà nói, ngươi vội vàng muốn có được U Minh Huyết Chi như vậy làm gì?”

Ở bên, Bạch Vũ hoảng sợ vạn phần nhìn nhìn hộ vệ Già tộc bị một kiếm chém giết, điên cuồng gầm rú lên: “Con đàn bà thối này muốn chơi xỏ toàn bộ chúng ta! Mọi người liên thủ xử lý ả! U Minh Huyết Chi mọi người đều muốn, sau khi xử lý ả, cái gì cũng dễ thương lượng!”

Một đám yêu ma quỷ quái xung quanh đồng loạt động dung, ban đầu bọn họ chỉ cảnh giác nhìn Bàn Giả, cảnh giác Bàn Giả sẽ đột nhiên hướng mình hạ sát thủ.

Nghe xong Bạch Vũ nói, tất cả đám yêu ma quỷ quái này đều đã động lòng —— không sai, mọi người liên thủ xử lý Bàn Giả, không chỉ bớt đi một đối thủ tranh đoạt U Minh Huyết Chi, không chừng còn có thể ngoài ý muốn đạt được vài món Long cung trọng bảo!

Các yêu ma quỷ quái kia ban đầu chỉ bị động phòng ngự, bọn họ đã đồng loạt rút binh khí, tế ra hộ thân yêu khí của mình, nóng lòng muốn thử nhìn Bàn Giả. Long cung trọng bảo đó, Long Giác Kiếm bọn họ không dám đụng vào, nhưng vài món trọng bảo khác, đối với bọn họ các yêu ma xuất thân thuỷ tộc mà nói, đó đều là bảo bối thích hợp nhất.

Nhất là Tinh Hà Phá Hồn Phiến, tự mang pháp môn tu luyện, có được vô lượng thần thông, còn có thể tinh luyện huyết mạch, đây là bảo bối tốt bao nhiêu?

Càng không cần nói Cuồng Lan Bảo Châu có thể tự thành đại trận vây giết kẻ địch, đây là vô thượng trọng khí đủ để làm trấn tộc chi bảo của một cái tộc đàn.

Trong những bảo bối này, có thể móc được một món, lần này đã không lỗ vốn rồi.

“Giết ả!” Một tên Tương Liễu lẩm bẩm trầm thấp.

“Nuốt ả.” Một con Côn Bằng ánh mắt bất thiện đánh giá Bàn Giả.

“Không vội, không vội, chờ chúng ta đạt được U Minh Huyết Chi, cho ả một mảnh nhỏ đúc lại thân thể, chờ chúng ta chơi đùa cho kỹ, rồi mới giết ả!” Xà tính dâm nhất, mấy con Hắc Thủy Huyền Xà không có ý tốt nhìn Bàn Giả, phát ra tiếng cười muốn bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu đáng khinh.

Bàn Giả khinh miệt nhìn tất cả người ở đây, nàng lẩm bẩm trầm thấp: “Dân bản xứ không biết chết sống... Đại Tiêu Dao ta, có thể xâm chiếm nguyên linh nữ nhân này, không lẽ còn không đối phó được các ngươi?”

Cười ‘Khanh khách’ vài tiếng, Bàn Giả đột nhiên khẽ uốn éo thân thể, từng làn gió mát cực kỳ vi diệu liền từ trên người nàng chảy ra, một hương thơm cực nhạt cực thanh nhã xen lẫn trong gió mát dần dần lan ra, toàn bộ mọi người ở đây đều chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn từng đợt, tê dại từng đợt, mất sức từng đợt.

‘Keng keng keng’ vài tiếng vang, trừ Cơ Hạo và U Minh giáo chủ, trừ tùy tùng Bàn Giả mang đến, người khác tất cả đều mềm nhũn trên mặt đất không thể động đậy.

Khóe miệng Cơ Hạo giật loạn một trận—— Đại Tiêu Dao? Vực Ngoại Thiên Ma thánh tôn khác đồng cấp với Đại Tự Tại?