Vu Thần Kỷ

Chương 296: Gian tế




Kế tiếp, Cơ Hạo liên tục phát ra một phần tin tức cho mấy lão vu sư thân cận mình.

Sau khi hỏi thăm một chút, Cơ Hạo đi tới một chỗ doanh địa trong sơn cốc ngoài hai trăm dặm, sau khi hướng chiến sĩ thủ ở cửa hỏi vài câu, liền hướng góc tây bắc của doanh địa đi qua.

Nơi này điều kiện cũng không có Kì Binh doanh tốt, mặt gồ ghề, không có trải qua gì sửa sang lại phô bình. Trừ bỏ cực kỳ có hạn vài toà lều trại, những người khác trụ đều là cỏ tranh cùng nhánh cây đáp thành thảo lều.

Đúng lúc ăn cơm, một đám binh sĩ quân nhu của Kì Binh doanh dựng lên mấy chiếc xe lớn, đang phân phát bánh mỳ trộn lẫn lượng lớn thịt băm, muối ăn. Bất luận nam nữ già trẻ, mỗi người đều là một cái bánh ngô thật to.

Trong doanh địa kéo dài mấy chục dặm, khắp nơi dựng sừng sững tháp tên, tháp canh, bên trên có chiến sĩ thủ. Thời điểm Cơ Hạo đi qua ở trong doanh địa, còn thỉnh thoảng nhìn thấy chiến sĩ võ trang hạng nặng xếp thành hàng đi qua, ánh mắt sắc bén cảnh giác đảo qua các nơi.

An trí trong doanh địa này đều là dân chạy nạn từ sườn phía bắc Xích Phản sơn chạy nạn đến, bộ tộc bọn họ đều bị dị tộc công phá, trưởng lão, vu tế các lão nhân trong tộc tuyệt đại bộ phận chết trận, dân chạy nạn các bộ tộc trốn chạy tới nơi này đều không biết nhau, rất dễ dàng lẫn gian tế dị tộc.

Cho nên ở trước khi phân biệt rõ thân phận, những người này tương đương bị nhốt ở đây, không cho phép bọn họ bước ra khỏi doanh địa một bước.

Thậm chí trước khi đại chiến lần này chấm dứt, bọn họ cũng không có cơ hội rời khỏi doanh địa. Sau đại chiến, bọn họ có lẽ sẽ bị điều về trú điểm ban đầu của bộ tộc, Bồ Phản sẽ giúp bọn họ xay dựng bộ tộc mới.

Góc tây bắc doanh địa, một vòng hàng rào do cành cây tạo thành quây một khối doanh địa nho nhỏ, Lang Phi xiêu vẹo đứng ở trong một gian phòng cỏ tranh, đôi mắt vô thần nhìn một đàn kiến dưới đất điên cuồng cắn xé tranh đấu, vì hắn vừa mới ném xuống một viên thịt nhỏ.

“Lang Phi!” Cơ Hạo hét to một tiếng.

“Cơ Hạo huynh đệ!” Lang Phi run rẩy một cái, ngẩng đầu nhìn Cơ Hạo, Lang Phi giang đôi tay cười lớn đi lên đón.

Cơ Hạo và Lang Phi dùng sức ôm một cái. Lang Phi rất vội vàng hỏi: “Bọn ác quỷ đuổi giết chúng ta bị xử lý chưa?”

Trong mấy chục gian nhà cỏ tranh phía sau, tộc nhân Kim Lang bộ, Thanh Lang bộ đều đi ra, nhìn thấy Cơ Hạo, bọn họ đều rất hữu hảo hướng Cơ Hạo gật đầu mỉm cười, bọn họ đều còn nhớ rõ là Cơ Hạo ngăn cản truy binh cho bọn họ, ở dưới dao mổ của dị tộc bảo vệ tính mạng bọn họ.

Mấy chiến sĩ Thanh Lang bộ mặt xám mày tro hướng Cơ Hạo nhe răng trợn mắt cười cười, nét mặt không thấy được bất cứ không khí vui mừng gì.

Nhưng cẩn thận nhìn, Cơ Hạo phát hiện ánh mắt bọn hắn lúc nào cũng chăm chú vào trên người mình và Lang Phi, bọn hắn mặt mày đau khổ, trong con ngươi thỉnh thoảng hiện lên một mảng biểu cảm kích động.

Đổi thành chiến sĩ nhân tộc khác thẳng tính chân chất mộc mạc, khẳng định không phát hiện được bọn người kia khác thường, nhưng ở dưới thần niệm của Cơ Hạo bao phủ, động tác một sợi lông trên mặt bọn người kia cũng nhìn thấy rõ, Cơ Hạo không khỏi nở nụ cười.

Lần này đến, chính là vì bọn người kia.

Ngồi ở trên một tảng đá lớn, Cơ Hạo lấy ra thịt nướng nóng hầm hập phân phát cho tộc nhân của Lang Phi, mấy chục chiến sĩ còn lại của hai bộ tộc tụ tập ở cạnh tảng đá lớn, bắt đầu chia sẻ thịt nướng và rượu ngon Cơ Hạo mang đến.

Ở doanh địa này, đại quân nhân tộc sẽ chỉ cam đoan đám dân chạy nạn này sẽ không đói chết, tuy trong bánh ngô mỗi ngày phân phát có không ít thịt băm và muối ăn, nhưng vậy chỉ có thể cam đoan tuyệt đại đa số người không đói bụng, đối với những chiến sĩ cao to, thức ăn tiêu hao so với tộc nhân bình thường nhiều hơn một mảng lớn, vậy quả thật trong mồm có thể nhạt thếch.

