Vu Thần Kỷ

Chương 1621: Đại điển




Bồ Phản, muôn người đều đổ xô ra đường, dòng người cuồn cuộn.

Các con dân nhân tộc tràn đầy nhiệt tình thảo luận Nhân Hoàng mới rốt cuộc là một người như thế nào. Công Tôn Tự Tự cái tên này, đối với hơn 99% con dân nhân tộc mà nói rất xa lạ, bọn họ chưa bao giờ nghe nói về Công Tôn Tự Tự.

Ở Bồ Phản, ở toàn bộ nhân tộc, luận tới nổi tiếng mà nói, danh vọng Tự Văn Mệnh ít nhất gấp Công Tôn Tự Tự mười vạn lần trở lên.

Các con dân nhân tộc ôm sự nhiệt tình cùng khát khao mộc mạc nhất, nguyên thủy nhất, thảo luận tất cả có liên quan với Công Tôn Tự Tự. Bọn họ hy vọng có thể có một Nhân Hoàng mới ‘tốt’, dẫn dắt con dân nhân tộc trải qua ngày lành.

Có rất nhiều con dân nhân tộc buồn bực trong lòng, Nhân Hoàng mới, không phải là Tự Văn Mệnh sao?

Nhưng Công Tôn Tự Tự xuất thân Công Tôn thị, điều này đã thêm rất nhiều điểm cho hắn, hậu nhân Hiên Viên thánh hoàng xuất hiện Nhân Hoàng mới, vậy hẳn là không có vấn đề gì nhỉ? Lại nói, Đế Thuấn ở trong lòng con dân nhân tộc uy vọng cực cao, hắn muốn đem ngai báu Nhân Hoàng nhường ngôi cho Công Tôn Tự Tự, theo con dân nhân tộc bình thường, cái này tất nhiên là trải qua cân nhắc kỹ càng.

Công Tôn Tự Tự, khẳng định so với Tự Văn Mệnh càng thêm thích hợp trở thành Nhân Hoàng mới, nếu không, vì sao Đế Thuấn phải lựa chọn hắn chứ?

Ở ngoài thành Bồ Phản, một tòa tế đàn lớn vô cùng đã làm xong ngay trong đêm. Từng đống lửa trại hiến tế hừng hực thiêu đốt, các vu tế Vu Điện ở cạnh lửa trại giết tế phẩm, hướng thiên địa thần linh hiến tế, khẩn cầu mưa thuận gió hoà, khẩn cầu nhân tộc phúc vận lâu dài.

Vô số con dân nhân tộc vờn quanh tế đàn, hợp thành một mảng đại dương mênh mông đông nghìn nghịt thoạt nhìn không thấy được giới hạn.

Bọn họ lớn tiếng hô hào danh hiệu Đế Thuấn đứng ở đỉnh chóp tế đàn, trong tiếng hô hào như sóng thần, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng hô to danh hiệu Công Tôn Tự Tự. Dần dần, tên Công Tôn Tự Tự đã vang lên ở trong đám người, nhiều người nhìn trái nhìn phải, muốn ngay lập tức nhìn thấy Công Tôn Tự Tự.

Đám đông trưởng lão cùng tộc nhân trung tâm Công Tôn thị lui tới qua lại ở trong đám người, bọn họ vui sướng, đồng thời lại mang theo một tia lo âu, sốt ruột, không ngừng trao đổi ý kiến cùng thủ lĩnh các đại thị tộc.

Trong lòng bọn họ biết rõ Công Tôn Tự Tự căn bản không nên trở thành Nhân Hoàng, nhưng vì lợi ích của Công Tôn thị, Đế Thuấn đã đề xuất Công Tôn Tự Tự là nhân tuyển Nhân Hoàng đời tiếp theo, như vậy Công Tôn thị tự nhiên mừng rỡ thuận dốc thả lừa.

Nhưng chính bởi vì nhân tuyển là Công Tôn Tự Tự, hắn ở trong nhân tộc uy vọng rất thấp, trên cơ bản không có bất cứ uy vọng gì đáng nói, cho nên Công Tôn thị phải tiến hành trao đổi đủ lợi ích với các đại thị tộc, ưng thuận các loại lời hứa đối với các đại thị tộc, như vậy mới có thể bảo đảm Công Tôn Tự Tự bình an thượng vị.

