Vu Thần Kỷ

Chương 1495: Long huyết quán thể




Mưa to đầy trời, điện chớp sấm rền.

Ở trong vô số tia sét vờn quanh, Cơ Hạo sải bước đi ra khỏi Cửu Long Xa Liễn. Thiên địa khế ước lơ lửng ở trước mặt hắn, hắn đưa tay nhẹ nhàng đẩy, đem thiên địa khế ước đẩy về phía Ngao Cổ xa xa.

Mang theo một tia mỉa mai, Cơ Hạo lạnh nhạt nói: “Ngao Cổ, hiện tại long tộc các ngươi tổn thất, chẳng qua là một ít thủy tộc hạ đẳng. Ký xong phần thiên địa khế ước này, điều kiện vừa rồi ta đồng ý đều còn có hiệu lựu. Đây là cơ hội cuối cùng ta cho các ngươi!”

Ngao Cổ tức tới mức toàn thân run rẩy.

Tổn thất vừa rồi, chẳng qua là một ít thủy tộc hạ đẳng? Trừ đám lính tôm tướng cua, cá chép rùa không đáng tiền kia, các hạ đẳng thủy tộc đó tử thương bao nhiêu hắn cũng không quan tâm. Vấn đề là trừ các thủy tộc hạ đẳng đó, còn có hơn một ngàn long tử long tôn huyết thống thuần khiết bị đốt thành tro bụi!

Long tộc nhiều bảo, chỉ mỗi thân thể bị thiêu hủy, bọn họ còn có thể dùng các loại thiên tài địa bảo đúc lại long thể cho long tử long tôn đã chết, nhiều nhất tổn thất một chút dương thọ mà thôi. Vấn đề là, thái dương kim lôi của Cơ Hạo quá bá đạo, đám long tử long tôn thân thể bị hủy, long hồn tương đối gầy yếu của bọn họ còn chưa kịp chạy ra, đã ở trong liệt hỏa kim quang hoàn toàn hóa thành hư ảo.

Hơn một ngàn long tộc thuần huyết!

Cho dù là thời điểm thượng cổ dị tộc lần đầu tiên xâm nhập Bàn Cổ thế giới, long tộc cũng chưa từng ở trong một lần chiến đấu tổn thất nhiều tộc nhân như vậy!

“Cơ Hạo, không cần phải nói nữa, từ nay về sau, long tộc ta... không đội trời chung với Cơ Hạo ngươi.” Ngao Cổ há há mồm, hắn vốn muốn nói long tộc và nhân tộc không đội trời chung. Nhưng hắn đột nhiên chột dạ một phen, mấy năm nay nhân tộc là càng thêm cường thịnh, nội tình các đại thị tộc càng ngày càng mạnh, hắn đã không đủ tự tin đem nhân tộc kéo theo vào.

Cho nên, hắn chỉ có thể nói long tộc và Cơ Hạo không đội trời chung.

Lấy thế lực khổng lồ của long tộc, bắt nạt vẻn vẹn một mình Cơ Hạo, tuyệt đối là mười nắm chắc chín! Chỉ cần đem Cơ Hạo đè ép xuống, long tộc thậm chí có thể dùng cái cớ này, từ chỗ nhân tộc kiếm được càng nhiều lợi ích hơn —— ví dụ như nói, nhân tộc không phải ngay cả Lương Chử sào huyệt của dị tộc cũng tận diệt sao? Tri thức của đám dị tộc kia long tộc tuy chướng mắt, nhưng lấy để tham khảo một chút vẫn rất tốt!

“Không đội trời chung!” Ngao Cổ một quyền phẫn nộ đem thiên địa khế ước Cơ Hạo đưa tới đánh bay, hắn lớn tiếng rít gào: “Ngươi, Cơ Hạo, người may mắn đi lên ngai báu thiên đế! Ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì ngươi đã mạo phạm long tộc chúng ta, ở Bàn Cổ thế giới, không ai có thể còn sống sau khi mạo phạm long tộc chúng ta!”