Thịt nướng Cơ Hạo mang đến đều là Vũ Mục tỉ mỉ chế biến, rượu cũng là rượu mạnh thượng hảo từ Bồ Phản vận chuyển đến.

Một đám người vui vẻ ăn thịt uống rượu, sau khi ăn thùng uống vại một phen, khuôn mặt có chút xám trắng của Lang Phi trở nên mặt mày hồng hào, hắn dùng sức vỗ ngực, lớn tiếng nói: “Cơ Hạo huynh đệ, là ngươi đã cứu chúng ta, lần này lại ăn của ngươi nhiều rượu thịt như vậy… Chờ về sau chúng ta xây dựng lại bộ tộc, ngươi tới Kim Lang bộ chúng ta, ta mời ngươi ăn tiệc ngon nhất!”

Cơ Hạo rất thích hán tử hào phóng như Lang Phi, bởi vì ở Nam Hoang, các a thúc, a bá Kim Ô bộ, cũng đều là một hảo hán sang sảng ruột thông đến cùng như vậy.

Thần niệm dạo qua một vòng ở trên thân mấy chiến sĩ Thanh Lang bộ có hiềm nghi gian tế kia, Cơ Hạo cũng không nhìn bọn hắn, mà cười hướng Lang Phi nói: “Vậy là tốt rồi. Ta lần này đã lập rất nhiều quân công, chỉ vài ngày nữa, ta còn sẽ lập một công lao cực lớn, đến lúc đó ta dùng quân công đổi một lô giáp trụ cùng binh khí tốt tặng cho các ngươi.”

Không đợi Lang Phi mở miệng, Cơ Hạo đã cười nói: “Đem ta coi là huynh đệ, thì thu mấy thứ này đi. Xây dựng lại một bộ tộc, không thể thiếu binh khí cùng giáp trụ tốt. Lại nói, chỉ cần ta có thể hoàn thành chuyện kế tiếp, một ít vu khí đối với công lao ta lập mà nói, cũng không tính là gì.”

Lang Phi kinh ngạc nhìn Cơ Hạo: “A, các ngươi chuẩn bị…”

Mấy chiến sĩ Thanh Lang bộ tập trung tinh thần nhìn Cơ Hạo, vấn đề của Lang Phi vừa lúc bọn hắn cũng muốn hỏi. Lập công lao cực lớn? Sự tình gì mới tính là công lao cực lớn? Cái này làm bọn hắn rất ngứa ngáy trong lòng.

Nhưng Lang Phi vừa hỏi vài chữ, đã nhẹ nhàng vỗ mặt mình một cái: “Thật hồ đồ, việc này, cũng không thể hỏi thăm lung tung!”

Cơ Hạo cười lắc lắc đầu, đĩnh đạc nói: “Có cái gì không thể thăm dò? Chuyện này sao, cho dù truyền ra cũng không có gì quan hệ, không liên quan nhân tộc chúng ta điều động quân đội.”

Cố ý đè thấp thanh âm, Cơ Hạo thần bí hề hề nói: “Ta lần này, chuẩn bị dùng bí thuật, làm chết một quân đoàn trưởng dị tộc, còn là cô bé bộ dạng rất thanh tú. Hắc hắc, ngươi nói, giết chết đại nhân vật như vậy, cái này xem như một món công lớn lao chứ?”

Ưỡn ngực, Cơ Hạo dương dương đắc ý nói: “Cái này còn chỉ là bước thứ nhất, kế tiếp sao… Ha ha ha, dù sao, Lang Phi đại huynh ngươi biết, bọn dị tộc cũng không phải bền chắc như thép sao. Chỉ cần nữ nhân này vừa chết, hắc hắc, cứ chờ xem náo nhiệt đi!”

Cơ Hạo chỉ nói hắn muốn đùa chết một quân đoàn trưởng dị tộc, hơn nữa còn là một cô bé xinh đẹp. Đây là sự thật, hắn quả thực chuẩn bị để Thái Ti xuống tay độc ác đối với Câu Tú, nhất định phải cách không nguyền rủa chết nàng.

Về phần nói ‘dị tộc cũng không phải bền chắc như thép’, những lời này có thể suy xét, chỉ cần tiết lộ ra, để bọn dị tộc nghi thần nghi quỷ đó đi.

Cơ Hạo chưa bịa ra bất cá cái cớ cùng lý do nào, chưa nói bất cứ tình huống chi tiết gì liên quan với Câu Tú bị nguyền rủa chết. Bởi vì vô luận hắn bịa ra các loại lấy cớ cùng lý do tỉ mỉ như thế nào, đều có sơ hở, dị tộc không thiếu người thông minh, bọn chúng sẽ từ trong dấu vết để lại nhỏ bé nhất tìm được những sơ hở này, do đó chứng minh Cơ Hạo đang nói dối.

Nhưng dị tộc người thông minh càng nhiều càng tốt, Cơ Hạo chỉ cần hàm hồ nói một câu ‘dị tộc cũng không phải bền chắc như thép’, cái này có rất nhiều đường sống để bọn hắn phát huy, làm bọn hắn vô hạn đi hoài nghi cùng nghi kỵ lẫn nhau!

Sau khi ăn thùng uống vại một phen, Cơ Hạo mang theo mùi rượu đầy người, sau khi lại để lại cho Lang Phi mấy con mồi đã làm sẵn, lảo đảo rời khỏi doanh địa dân chạy nạn.