Vu Thần Kỷ

Chương 59: Cầu viện




Ngoài Lãnh Khê cốc lại xuất hiện người của Huyết Nha đoàn.

Không chỉ có Cơ Hạ, ngay cả Cơ Báo cũng giận tím mặt, tự mình mang theo khế ước cự nha lục soát núi rừng phụ cận, lại chưa thể phát hiện dấu vết Huyết Nha đoàn để lại. Sau khi bận rộn vài ngày, Cơ Báo chỉ có thể đắc ý hướng Cơ Hạo thổi phồng —— người Huyết Nha đoàn khiếp sợ uy danh nhà mình, đã nghe tiếng mà chạy xa.

Cơ Hạo không đem sự tình nghĩ đơn giản như vậy, nhưng hắn cũng tìm không ra bất cứ chứng cớ nào vạch trần âm mưu của Huyết Nha đoàn, chỉ có thể đem toàn bộ nghi ngờ đều chôn dưới đáy lòng.

Gần nửa tháng kế tiếp, Lãnh Khê cốc đặc biệt yên tĩnh, chưa có bất cứ sự tình gì xảy ra nữa.

Cơ Hạo cũng về tới Lãnh Khê cốc, mỗi ngày dựa theo lịch cố định nghỉ ngơi ăn ở tu luyện.

Sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc, đã sớm ở đỉnh núi luyện khí ngồi thiền, rèn luyện tử phủ nguyên đan, chờ một luồng thuần dương tử khí lúc mặt trời mọc.

Sau khi tu luyện sáng sớm kết thúc, sẽ làm bạn với Thanh Ảnh, mang theo mấy trăm tộc nhân chiến sĩ săn bắn trong núi rừng, cung cấp thịt để ăn cho nhu cầu của Lãnh Khê cốc.

Giữa trưa, sau khi cắn nuốt lượng lớn thịt hung thú, buổi chiều ở trong Lãnh Khê cốc rèn khí lực, rèn luyện thân thể. Ngắn ngủn gần nửa tháng, sau khi đột phá Tiểu Vu cảnh khí huyết phập phồng bất định đã hoàn toàn củng cố, mỗi ngày đều có lượng lớn tinh huyết sau khi luyện hóa dung hợp với Hỏa Nha huyết mạch, Kim Ô lực mỗi ngày đều có tăng trưởng, uy lực của ba đại thiên phú thần thông mỗi ngày cũng đều ổn định tăng lên.

Đến đêm, Cơ Hạo hoặc là theo Thanh Phục học tập thuật rèn luyện vu dược, hoặc là ở dưới sự chỉ đạo của Cơ Báo, Cơ Hạ diễn luyện thực chiến với bọn họ.

Cơ Báo, Cơ Hạ là nhân vật đại biểu chiến sĩ bộ lạc Nam hoang, bọn họ không có chiến đấu chiêu pháp cố định, bọn họ mỗi một đòn đều tuân theo ** bản năng, noi theo hung cầm mãnh thú trong núi rừng, chú ý là dùng tốc độ nhanh nhất, lộ tuyến công kích ngắn nhất, tỉ lệ hữu hiệu nhất giết chết kẻ địch.

Ở dưới sự thao luyện gần như khắc nghiệt của Cơ Báo, Cơ Hạ, kỹ xảo chiến đấu kiếp trước tinh diệu, phức tạp như tác phẩm nghệ thuật của Cơ Hạo dần dần rút đi phù hoa, từng ngày trở nên thuần thục tàn nhẫn, quyết đoán kiên quyết.

Kỹ xảo tác chiến kiếp trước cùng bản năng giết chóc kiếp này, bị linh hồn lực cường đại của Cơ Hạo dần dần nhào nặn dung hợp, dần dần lột xác thành một loại ‘chiến kỹ’ đáng sợ độc đáo, chỉ thuộc về riêng Cơ Hạo. Ngắn ngủn non nửa tháng dốc lòng tu luyện, Cơ Hạo ở dưới tình huống tu vi chưa đột phá lớn bao nhiêu, sức chiến đấu và lực phá hoại được tăng lên hơn mười lần.

