Vu Thần Kỷ

Chương 1829: Kiếm trảm linh bảo




Thương Tâm đ*o nhân rít khàn cả giọng, thần hồn bị một đạo kiếm quang đỉnh thiên lập địa cố định ở giữa không trung không thể động đậy, vô số luồng kiếm khí nhỏ bé cực kỳ sắc bén dâng trào ra, ở trên thần hồn của hắn đánh ra vô số lỗ thủng nhỏ bé, đem thần hồn hắn đánh cho như cái sàng.

Từng luồng tà khí xám trắng u ám không ngừng từ trong thần hồn của Thương Tâm đ*o nhân phun ra, theo tiếng rít quái dị, các luồng tà khí hóa thành vô số gương mặt vặn vẹo nhỏ bé như hạt vừng, điên cuồng rít gào, sau đó ở dưới vô số kiếm khí đánh phá nhanh chóng hóa thành hư ảo.

Trong Tiên Thiên Nguyên Từ Lưỡng Nghi Sinh Tử kiếm trận đột nhiên xuất hiện hạt linh hồn hoàn chỉnh, tinh thuần mà hùng hậu, giống như thủy ngân ngưng trọng nhanh chóng hướng bốn phía khuếch tán ra. Thương Tâm đ*o nhân tu luyện là linh hồn đại đạo, tiếng la khóc của hắn trực tiếp tổn hại nguyên thần người ta, công kích linh hồn người ta, thần hồn của hắn càng cường đại dị thường, bên trong ngưng tụ linh hồn bổn nguyên lực không thể đo lường.

Kiếm khí của Cơ Hạo ở trên thần hồn của Thương Tâm đ*o nhân đánh ra vô số lỗ thủng nhỏ bé, lực lượng linh hồn bổn nguyên của Thương Tâm đ*o nhân không ngừng tiết ra, nhanh chóng bị kiếm trận luyện hóa, nhất thời hóa thành hạt linh hồn bổn nguyên nhất, cơ sở nhất rải khắp bốn phương.

Tà khí màu xám trắng phun trào, dần dần những tà khí đó ngưng tụ thành các đóa hoa sen xám trắng to bằng bàn tay, hợp thành một bức tường hoa thật dày vờn quanh ở phụ cận thần hồn Thương Tâm đ*o nhân.

Trong đôi mắt phun ra thần quang màu xám trắng dài mấy ngàn trượng, Thương Tâm đ*o nhân nhìn Cơ Hạo cười rít lên chói tai: “Thằng nhãi Cơ Hạo, ngươi có thể thương tổn thần hồn ta, lại không tru sát được ta! Nguyên linh bần đạo đã dung hợp với linh hồn đại đạo, thiên nhân hợp nhất, bất sinh bất diệt, trừ phi thiên đạo Bàn Cổ thế giới sụp đổ, linh hồn đại đạo bị đánh thành phấn, nếu không ngươi tổn thương ta bao nhiêu lần, cũng không tổn hại được căn bản của ta!”

Hít một hơi thật sâu, trong hư không đột nhiên nứt ra một vết rách nhỏ bé dài đến vạn dặm, theo tiếng gầm đinh tai nhức óc, một làn thủy triều màu xám trắng gào thét từ trên trời giáng xuống, hóa thành các luồng thần quang màu xám trắng không ngừng rót vào thần hồn của Thương Tâm đ*o nhân.

Thần hồn Thương Tâm đ*o nhân bị kiếm trận đánh nát, ảm đạm đến cực điểm chợt sáng lên hào quang loá mắt, giống như cây đèn khô kiệt dầu thắp đột nhiên được đổ đầy dầu thắp cực thượng đẳng, một lần nữa bộc phát ra hào quang xán lạn.

