Vu Thần Kỷ

Chương 1433: Liên thủ giảo sát




Ngón tay Cơ Hạo khẽ giật giật, nhìn chằm chằm Hủy Diệt Võ Trang.

Cảm giác như năm đó ở trên Bạch Long giang mới gặp, Hủy Diệt Võ Trang tạo hình kỳ dị tản mát ra khủng bố khí tức đến cực điểm. Khí tức tử vong cường đại, bạo ngược, lãnh khốc, vô tình, thuần túy ập vào mặt, chỉ riêng khí tức nó tản mát ra đã khiến người ta từ thân thể đến linh hồn có một loại ảo giác triệt để sụp đổ.

‘Ông’, ‘Ông’, ‘Ông’!

Mỗi một lần hít thở, đều có một làn sóng màu đen trong suốt từ trong cơ thể Hủy Diệt Võ Trang khuếch tán ra, dùng tốc độ so với ánh sáng còn nhanh hơn, so với điện còn nhanh hơn, thậm chí so với thời gian còn nhanh hơn hướng biên duyên thiên địa khuếch tán đi.

Làn sóng màu đen quét qua hư không, hư không nhất thời vặn vẹo.

Làn sóng màu đen quét qua thời gian, thời gian nhất thời ngưng trệ.

Nơi làn sóng màu đen đi qua, Cơ Hạo có thể rõ ràng cảm giác được, thiên địa pháp tắc Bàn Cổ thế giới cũng đã xảy ra sự vặn vẹo nhỏ bé, một số pháp tắc cơ sở cơ bản nhất, điều mà phàm nhân nhận định lại đã xảy ra biến hóa quái dị.

Mỗi một lần làn sóng màu đen lướt qua bên người Cơ Hạo, dù là có Thái Cực Càn Khôn Kính hộ thể, Cơ Hạo cũng cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đau đớn từng đợt, trái tim run rẩy từng đợt, lục phủ ngũ tạng cũng kịch liệt co rút, đạo đài cũng không tự giác run nhè nhẹ. Hắn lấy Thái Âm chi lực trốn vào hư không giấu kín hành tung dấu vết, nhưng Thái Âm chi khí cũng đã xảy ra vặn vẹo vi diệu, hắn thiếu chút nữa đã không thể duy trì trạng thái ẩn hình.

Nhưng trên người Cơ Hạo dù sao có vài món chí bảo hộ thể, Hủy Diệt Võ Trang tản mát ra làn sóng màu đen tất nhiên hung hiểm độc ác, hắn miễn cưỡng còn có thể thừa nhận những làn sóng màu đen này trùng kích.

Đám quyền lực trưởng lão kia thực lực mạnh mẽ, thân thể bọn họ khẽ run rẩy, mồ hôi toàn thân như mưa rơi, nhưng trên người bọn họ cũng có các loại hào quang lưu động ra, từng món pháp khí cường đại đến cực điểm bảo vệ thân thể cùng linh hồn bọn họ, làm bọn họ thừa nhận được khí tức Hủy Diệt Võ Trang tản mát ra ăn mòn.

Đáng thương Bà Đà Phệ Lực cùng hộ vệ hắn mang đến, đáng thương chiến sĩ Già tộc Da Ma Thiên dùng truyền tống pháp trận đưa tới. Trên người bọn họ không có bảo bối áp đáy hòm các quyền lực trưởng lão kia mới có, lúc đợt khí tức đầu tiên của Hủy Diệt Võ Trang lao ra, gần vạn chiến sĩ Bà Đà Phệ Lực trở xuống đồng thời hộc máu, như lá rụng trong gió bị thổi bay lên, ném ra xa ngoài mấy chục dặm.

Từng làn sóng màu đen mang theo khí tức hủy diệt đáng sợ gào thét càn quét qua, thân thể đám chiến sĩ Bà Đà Phệ Lực kịch liệt giật lên, trong mắt, tai, miệng, mũi không ngừng phun ra huyết tương dinh dính.