Một ngày này, hoàng hôn.

Cơ Hạo đứng ở trên tường bảo vệ của Lãnh Khê cốc, dùng một cành cây nhỏ đùa giỡn một con rắn hai đầu toàn thân bạc trắng mang theo hoa văn lốm đốm dạng vòng màu đen.

Con rắn độc dài cả trượng động tác nhanh nhẹn, hành động như gió, thân thể uốn lượn vặn vẹo quái dị khó phòng ngự. Nhưng đôi mắt Cơ Hạo trống rỗng nhìn chằm chằm con rắn độc, cành trong tay dài tám thước, to bằng ngón cái nhẹ nhàng gõ gõ ở trên thân rắn, mặc cho con rắn hai đầu này cuồng loạn tấn công như thế nào, lại mãi không thể tới gần Cơ Hạo nửa bước, chỉ có thể cách hắn hơn một trượng vồ qua lại.

Một đám chiến sĩ Hỏa Nha bộ, Thanh Di bộ vờn quanh ở bên người Cơ Hạo, chậc chậc tán thưởng.

“Không hổ là thằng nhãi con của Cơ Hạ đại huynh cùng Thanh Phục a tỷ, Tiểu Vu trẻ tuổi như vậy, Tất Phương bộ cũng không có đứa bé lợi hại như vậy nhỉ?”

“A nha, so sánh với Hạo oa đứa bé này, ta cũng không có mặt mũi gặp ai nữa. Ta lớn hơn Hạo mười tuổi, ta năm nay vẫn là Vu Nhân cảnh tầng mười hai đây!”

“Không phải sao, Song Đầu Hắc Hoàn Phúc này, ta một rìu có thể đánh chết nó, nhưng ta cũng không dám, cũng không thể đùa bỡn loại độc trùng này như vậy!”

Trong tiếng tán thưởng, ngoài mười mấy trượng trên một tháp tên cao cao mười mấy trượng, một chiến sĩ Thanh Di bộ đột nhiên kêu một tiếng chói tai, từ trên tháp tên vươn ra nửa thân thể, dùng sức chỉ hướng về phía sâu trong rừng rậm phía trước.

“Hây, bên kia có động tĩnh! Ta nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu ở trên máu người phản quang, là máu người tươi mới, có người ở nơi đó bị thương!”

Tiếng ‘Soạt soạt soạt’ truyền đến, trong núi rừng ngoài vài dặm, một tổ chim trên cây kinh hãi bay lên bầu trời. Các chiến sĩ trên tường bảo vệ đều kêu lên, chim trên cây vô cớ kinh động, khẳng định có người ở trong rừng rậm nhanh chóng bôn tẩu chém giết.

Cơ Hạo hít sâu một hơi, cành cây trong tay đâm nhanh về phía trước, ‘Bốp bốp’ hai tiếng, hai cái đầu rắn của rắn độc hai đầu bị đánh nát. Một cước đem thân thể nhúc nhích của rắn độc đá xuống khỏi tường bảo vệ, Cơ Hạo nhảy lên cao mười mấy trượng, tóm chặt một cây cọc bảo vệ tháp tên vươn ra, xoay người một cái chui vào trong tháp tên.

‘Dục ~ dục ~’, chiến sĩ Hỏa Nha bộ trên tường bảo vệ phát ra tiếng kêu ngân nga.

Ở trong rừng rậm Nam hoang, loại tiếng kêu đơn điệu ngân nga này đại biểu cho nơi này là nơi có chủ, nếu là kẻ địch, thì đừng xâm nhập nơi này lung tung; đồng thời tiếng kêu tiết tấu đặc thù cũng là đang chỉ dẫn phương hướng, nếu là tộc nhân, đồng bạn nhà mình, bọn họ có thể theo tiếng kêu chỉ dẫn chạy tới.

