Vu Thần Kỷ

Chương 1627: Đồ Cùng chủy kiến




‘Rắc’ một tiếng, một cái gông xiềng huyền băng gắt gao chế trụ Công Tôn Húc, mấy vị thần tướng xâm nhập trong đội ngũ tộc nhân Công Tôn thị, đem Công Tôn Húc hung hăng lôi lên bầu trời.

Cơ Hạ xoay người, đưa lưng về phía Đế Thuấn, mặt hướng tới vô số con dân nhân tộc ngay phía trước tế đàn, thản nhiên nói: “Các vị phụ lão, nghĩ hẳn là không muốn để một người không tôn kính thiên địa, cuồng vọng tà đạo đảm nhiệm Nhân Hoàng nhỉ?”

Không ai hé răng, cho dù là người ngày thường ngu dốt nhất, giờ phút này cũng phát hiện sự tình rất không ổn.

Trước kia chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, nhường ngôi đại điển, đây là quy củ cũ từ thời đại Phục Hy thánh hoàng đã truyền xuống, một thế hệ lại một thế hệ Nhân Hoàng, ở trong vô số con em nhân tộc chọn lựa tinh anh đức hạnh cao nhất, năng lực mạnh nhất, đem địa vị Nhân Hoàng truyền cho hắn.

Chúng sinh, vô số người đều có mắt, ai tốt, ai xấu, ai có đức hạnh, ai không có đức, người trong thiên hạ thấy ở trong mắt, nhớ ở trong lòng. Cho nên các đời Nhân Hoàng nhường ngôi, người tiếp quản ngai báu Nhân Hoàng là ai, trong lòng mọi người trước đó đều có chuẩn bị.

Một lần này Đế Thuấn đột nhiên muốn truyền ngôi cho Công Tôn Tự Tự, ai là Công Tôn Tự Tự? Hơn 99,999% số người không biết Công Tôn Tự Tự là ai. Mọi người đều cho rằng Đế Thuấn sẽ truyền ngôi cho Tự Văn Mệnh, mọi người đều chờ mong sau khi Tự Văn Mệnh lên ngôi, có thể dẫn dắt nhân tộc dũng mãnh tinh tiến, để nhân tộc thu được hoàn cảnh sinh tồn tốt hơn, khiến nhân tộc càng thêm lớn mạnh, phồn thịnh.

Bởi vì uy vọng Đế Thuấn nhiều năm qua tích lũy, vô số con dân nhân tộc tự thôi miên cho rằng, gã Công Tôn Tự Tự không biết tên này sẽ là một nhân tuyển Nhân Hoàng tốt, mọi người cố nén sự bất an trong lòng, tiến tới tham gia đại điển nhường ngôi.

Sau đó Cơ Hạ xuất hiện, hắn chỉ chứng Công Tôn Tự Tự phạm trọng tội không thể tha thứ, hơn nữa bảo thần tướng thiên đình đem gã bắt quy án.

Ngay sau đó Đế Thuấn liền đề xuất để cho Công Tôn Húc tiếp quản địa vị Nhân Hoàng, mà Cơ Hạ lập tức chỉ ra tội danh Công Tôn Húc mắc, cũng đem gã bắt giam. Mọi người nhất thời hiểu, sự tình không đúng, Đế Thuấn không thích hợp, cực kỳ không thích hợp!

Lấy tài đức sáng suốt của Đế Thuấn, hắn sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy? Nhân tuyển Nhân Hoàng là rau cải trắng trên mặt đất sao? Một củ hỏng thì tiếp tục chọn một củ khác? Không có bất cứ sự chuẩn bị nào, không có bất cứ sự báo trước nào, ngươi tùy ý chỉ điểm một người thì là nhân tuyển Nhân Hoàng?

Cho dù Phục Hy thánh hoàng, cho dù Hiên Viên thánh hoàng, khi bọn họ nhường ngôi, người tiếp quản ngai báu Nhân Hoàng, người nào không phải được lựa chọn kỹ càng? Người nào không phải trải qua nhiều năm khảo sát? Người nào không phải lập vô số công lao cho nhân tộc, con dân nhân tộc trong thiên hạ ít nhất có bảy tám phần mười số người từng nghe nói uy danh của hắn?

Ngươi tùy ý chỉ điểm hai người trẻ tuổi của Công Tôn thị, liền dám đem đại vị Nhân Hoàng nhường ngôi cho bọn họ?

Người đầu tiên Công Tôn Tự Tự, ngươi còn có thể nói ngươi bí mật bồi dưỡng bao nhiêu năm, ngươi vụng trộm quan sát hắn bao nhiêu năm, Công Tôn Tự Tự lại ở chỗ tối lập bao nhiêu công lao cho nhân tộc vân vân, bởi vì ngươi là Đế Thuấn, cho nên mọi người còn có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân, tin tưởng lời của ngươi.

Nhưng người thứ hai Công Tôn Húc, ngươi Đế Thuấn là đang nói giỡn sao? Tùy tay chỉ một người như vậy, không biết từ nơi nào toát ra, ngươi dám đem đại vị Nhân Hoàng truyền thừa cho gã? Loại chuyện này, Đế Thuấn ngươi làm sao dám nói ra khỏi mồm? Ngươi sao lại dám làm như thế?

Đám người im lặng không phát ra tiếng, nhưng trên mặt nhiều lão nhân đã hiện ra sự tức giận.

Nhưng ngoài tức giận, nhiều người càng nghi hoặc không hiểu nhìn Đế Thuấn —— lấy tài đức sáng suốt, hiền đức của Đế Thuấn, hắn sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy? Hắn sao có thể qua loa quyết định nhân tuyển Nhân Hoàng như vậy?