Nếu đổi làm Tự Văn Mệnh, hắn nếu là tiếp chưởng ngai báu Nhân Hoàng, căn bản không cần lao lực như vậy.

Trong đám đông vô biên vô hạn, các thủ lĩnh bộ tộc cùng đám đế tử các đại thị tộc giao hảo với Tự Văn Mệnh, dốc hết sức ủng hộ Tự Văn Mệnh tiếp quản ngai báu Nhân Hoàng sắc mặt âm trầm, lúc nào cũng có thể bộc phát ra lửa giận sấm sét.

Đế Thuấn thế mà lại từ bỏ Tự Văn Mệnh, thế mà muốn đem ngai báu Nhân Hoàng giao cho Công Tôn Tự Tự không đức không tài, phẩm cách phóng đãng không chịu nổi. Đám thủ lĩnh bộ tộc cùng các đế tử đại thị tộc tràn ngập lửa giận, chỉ cần có một chút kích thích tới từ bên ngoài, bọn họ sẽ lập tức bùng nổ.

Nhưng bọn họ chỉ có mỗi cơn giận đầy bụng, lại như thế nào cũng không thể bộc phát ra.

Tự Văn Mệnh đâu?

Tự Văn Mệnh ở nơi nào?

Nếu Tự Văn Mệnh không có mặt mà nói, Cơ Hạo nay đã nhập chủ thiên đình, quyền cao chức trọng cũng đủ để chủ trì thế cục.

Nhưng Cơ Hạo cũng không có mặt! Tự Văn Mệnh không biết đi đâu rồi, Cơ Hạo cũng không ở Bồ Phản, thậm chí các tướng lĩnh, gia thần quan trọng bên người Tự Văn Mệnh và Cơ Hạo, cũng đều không biết động hướng.

Quần long vô thủ, các thủ lĩnh bộ tộc và đế tử ủng hộ Tự Văn Mệnh mờ mịt không biết làm sao, không biết nên ứng phó thế cục trước mắt như thế nào. Trong lòng bọn họ biết rõ, Công Tôn thị đang hợp tung liên hoành, thời gian qua đi mỗi một khắc đồng hồ, cường độ ủng hộ Công Tôn thị kéo đến sẽ càng lớn.

Tự Văn Mệnh ở nội bộ nhân tộc không phải không có kẻ địch, vừa vặn trái ngược ở hậu kỳ trị đại hồng thủy, Tự Văn Mệnh, Cơ Hạo đắc tội rất nhiều người, vô số đại thị tộc, đại bộ tộc đều thành kẻ địch của bọn họ.

Lúc trước là có Hiên Viên thánh hoàng, Thần Nông thị các Nhân Hoàng đời trước xuất hiện, mạnh mẽ trấn áp các thế lực bộ tộc phản đối Tự Văn Mệnh.

Nhưng hiện tại đám người Hiên Viên thánh hoàng, Thần Nông thị chẳng biết đi đâu, Đế Thuấn đã công khai thanh minh hắn muốn nhường ngôi cho Công Tôn Tự Tự, những người phản đối Tự Văn Mệnh, phản đối Cơ Hạo, chỉ cần cho bọn họ một chút ích lợi, bọn họ khẳng định vui vẻ xem điều này xảy ra.

Nếu Công Tôn Tự Tự ngồi lên ngai báu Nhân Hoàng... Cho dù Tự Văn Mệnh, Cơ Hạo trở lại lại có ích lợi gì?

Tự Văn Mệnh những năm gần đây vì nhân tộc dãi nắng dầm mưa, mang theo vô số huynh đệ bạn bè vì nhân tộc rơi đầu đổ máu nóng, các công lao đó tất cả đều uổng phí hay sao? Hắn vì nhân tộc lập nhiều công huân như vậy, tất cả đều thành một tờ giấy trắng sao? Vô số chiến sĩ nhân tộc, hào kiệt nhân tộc hy sinh, bọn họ chết cũng đều vô duyên cớ tan thành mây khói như vậy sao?

