Vu Thần Kỷ

Chương 576: Phân biệt rõ ràng




Trên thương thiên.

Cái gọi là thương thiên, chính là một mảng bầu trời phàm nhân bình thường nhận định. Trong mắt phàm nhân, tinh tú khắp trời đều dựa theo quy luật kỳ dị nào đó sắp xếp ở trong bầu trời, thương thiên chính là độ cao cực hạn.

Nhưng trong mắt đại năng thật sự, kết cấu của thế giới này hoàn toàn khác với phàm nhân chứng kiến.

Tinh tú trên bầu trời, những tinh tú ở ban đêm vô cùng lấp lánh, đủ mọi màu sắc như giơ tay có thể chạm đó, chỉ là hình chiếu của tinh tú thật sự.

Lấy cái ví dụ, không gian Trung Lục cùng tứ hoang là lòng đỏ trứng gà, thương thiên chính là tuyến phân cách giữa lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trứng, toàn bộ tinh tú đều bị bao dung ở trong lòng trắng trứng tự thành hệ thống.

Mà mép lòng trắng trứng, cũng chính là vị trí vỏ trứng, chính là vách ngăn của đại thế giới này cùng bên ngoài.

Giờ phút này phương vị chỗ bọn Cơ Hạo, ngay tại chỗ ngoài cùng của lòng trắng trứng, cũng chính là cái gọi là vị trí phía trên thương thiên.

Nơi này một mảng xanh mờ mịt, trong hư không không có nửa điểm tro bụi, nhìn qua, có thể nhìn thấy vô số tinh tú to lớn dựa theo quỹ tích kỳ dị nào đó không thể nói bằng lời vận chuyển mau lẹ vô cùng ở trong hư không.

Mắt thường có thể thấy tinh lực dao động ở trong hư không đan xen va chạm lẫn nhau, tạo nên vô số lốc xoáy cùng năng lượng triều tịch thật lớn. Trong hư không im ắng, yên tĩnh như cổ mộ đêm khuya, những lốc xoáy cùng năng lượng triều tịch to lớn, đủ để nháy mắt cắn nuốt vô số sinh linh kia tùy sinh tùy diệt, không phát ra nửa điểm thanh âm.

Nhưng cẩn thận hướng những tinh tú to lớn, lớn đến không cách nào hình dung đó chăm chú nhìn hồi lâu, nguyên thần Cơ Hạo liền kịch liệt chấn động lên, hắn ** lỗ tai chưa nghe được bất cứ tiếng vang nào, nhưng nguyên thần hắn lại bị tinh tú lúc chuyển động phát ra thanh âm thật lớn chấn cho thất điên bát đảo thiếu chút nữa ngất.

Đại âm hi thanh, những tinh tú đó lúc vận chuyển phát ra thanh âm to vô cùng, nhưng chính bởi vì thanh âm này quá lớn, cho nên nhục thai phàm thể mới không nghe được bất cứ thanh âm nào. Chỉ có Cơ Hạo tồn tại tu thành nguyên thần, cảm giác lực so với Vu Đế còn linh mẫn hơn như vậy, mới có thể cảm nhận được thanh thế đáng sợ khi tinh tú vận chuyển.

Chính bởi vì đã tu thành nguyên thần, giờ phút này đám người Man Man, Thiếu Ti đứng ở bên người Cơ Hạo hoàn toàn vô sự, đang tò mò đánh giá vô số tinh tú xa xa gần gần, chỉ có Cơ Hạo sắc mặt như đất, mồ hôi lạnh như nước suối từ trên người không ngừng chảy xuống, trong nguyên thần truyền đến đau đớn như vỡ nát.

May mắn Cơ Hạo rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại. Nguyên thần hắn vung Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, từng đạo thái dương tinh hỏa cuốn ngược xuống bao bọc nguyên thần, tiếng gầm khổng lồ của tinh tú chuyển động bị thái dương tinh hỏa ngăn cách, tuy còn có thể nghe được một ít tiếng vang, nhưng loại đau đớn hầu như chấn động hắn hồn phi phách tán đó đã hoàn toàn tiêu tán.