Cơ Hạo đưa tay chộp hờ, thiên địa khế ước bay về trong tay, hắn quay đầu nhìn nhìn bốn người bọn Phượng Linh đứng ở phía sau vẫn không nói một lời.

Phượng Linh nheo mắt, khuôn mặt xinh đẹp căng cứng lên, ai cũng không biết nàng đang nghĩ gì. Nhìn thấy Cơ Hạo nhìn tới, Phượng Linh khẽ ho khan một tiếng, mang theo ba đồng bạn tung người lên, về tới trong đại quân loài chim bọn họ mang đến.

Thần cầm tiên cầm đầy trời lớn tiếng kêu, lấy đám phượng hoàng thuần huyết cầm đầu chậm rãi rút lui. Bọn họ liên tục rút lui hơn ngàn dặm lúc này mới đè xuống đầu trận tuyến, xa xa hướng bên này nhìn quét.

Trên mặt đất, Ngao Khốc rít gào khàn cả giọng, cái đầu bị đánh nát của hắn đã cấp tốc khép lại, sừng rồng bị đánh gãy cũng một lần nữa mọc ra. Sừng rồng mới mọc bóng loáng dị thường, nhưng không có dấu vết năm tháng loang lổ của sừng rồng ban đầu.

Vuốt ve sừng rồng mới mọc trên đầu, răng trong mồm Ngao Khốc nghiến vang ‘Ken két’, hắn rống lên một tiếng trầm thấp, hai chân hung hăng giẫm mặt đất, thân thể như một ngôi sao băng lao thẳng lên trời, mãnh liệt dị thường hướng Cửu Long Xa Liễn húc tới.

“Cơ Hạo! Ngươi dám đánh lén lão tử? Cho dù ngươi là thiên đế cái rắm chó gì đó, lão tử hôm nay cũng phải hủy đi ngươi!” Ngao Khốc cất tiếng rống giận, hắn vung đôi tay, một thanh trường thương toàn thân đen sì, sát khí quanh quẩn từ hư vô toát ra.

Trường thương dài đến ba trượng sáu thước kịch liệt chấn động, trên mũi thương một điểm hàn tinh xé rách hư không, kéo theo một vết rách màu đen thật dài, mắt thấy đã sắp đâm vào trên Cửu Long Xa Liễn.

Cơ Hạo vung tay, Cửu Long Xa Liễn phóng ra một mảng lớn ánh lửa, thân thể hắn nhoáng lên một cái, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Ngao Khốc, Khai Thiên Nhất Kích hung hăng bổ xuống.

Ngao Khốc đắc ý cười dữ tợn, Cơ Hạo thế mà dám cứng đối cứng động thủ với hắn? Hắn chẳng lẽ không biết, lực lượng long tộc là cường đại nhất Bàn Cổ thế giới sao? Làm một trong các cao thủ cường đại nhất của long tộc, Ngao Khốc tin tưởng, lực lượng của hắn sẽ đại biểu lực lượng mạnh nhất của Bàn Cổ thế giới.

Cho nên đôi tay hắn dùng sức, càng thêm cứng đầu đâm ra một thương.

Một tiếng ‘Phập’ vang lên, thanh âm giống như dao sắc cắt cây cải củ truyền đến, trường thương cấp tiên thiên linh bảo trong tay Ngao Khốc bị một kiếm chém gãy. Bàn Cổ Kiếm xám xịt không thấy chút hào quang theo cán thương cắt xuống, thế như chẻ tre đem bàn tay Ngao Khốc cắt đứt, đem cánh tay dài của hắn cắt thành bốn mảnh.

Ngao Cổ và hai vị lão long thần khác cùng cất tiếng kinh hô, bọn họ quả thực không dám tin đôi mắt của mình!