“Đây là làm cái quỷ gì vậy?” Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng bọn mấy đế tử tức giận liên tục dậm chân, bọn họ và rất nhiều minh hữu sốt ruột nhìn trái nhìn phải: “Văn Mệnh đại huynh ơi Văn Mệnh đại huynh, ngươi sao lại ở thời điểm đòi mạng như vậy đột nhiên có vấn đề? Cơ Hạo ngươi tiểu tử này, đi đâu rồi? Ngươi và Văn Mệnh đại huynh rốt cuộc đã đi đâu?”

Không có Tự Văn Mệnh và Cơ Hạo ra mặt, bọn Hoa Tư Liệt căn bản không có cái cớ, không có lý do, càng không đủ quyền lực đi cắt ngang đại điển nhường ngôi.

Nhiều thủ lĩnh bộ tộc, bá hậu nhân tộc giao hảo với Tự Văn Mệnh nghẹn đến mức gương mặt đỏ tím, ngực nghẹn hơi, nghẹn đến mức bọn họ thiếu chút nữa muốn hộc máu.

Đột ngột, một trưởng lão Hữu Sùng bộ thấp giọng quát: “Phái nhân thủ, mau đi thiên đình tìm người. Văn Mệnh đại nhân không có mặt, Cơ Hạo đại đế không có mặt, trong thiên đình khẳng định có tâm phúc thân tín Cơ Hạo đại nhân lưu lại. Dùng danh nghĩa thiên đình, mạnh mẽ cắt ngang nhường ngôi đại điển!”

Mắt mọi người chợt sáng ngời, lập tức có mấy chục bóng người lao ra khỏi đám người.

Trưởng lão Hữu Sùng bộ nói không sai, thiên đình chính là thiên địa chính thống, chấp chưởng quyền bính thiên địa Bàn Cổ thế giới, dùng quyền uy thiên đình để nhiễu loạn nhường ngôi đại điển của nhân tộc tất nhiên có chút không ổn, nhưng từ trên đạo lý là nói xuôi được.

Chỉ cần thiên đình ra mặt nghi ngờ tư cách Công Tôn Tự Tự kế thừa ngai báu Nhân Hoàng, chỉ cần thiên đình bày tỏ thái độ cứng rắn một chút, Công Tôn Tự Tự muốn tiếp nhận ngai báu Nhân Hoàng đó sẽ là chuyện muôn vàn khó khăn, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Đế Thuấn đứng ở đỉnh chóp tế đàn, tiếp nhận một quyển văn cầu nguyện Ngũ Long Nghiêu đưa qua.

Hắn mở ra quyển trục, giọng vang dội như chuông bắt đầu niệm tụng văn cầu nguyện tế trời, khẩn cầu thiên địa thần linh che chở nhân tộc, phù hộ nhân tộc dân cư đông đúc, mưa thuận gió hoà, phù hộ mọi bộ lạc nhân tộc đều có thể cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp.

Văn cầu nguyện như vậy ở trước đại điển nhường ngôi chính thức còn cần niệm rất nhiều lần, đại điển nhường ngôi này ít nhất phải duy trì lâu tới nửa tháng.

Phía bắc Bồ Phản, cách xa Bồ Phản trăm vạn dặm, Vô Chi Kỳ rống giận khàn cả giọng vung huyền băng đại bổng, ở dưới Hỏa Nguyên và mười mấy bóng người vây công điên cuồng chém giết. Máu tươi không ngừng từ trong cơ thể Vô Chi Kỳ mình đầy thương tích phun ra, trên mặt đất tràn đầy núi băng do máu tươi của Vô Chi Kỳ đọng lại hình thành.

Trong mắt Hỏa Nguyên lóe ra u quang biến hoá kỳ lạ, hắn thản nhiên nói: “Vô Chi Kỳ, không ngờ được yêu hồn của ngươi đã hòa hợp một thể với yêu thân của ngươi... Chẳng qua, ngươi muốn đi về Bồ Phản báo tin, thì không thể được.”

Đáp lại Hỏa Nguyên, là Vô Chi Kỳ dốc hết toàn lực đánh ra một gậy.