Không chỉ có thế, trong tinh thần lực to lớn pha tạp hỗn loạn trong hư không, một nhiệt lực to lớn mênh mông, hùng hồn vĩ đại nhất xuyên không gian mà đến, từ từng lỗ chân lông của Cơ Hạo không ngừng rót vào thân thể hắn.

Thân thể Cơ Hạo nhanh chóng bị một tầng lửa màu vàng nhạt quay quanh. Đây là thái dương tinh lực tinh thuần nhất, thái dương tinh lực chưa bị ‘thương thiên’ suy yếu. Bản mạng tinh lực trong cơ thể Cơ Hạo nhanh chóng tăng lên, lửa màu vàng mỏng manh đang cấp tốc nhiều lên, dày thêm.

Theo phương hướng nhiệt lực truyền đến nhìn lại, Cơ Hạo nhìn thấy nơi cao xa nhất, từng vầng mặt trời chiếu rọi trên cao, cho dù có ức vạn tinh tú rạng rỡ tỏa sáng, nhưng lúc Cơ Hạo nhìn thấy mặt trời, liền chỉ có thể nhìn thấy một vầng mặt trời này, toàn bộ tinh tú khác ảm đạm không ánh sáng.

Không chỉ có thế. Trong hư không, tinh tú khác một số thời điểm đều nguy hiểm vô cùng sát vai mà qua, lúc nào cũng có thể va chạm lẫn nhau.

Chỉ có quanh thái dương một mảng trống rỗng, không có bất cứ tinh tú nào có gan dễ dàng tới gần, một mảng hư không kia chỗ thái dương như ngai báu của hoàng đế, những tinh tú này đều là thần tử của hoàng đế, không có bất cứ thần tử nào có gan dễ dàng mạo phạm uy nghiêm của hoàng đế.

“Phía trên thương thiên!” Trong mắt Cơ Hạo lóe ra ánh vàng, hắn ngầm tụng trong Vũ Dư Trận Giải miêu tả về quỹ tích vận chuyển của tinh tú khắp trời, thi triển thần thông hướng những tinh tú đó nhìn tới.

Nhìn ra ngoài một hồi, Cơ Hạo giờ mới phát hiện, các tinh tú đó vô luận lớn nhỏ, mỗi một tinh tú đều tự thành một tiểu thế giới. Những tiểu thế giới này dựa vào ở đại thế giới này tồn tại, những tinh tú này nhìn như nhanh như tia chớp vận chuyển ở trong hư không, thực ra vị trí bản thể bọn nó cũng chưa có chút dao động, mà là tiểu thế giới của bản thân bọn nó đang chuyển động.

Loại cảm giác này cực kỳ huyền diệu, Cơ Hạo trong lúc nhất thời cũng không cách nào lý giải đại đạo huyền diệu chất chứa trong đó.

Nhưng chính bởi vì mỗi một ngôi sao đều tự thành một tiểu thế giới, cho nên những tinh tú này có đôi khi hầu như là kề sát đan xen mà qua, thực ra bọn nó còn cách xa nhau ức vạn dặm, cho nên bọn nó cũng không có nguy hiểm chính diện va chạm.

Không chỉ có thế, Cơ Hạo còn thấy được bên trên một số tinh tú có cung điện lầu các, có sông núi, toàn bộ cung điện lầu các đều tạo hình phong cách cổ xưa dày nặng, lại lộ ra một tia hương vị tử khí trầm trầm, như đã rất nhiều năm không có ai ở lại.

“Tinh thần chi chủ, cũng là thần linh của thượng cổ thiên đình… Ngã xuống, ngã xuống hết rồi!” Tự Văn Mệnh không biết khi nào đi tới bên cạnh Cơ Hạo. Hắn chỉ vào một ngôi sao lớn màu đỏ tươi đang từ đỉnh đầu Cơ Hạo xẹt qua nói: “Đây là Huỳnh Hoặc tinh, Huỳnh Hoặc tinh quân từng là đại tướng thiên đình, nhưng cũng đã ngã xuống.”