Cười chói tai ‘Ha ha’, Thương Tâm đ*o nhân hung tợn nhìn chằm chằm Cơ Hạo, hắn cố nén khôn cùng đau đớn do thần hồn bị lăng trì mang đến, há mồm phun ra một tấm lệnh bài xương trắng xoá. Trên lệnh bài xương toàn thân trắng xóa điêu khắc một cái đầu ác quỷ khuôn mặt dữ tợn, Thương Tâm đ*o nhân thì thào niệm tụng chú ngữ, ác quỷ chợt mở ra đôi mắt.

Hai luồng thần quang màu trắng xóe xé rách hư không, nhanh chóng hướng thiên linh cái của Cơ Hạo lướt tới.

Cơ Hạo cười lạnh một tiếng, tùy tay chỉ, Bàn Cổ Chung nổ vang một tiếng, tiên thiên nguyên từ lực trong Tiên Thiên Nguyên Từ Lưỡng Nghi Sinh Tử kiếm trận cấp tốc bốc lên, hư không như keo da trâu cực kỳ dẻo dai bị quấy nát bét, khoảng cách giữa hắn và Thương Tâm đ*o nhân chợt từ mấy chục dặm khuếch trương đến con số khổng lồ mấy trăm triệu dặm.

Mắt thấy hai luồng thần quang trắng xóa không ngừng hướng Cơ Hạo áp sát, nhưng thần quang tới gần một thước, khoảng cách giữa Cơ Hạo và Thương Tâm đ*o nhân liền kéo giãn một trượng, thần quang tới gần thêm một trượng, khoảng cách giữa Cơ Hạo cùng Thương Tâm đ*o nhân liền kéo giãn một dặm, thần quang nhanh chóng tới gần một dặm, khoảng cách giữa Cơ Hạo và Thương Tâm đ*o nhân đã là chân trời góc biển, cách nhau đâu chỉ vạn ức dặm!

Hai luồng thần quang trắng xóa chất chứa uy năng khó lường ở trong hư không cấp tốc xuyên qua một khắc đồng hồ, không biết cắt rách khoảng cách xa bao nhiêu, cuối cùng hao hết khí lực, hủy diệt ở trong vách ngăn chồng chất nguyên từ.

Long Mẫu, Khổ Trúc sơn chủ đồng loạt biến sắc, tòa kiếm trận này của Cơ Hạo quả nhiên uy lực kinh người, càng chất chứa biến hóa kỳ dị như thế.

Tấm lệnh bài xương này của Thương Tâm đ*o nhân là một món kỳ môn linh bảo, chính là Bàn Cổ thế giới thời điểm khai thiên tích địa, tuân theo linh hồn đại đạo mà sinh, có thể ngàn dặm gọi hồn, giết người trong vô hình. Trừ phi là thánh nhân nguyên linh ký thác hư không, triệt để dung hợp với đại đạo, bất sinh bất diệt, vạn kiếp bất hoại, hoặc là có đỉnh cấp công đức chí bảo hộ thể, nếu không mặc cho ngươi là nhân vật đại năng cường hãn bao nhiêu, hai đạo thần quang cuốn qua, linh hồn liền bị cuốn đi.

Tấm lệnh bài bằng xương này là bí khí áp đáy hòm của Thương Tâm đ*o nhân, sẽ không tùy tiện sử dụng, một khi vận dụng tất nhiên có người ngã xuống. Thương Tâm đ*o nhân ở trong hồng hoang làm nhiều việc ác, lá cờ phướn trong tay không biết đã cắn nuốt linh hồn bao nhiêu sinh linh, nhưng trước sau không có ai làm gì được hắn, phần nhiều là dựa vào tấm lệnh bài xương này.

Cơ Hạo bày ra kiếm trận, thế mà lại có thể mạnh mẽ hao hết thần quang nhiếp hồn tấm lệnh bài bằng xương này phóng ra, sự huyền diệu cùng uy lực của kiếm trận này cũng quá kinh người.

Hai người thèm thuồng nhìn thần hồn Thương Tâm đ*o nhân bị kiếm quang đâm xuyên ở giữa không trung không thể động đậy, ánh mắt lóe lên, có một chút tâm tư thấy tình hình không ổn là chuồn.