“Giải tán đi!” Cơ Hạ cười rất hòa ái hướng con dân nhân tộc xung quanh tế đàn cúi đầu hành lễ thật sâu, hắn vừa cúi đầu, vừa lớn tiếng cười nói: “Các vị phụ lão, giải tán đi... Đế Thuấn gần đây đầu óc phát sốt, làm ra quyết định hơi có chút không ổn, tương lai Nhân Hoàng mới rốt cuộc sẽ là ai, còn cần chúng ta thương lượng nhiều hơn mới được.”

Cơ Hạ hít sâu một hơi, quát lớn: “Hôm nay, mời mọi người tốc tốc trở về nhà... Nếu là ở ngoài Bồ Phản, có thân quyến bạn cũ, mọi người không ngại đi thăm người thân bạn bè, nán lại ở nhà người thân bạn bè thêm vài ngày.”

Lời này vừa ra, nhiều lão nhân nhân tộc lão thành ổn trọng, đã trải qua vô số mưa gió chợt biến sắc, bọn họ lẳng lặng không lên tiếng hướng Cơ Hạ trên tế đàn ôm quyền thi lễ thật sâu, không chút do dự kéo tay áo con cháu nhà mình xoay người rời đi.

Đám đông vô biên vô hạn chợt hành động, có trên sáu phần mười con dân Bồ Phản đang nhanh chóng rời khỏi tế đàn. Trong những con dân này không thiếu tinh nhuệ thực lực Đại Vu, cũng không thiếu hảo thủ cấp Tiểu Vu, bọn họ phân biệt thi triển toàn bộ lực lượng, mang theo thân quyến của nhà mình dùng hết tốc độ rời khỏi tế đàn nhường ngôi.

Đế Thuấn vẻ mặt tối tăm nhìn con dân nhân tộc rời đi, hắn lặng lẽ thở dài một hơi, lạnh như băng quát: “Toàn bộ con dân nhân tộc, dừng lại cho ta. Các ngươi hoảng hốt cái gì? Loạn cái gì? Dừng lại, đại điển nhường ngôi, phải tiếp tục! Tất cả mọi người dừng hết lại, nếu có ai chống đối, lấy lý do cấu kết ác quỷ dị tộc, chém giết toàn bộ ngay tại chỗ!”

‘Oành’ một tiếng, lời nói của Đế Thuấn khiến tất cả mọi người hoàn toàn loạn lên.

Nhiều con dân nhân tộc còn chưa hạ quyết tâm kinh hãi nhìn Đế Thuấn gương mặt vặn vẹo, đỉnh đầu mơ hồ có các tia khí đen trào ra. Toàn bộ mọi người biết rõ, Đế Thuấn là rất không thích hợp, ngày thường Đế Thuấn là nhân đức hòa ái như vậy, hắn sao có thể nói ra lời như vậy?

Càng nhiều con dân nhân tộc bắt đầu nhanh chóng rút lui, may mà lúc này con dân nhân tộc phần nhiều gân cốt cường tráng, đi lại nhanh hơn tuấn mã, càng có đám đông Đại Vu, Vu Vương xen lẫn trong đó, bọn họ thi triển vu pháp, dẫn vợ kéo con rời mặt đất chạy vội, mắt thấy con dân nhân tộc xung quanh tế đàn đang cấp tốc giảm bớt.

Chỉ có thủ lĩnh các đại bộ tộc tính cả lượng lớn tộc nhân tinh nhuệ ở lại hiện trường. Vẻ mặt thủ lĩnh các bộ tộc đó lạnh lùng nhìn Đế Thuấn, nhìn tộc nhân Công Tôn thị. Nhiều thủ lĩnh bộ tộc trong lòng rối rắm như cháy—— Đế Thuấn đã trúng tà? Hay là Công Tôn thị đã giở trò? Hoặc là, còn có đại thị tộc khác xen vào bên trong?

Bọn họ ngay cả chuyện chỉ định lung tung nhân tuyển Nhân Hoàng cũng làm ra được, bọn họ còn có cái gì không dám làm?

Một tia vết nứt không tiếng động sinh ra ở giữa thủ lĩnh toàn bộ bộ tộc, trong ánh mắt mọi người nhìn nhau đã tràn ngập nghi kỵ cùng hoài nghi.

Đế Thuấn đột nhiên hung hăng dậm chân, hắn lớn tiếng quát: “Nghe mệnh lệnh ta, bất luận kẻ nào dám rời khỏi nơi đại điển, đều chém giết hết!”

Một tiếng rống to ‘Hô’ ở xa xa truyền đến, vô số cấm quân nhân tộc mặc trọng giáp, cầm trường thương đại kích từ bốn phương tám hướng xuất hiện, xa xa hướng con dân nhân tộc rời khỏi đại điển hiện trường bao vây lại.

Cơ Hạ lập tức khoát tay lớn tiếng quát: “Toàn bộ mọi người của thiên đình nghe lệnh ta, ai dám cản trở các phụ lão rời khỏi, đều chém tận giết tuyệt, không cần nương tay!”

Xoay người, Cơ Hạ vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Đế Thuấn lớn tiếng quát: “Đế Thuấn, còn không mau mau tỉnh lại? Ngươi chính là Nhân Hoàng của nhân tộc, có thể nào dễ dàng bị ngoại ma khống chế như thế? Mau mau tỉnh lại!”

Con ngươi của Đế Thuấn chợt biến thành màu đen, hắn lạnh lùng vô tình nhìn Cơ Hạ một cái, chậm rãi rút ra bội kiếm bên hông.