Tiếng cành gãy ‘Rắc rắc’ không dứt bên tai, qua thời gian đại khái mười mấy hơi thở, ‘Vù’ một cái, một bóng người cả người là máu lảo đảo từ trong rừng rậm chạy ra, một đường rải xuống vũng máu to, hoảng hốt hướng cửa vào Lãnh Khê cốc chạy tới.

Người này vừa mới chạy ra xa mười mấy trượng, cách Lãnh Khê cốc còn hơn hai dặm, trong con ngươi Cơ Hạo lóe ra ánh lửa, Kim Ô Thần Mâu mở ra, đã thấy rõ bộ dáng y —— người này để trần ngực, trên ngực tràn đầy lông dài, dùng thuốc nhuộm màu máu xăm đồ đằng một con báo hừng hực thiêu đốt.

Hỏa Báo bộ, đây là một bộ lạc cỡ trung được Hỏa Nha bộ che chở, lãnh địa bọn họ vừa vặn ở tận cùng phía bắc nơi Hỏa Nha bộ cai quản, tộc nhân dũng mãnh thiện chiến, quan hệ cực kỳ thân cận với Hỏa Nha bộ. Nhiều năm trước tới nay, trong xung đột của Hỏa Nha bộ và Hắc Thủy Huyền Xà bộ, chiến sĩ Hỏa Báo bộ thường thường đảm đương tiên phong xung phong ở tận cùng phía trước.

“Là huynh đệ Hỏa Báo bộ!” Cơ Hạo từ trên tháp tên thò nửa người ra, hướng về tộc nhân trên tường bảo vệ bên dưới quát: “Đi vài người, cứu hắn!”

Tiếng rống to ‘Hú hú’ vang lên, mười mấy chiến sĩ Hỏa Nha bộ cưỡi lên chiến thú của mình, trực tiếp từ trên tường bảo vệ nhảy xuống, dùng tốc độ nhanh nhất hướng chiến sĩ Hỏa Báo bộ người be bét máu kia nghênh đón.

‘Hắc hắc’!

Trong rừng rậm phía sau chiến sĩ Hỏa Báo bộ truyền đến tiếng cười chói tai, ‘Xẹt xẹt’ hai tiếng, hai mũi tên từ trong rừng rậm bắn nhanh ra, hầu như là trong chớp mắt đã tới phía sau chiến sĩ Hỏa Báo bộ.

“Ở trước mặt Thanh Ảnh ta, các ngươi cũng xứng dùng tên sao? Thanh Ảnh ta, chính là tiễn thủ anh tuấn nhất Thanh Di bộ, Đại Vu trẻ tuổi nhất Thanh Di bộ từ trước tới nay!” Thanh âm rắm thối của Thanh Ảnh xa xa truyền đến, theo tiếng xé gió bén nhọn, một tiễn ảnh màu xanh bắn nhanh ra, phát sau mà đến trước nháy mắt đến phía sau chiến sĩ Hỏa Báo bộ.

Mũi tên màu xanh kéo một cái đường cong, nhẹ đem hai mũi tên đánh rớt.

Chiến sĩ Hỏa Báo bộ lảo đảo một cái, cắm đầu ngã xuống đất, đầu ở dưới đất đập ra một cái hố to, tung lên mảng lớn tro bụi.

Chật vật ngẩng đầu lên, chiến sĩ râu xồm này khàn giọng thét to: “Cứu bộ lạc ta! Đám khốn kiếp Huyết Ngạc bộ, Quỷ Oa bộ, bọn chúng liên thủ công kích bộ lạc của ta! Trời ạ, vài ngày trước, chiến sĩ trẻ khỏe của bộ lạc chúng ta đều bị Kim Ô lĩnh rút đi rồi!”

Các chiến sĩ Hỏa Nha bộ nghe được tiếng đại hán khóc la, đồng thời phẫn nộ lớn tiếng rít gào lên.