Nhưng Khổ Trúc sơn chủ là không đành lòng bỏ lại Thương Tâm đ*o nhân, dù sao mọi người đều là đạo hữu Long Mẫu mời rời núi, cứ như vậy bỏ lại Thương Tâm đ*o nhân bỏ trốn, Khổ Trúc sơn chủ ở trên ‘đạo nghĩa’ có chút không qua được.

Long Mẫu thì trong lòng rối rắm một trận, nàng thật ra không có áp lực trên ‘đạo nghĩa’, thuần túy là cảm thấy không nhịn được trên mặt mũi.

Nếu không có Khổ Trúc sơn chủ ở đây, Long Mẫu mắt thấy không ổn, khẳng định là sẽ mặc kệ Thương Tâm đ*o nhân chết sống tự mình rời khỏi, nhưng có Khổ Trúc sơn chủ ở đây, nếu bị hắn thấy được chuyện mình bỏ lại Thương Tâm đ*o nhân chạy trốn, Long Mẫu còn có mặt mũi gặp ai nữa sao?

Ánh mắt hai người nhanh chóng giao nhau một cái, Khổ Trúc sơn chủ ánh mắt tự do, Long Mẫu thì ánh mắt cực kỳ kiên định —— thử đánh kiếm trận này một chút đi! Nếu có thể đánh vỡ kiếm trận, tự nhiên là tất cả đều tốt... Nếu không phá nổi kiếm trận, cũng phải chờ Khổ Trúc sơn chủ và Thương Tâm đ*o nhân cùng nhau xui xẻo ngã xuống, nàng mới có thể an tâm chạy trốn!

Khiến Long Mẫu rối rắm chính là —— Cơ Hạo tiểu tử này nếu không thể hoàn toàn diệt sát Thương Tâm đ*o nhân và Khổ Trúc sơn chủ, tiếng tăm tồi tệ bỏ bạn mà chạy của nàng, tựa như vẫn truyền ra nhỉ!

Chép miệng một cái, Long Mẫu lớn tiếng quát: “Thương Tâm đ*o hữu chịu đựng, ta và Khổ Trúc đạo hữu đến cứu ngươi rồi!”

Khổ Trúc sơn chủ cười khổ một tiếng, hít một hơi thật sâu, hung hăng trừng mắt nhìn Cơ Hạo một cái: “Thương Tâm đ*o hữu yên tâm, không lẽ, chúng ta ngay cả một hậu sinh vãn bối vẻn vẹn Đạo Đài cảnh cũng không khắc chế được sao? Kiếm trận này của hắn, tu không phải Tru Lục Hãm Tuyệt kiếm trận của Vũ Dư đạo nhân là được!”

Thương Tâm đ*o nhân rít khàn cả giọng, hắn không rảnh nói chuyện với Long Mẫu, Khổ Trúc sơn chủ, chỉ không ngừng phun ra một ngụm tiếp một ngụm bản mạng nguyên khí, thúc dục lệnh bài bằng xương phát ra từng đạo thần quang trắng xóa hướng bốn phương tám hướng đánh loạn.

Thần quang màu trắng xóa xé rách hư không, như các chùm pháo hoa sáng lạn bắn tung tóe khắp trời, không ngừng va chạm với kiếm quang kiếm khí bắn nhanh đến.

Tiếng nổ ‘Bốp bốp’ không dứt bên tai, trong kiếm trận vô số kiếm khí lui tới xuyên qua, đem từng đạo thần quang màu trắng đánh sụp đổ, càng có vô số kiếm quang trực tiếp bổ vào trên lệnh bài bằng xương, tung tóe ra vô số ánh lửa.

Đột nhiên có một tiếng vang thanh thúy, chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, khối kỳ môn linh bảo này của Thương Tâm đ*o nhân bị hung hăng bổ ra một vết nứt thật dài.