“Ai làm?” Cơ Hạo rất kinh ngạc nhìn Tự Văn Mệnh.

Tự Văn Mệnh không hé răng, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía xa xa mười hai tòa thần tháp lớn vô cùng chống đỡ một khối vân lục.

Lòng Cơ Hạo nhất thời trầm xuống, là bọn dị tộc này sao?

Trong hư không một tòa truyền tống trận thật lớn lóe ra ánh sáng mãnh liệt, vô số chiến sĩ nhân tộc hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang từ trong truyền tống trận đi ra, sau đó thi triển thần thông lơ lửng ở giữa không trung, xa xa giằng co cùng một mảng vân lục thật lớn kia.

Trên vân lộ, đám đông quý tộc Ngu tộc xa xa ngắm nhìn bên này, vừa rồi Cơ Hạo nghe được một tiếng nói trào phúng đó, chính là một thanh niên Ngu tộc mặc trường bào màu máu trong đó phát ra. Nhiều Ngu tộc quý tộc chỉ vào bên này khoa tay múa chân cười to liên tục, hiển nhiên đều đang trào phúng chiến sĩ nhân tộc không biết lượng sức, trào phúng bọn họ thế mà dám tới tham gia đánh cược sinh tử.

Dần dần, ở trong hư không, trừ bên người bóng người cao lớn vừa rồi bên cạnh Đế Thuấn kia hội tụ một đám trọng thần nhân tộc không tham gia đánh cược, chỉ là đến áp trận xem cuộc chiến, chiến sĩ nhân tộc khác đến tham chiến, đã chia làm mấy nhóm người phân biệt rõ ràng.

Bên người Tự Văn Mệnh, hội tụ Cơ Hạo, Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng… một số lớn đế tử đại tộc Trung Lục thế giới cùng bá hậu địa phương. Rất hiển nhiên, Tự Văn Mệnh ở Trung Lục thế giới căn cơ hùng hậu, có thế lực nhân mạch cường đại.

Phía sau Chúc Dung Thiên Mệnh, Nghệ Thần, Liệt Sơn Húc, Doanh Vân Hạc… một số lớn tinh nhuệ bộ tộc Đông Hoang, Nam Hoang đứng. Chiến sĩ tinh nhuệ bộ tộc Nam Hoang, theo lý thường phải hội tụ ở phía sau Chúc Dung Thiên Mệnh, bởi vì Nghệ Thần, đại bộ phận tinh nhuệ Đông Hoang cũng tùy tùng Chúc Dung Thiên Mệnh.

Khiến Cơ Hạo nhíu mày là, phía sau Chúc Dung Thiên Mệnh còn có đám người Bát Khâu Già, Diệu Liên, Diệu Âm, Thanh Mai đứng, những người này cũng muốn tham gia đánh cược?

Công Tôn Nguyên và Cộng Công Vô Ưu sóng vai đứng chung một chỗ, phía sau bọn hắn là Vô Chi Kỳ cầm đầu tinh nhuệ tương ứng Bắc Hoang Thủy Thần.

Nhưng làm người ta giật mình là, Cùng Kỳ, Thao Thiết, Ác Thú, Áp Dữ… chiến sĩ mấy bộ tộc mạnh mẽ có tiếng đến từ Tây Hoang, cũng đều đứng ở phía sau Công Tôn Nguyên và Cộng Công Vô Ưu.

Trừ người mấy phe thế lực cường thịnh nhất này, hơn ngàn vạn chiến sĩ khác tham gia đánh cược còn chia làm mười mấy đoàn thể to nhỏ, phân biệt lẫn nhau rõ ràng, đều cách xa mấy trăm dặm.

Rất xa, trên vân lục truyền đến một thanh âm bén nhọn:

“Thời gian còn sớm, không bằng chúng ta làm ấm bầu không khí trước? Nhân tộc, các ngươi có dũng sĩ dám đến quyết đấu sinh tử không?”