Cơ Hạo rõ ràng nhìn thấy trên làn da những kẻ xui xẻo này nứt ra vô số vết nứt nhỏ bé, giống như đồ sứ bị đánh vỡ một lần nữa dùng keo dính lại. Những vết nứt đó từ làn da xâm nhập cơ thịt, sau đó chui vào xương khớp cùng lục phủ ngũ tạng bọn họ. Sinh mệnh khí tức của Bà Đà Phệ Lực đang cấp tốc suy giảm, nếu Da Ma Thiên không thu lại Hủy Diệt Võ Trang, Bà Đà Phệ Lực nhiều nhất còn có thời gian một chén trà nhỏ sẽ cốt nhục thành tro, hồn phi phách tán.

“Da Ma Thiên... Thủ lĩnh!” Bà Đà Phệ Lực kêu thảm khàn cả giọng, trên người hắn có hào quang của vài đạo cấm chế sáng lên, hắn phát động phòng ngự pháp khí bảo mệnh của mình, muốn ngăn cản Hủy Diệt Võ Trang công kích.

‘Ông’ một tiếng, lại một làn sóng màu đen quét ngang qua, hào quang vài đạo cấm chế trên người Bà Đà Phệ Lực ầm ầm vỡ vụn, theo tiếng nứt vỡ khe khẽ, làn da toàn thân hắn ùn ùn co giật xé rách, trong chớp mắt toàn bộ làn da trên thân Bà Đà Phệ Lực nổ thành mảnh vụn nhỏ bé nhất, cơ thịt toàn thân đều triệt để bại lộ ở trong không khí.

“Ồ, Bà Đà Phệ Lực, huynh đệ của ta, vì sự nghiệp của chúng ta, một ít hy sinh là không thể tránh được.” Da Ma Thiên rất vô tình cười lạnh: “Mấy lão già này, cũng không phải là dễ dàng đối phó!”

Đây thật ra là nói thật. Mấy lão già này, cũng không phải là dễ dàng đối phó. Không có Hủy Diệt Võ Trang, Da Ma Thiên căn bản không có khả năng là đối thủ của đám quyền lực trưởng lão này. Vì triệt để áp chế các quyền lực trưởng lão, Da Ma Thiên chỉ có thể ủy khuất tiểu đệ của mình một phen.

“Lấy tên ta, Dạ Ma Đế!” Da Ma Thiên đang lúc ở nơi này ‘trấn an’ Bà Đà Phệ Lực, lão nhân vừa mới bị hắn một chưởng đánh bay hét lên khàn cả giọng. Mái tóc dài xám trắng của lão nhân dựng thẳng lên, thân thể hắn ‘được khảm’ ở trên phòng ngự kết giới tỏa ra lôi quang, hai tay như ôm quả cầu đặt ở trước ngực, vô số luồng điện quang từ xung quanh hướng lòng bàn tay hắn lao vút đến.

“Dạ Ma Đế?” Da Ma Thiên mang theo một tia tức giận rít gào lên, gương mặt hắn gắt gao dán ở trên khoang tinh thạch trong suốt mi tâm Hủy Diệt Võ Trang, cái mũi cũng bị ép tới mức bẹp, rất tức giận nhìn chằm chằm Dạ Ma Đế: “Ngươi chính là chỗ dựa mạnh nhất của Da Ma La Gia con đĩ đó? Chết tiệt, Dạ Ma, Dạ Ma, Dạ Ma nhất tộc, ngươi chỉ là phụ thuộc của Da Ma gia tộc!”

Con mắt dựng thẳng ở mi tâm Dạ Ma Đế chậm rãi mở ra, trong đôi mắt tối đen như mực một tầng u quang dinh dính chậm rãi xoay tròn. Điện quang bốn phương tám hướng dâng trào đến, hội tụ ở trong bàn tay hắn không ngừng nhập vào thân thể hắn, làn da hắn, mỗi một sợi lông tóc của hắn đều dần dần tràn ngập một tầng hào quang bán trong suốt trơn bóng như ngọc thạch thủy tinh.