Long tộc là kế thừa thân thể mạnh mẽ vô cùng của Bàn Cổ thánh nhân, cho dù là ấu long vừa mới sinh ra, không phải thần binh lợi khí căn bản không có khả năng phá vỡ lân giáp của bọn họ. Đến tiêu chuẩn rồng trưởng thành, chỉ có thiên địa thánh binh mới có thể tạo thành thương tổn đối với thân thể bọn họ.

Đến cảnh giới thái cổ long vương, trừ phi là tiên thiên linh bảo, nếu không muốn phá vỡ lân giáp của bọn họ căn bản không có khả năng.

Mà đám Ngao Cổ loại cấp bậc thái cổ long thần này, lân giáp của bọn họ đã trải qua vô số năm rèn luyện, cho dù là tiên thiên chí bảo bình thường đánh đến, nhiều nhất có thể lưu lại dấu vết loang lổ ở trên lân giáp của bọn họ. Trừ phi là đại năng có tiếng của Bàn Cổ thế giới, cầm tiên thiên sát phạt chí bảo đỉnh cao nhất, nếu không Bàn Cổ thế giới đã không có bất cứ lực lượng nào có thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với bọn họ.

Đặc biệt Ngao Khốc, lão nghiệt long này, là một con hắc long, vảy rồng của hắn thậm chí so với vảy rồng năm màu của Ngao Cổ còn chắc chắn hơn ba thành!

Kiếm trong tay Cơ Hạo rốt cuộc lai lịch thế nào? Ngao Khốc rèn luyện thân rồng vô số năm, thế mà lại bị hắn dễ dàng bổ ra như thế? Thậm chí cây trường thương kia, đó là đỉnh cấp tiên thiên linh bảo, lại không gánh được một kiếm nhẹ nhàng của Cơ Hạo?

Đỉnh cấp tiên thiên chí bảo? Vậy cũng không đúng, đỉnh cấp tiên thiên chí bảo của Bàn Cổ thế giới chỉ có một ít thế, có một số ở trong tay long tộc, có một số tuy không ở trong tay bọn họ, nhưng các tiên thiên chí bảo đó chủ nhân là ai, long tộc cũng biết rõ trong lòng!

“Cơ Hạo!” Ngao Khốc đau đến mức lớn tiếng tru lên.

Thân thể hắn quá chắc chắn, cho nên lúc thân thể bị bổ ra, thống khổ hắn phải chịu sẽ càng thêm mãnh liệt.

Cơ Hạo hung hãn bóp cổ Ngao Khốc, không đợi Ngao Khốc giãy dụa, Bàn Cổ Kiếm đã xuyên thủng trái tim hắn.

Lượng lớn máu rồng không ngừng từ trong cơ thể Ngao Khốc chảy ra, Cơ Hạo trước mặt đám người Ngao Cổ lớn tiếng tụng xướng chú ngữ, các dòng máu rồng phát ra tiếng ‘Vù vù’ bay vào trong mồm hai con hỏa long quấn quanh trên cánh tay hắn.

Hai con hỏa long từ Thần Hỏa Xà tiến hóa thành vui sướng cất tiếng rống to, vạn phần tham lam cắn nuốt tinh huyết long thần thuần khiết nhất, thuần hậu nhất trong cơ thể Ngao Khốc chảy ra. Mọi người xung quanh thấy điều này rõ ràng cảm giác được, khí tức của hai con tiểu hỏa long cấp tốc tăng trưởng, huyết mạch long tộc của bọn chúng đang đột nhiên tăng mạnh.

“Cơ Hạo, ngươi làm sao dám?” Ngao Cổ thiếu chút nữa hộc máu!

Trước mặt nhiều người như vậy, Cơ Hạo làm sao dám trọng thương một vị long thần, hung hãn lấy tinh huyết của hắn quán thể thăng cấp cho hai con sủng vật nhỏ của mình?

Không kiêng nể gì, bạo ngược tàn nhẫn, Ngao Cổ căn bản không thể tìm được ngôn ngữ thích hợp hình dung loại cách làm khủng bố này của Cơ Hạo.