“Dạ Ma nhất tộc quả thật là ‘chi nhánh’ của Da Ma gia tộc vĩ đại, nhưng không phải ‘Phụ thuộc’!” Thân thể Dạ Ma Đế chậm rãi rời khỏi phòng ngự kết giới, chậm rãi bay lên bầu trời, vô số lôi quang hướng hắn phun tới, tất cả đều bị thân thể hắn hút sạch sẽ. Thân thể Dạ Ma Đế như biến thành một cái động không đáy, không gian xung quanh đều như đang vặn vẹo hướng thân thể hắn sụp đổ xuống.

Dạ Ma Đế cảnh giác nhìn Hủy Diệt Võ Trang, hắn chậm rãi nói: “Da Ma Thiên, ngươi thằng nhãi con chết tiệt này... Lúc trước, ta từng hướng bệ hạ đời trước đề nghị, đem ngươi còn là trẻ sơ sinh xử tử! Bệ hạ quá yêu mẫu thân của ngươi, cho nên mềm lòng chưa xuống tay... Nếu không, sao có thể có tai họa hôm nay?”

Da Ma Thiên nhếch miệng cười lạnh: “Ta biết ngươi đề nghị hắn xử tử ta, xử tử một đứa trẻ còn chưa tới sáu tháng! Ta có lỗi gì? Ừm? Ta có lỗi gì? Lão già chết tiệt, ngươi đáng chết như lão quỷ kia!”

“Sự tồn tại của ngươi, vốn đã là một sai lầm!” Dạ Ma Đế thản nhiên nói: “Bệ hạ là vì ngươi mà sớm thoái vị, bệ hạ là vì ngươi mà quay về cố hương của chúng ta, bệ hạ là vì ngươi mà khốn ở thánh địa... Vì chỉ là...”

Dạ Ma Đế đột nhiên ngậm miệng.

Da Ma Thiên nhếch miệng cười lên, hắn cười lên rất càn rỡ: “Nói đi chứ? Tiếp tục nói? Lão bất tử chết tiệt! Nói tiếp! Vì sao? Mẫu thân ta? Mẫu thân đê tiện kia của Da Ma La Gia? Còn có, nữ nhân phụ thân trên danh nghĩa kia của ta ‘yêu đậm sâu’? Nói tiếp, nói đi, nói đi chứ!”

Dạ Ma Đế hít sâu một hơi, hắn không nói một lời, mười ngón tay như kiếm hung hăng chỉ về phía Hủy Diệt Võ Trang.

Tiếng ầm ầm kinh thiên động địa truyền đến, vô số ánh điện nhỏ bé ngưng tụ thành các thanh kiếm xé trời cắm ở trên Hủy Diệt Võ Trang. Theo tiếng va đập nặng nề, kiếm quang ở mặt ngoài Hủy Diệt Võ Trang tung tóe lên vô số ánh lửa chói mắt, bùng nổ ra các đám mây lửa to lớn.

Hủy Diệt Võ Trang không chút sứt mẻ, ngay cả một chút dấu vết cũng không có.

Da Ma Thiên cười một tiếng quái dị, hai cánh tay dài của Hủy Diệt Võ Trang đột nhiên khẽ động, Dạ Ma Đế không kịp né tránh bị hai cánh tay đánh mạnh. Hắn hộc từng ngụm từng ngụm máu, bị một đòn nhẹ nhàng của Hủy Diệt Võ Trang đánh bay ra ngoài.

Dạ Ma Đế đoan đoan chính chính hướng phía Cơ Hạo bay tới, Cơ Hạo nheo mắt, một quyền bất động thanh sắc nhẹ nhàng khắc ở trên lưng Dạ Ma Đế.