Vu Thần Kỷ

Chương 917: Cộng Công đánh lén




Một trận quần ẩu cực kỳ tàn ác.

Huyết Tôn mang theo khói sóng năm màu toàn thân, kéo theo vô số tàn ảnh yểu điệu, như quỷ mỵ xuyên qua ở trong đám người.

Nàng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, ngọc tỳ bà trong tay nổi lên ma âm mê hồn, bàn tay nhỏ non mịn nhẹ nhàng vỗ ở trên chiến sĩ các tộc vây công, sẽ là một lượng lớn tinh huyết khí tức tinh thuần bị nàng rút ra.

Nhiều chiến sĩ bị bàn tay nhỏ của Huyết Tôn vỗ trúng, thân thể mềm nhũn ngã bệt xuống đất ngay tại chỗ không thể động đậy, hán tử vốn tinh anh cường tráng, ngắn ngủn vài hơi thở liền già đi ít nhất hai mươi tuổi, một thân tinh khí thần xói mòn ít nhất khoảng sáu thành.

Liên tiếp thành công mười mấy lần, Huyết Tôn cười đến mức mắt cũng nheo lại.

Theo nàng thấy, đám cường giả nhân tộc cùng lắm cũng chỉ có vậy.

Nhưng rất nhanh, những chiến sĩ các tộc lòng đầy căm phẫn xông lên bị trưởng lão nhà mình tức giận quát lớn, buồn bực lui xuống.

Trưởng lão các tộc lấy Đế Thuấn cầm đầu tự mình ép lên, hướng về phía Huyết Tôn điên cuồng công kích một trận. Mấy chục món vu khí cường đại có thể xưng là chí bảo mang theo vu lực dao động khủng bố, giống như sóng thần cuốn qua thân thể Huyết Tôn.

Huyết Tôn đã hoàn toàn xem nhẹ thực lực đám người Đế Thuấn, nhất là Đế Thuấn, tu tập bí pháp Nhân Hoàng, có bản mạng tinh lực tử vi đế tinh hộ thể thêm vào hắn tuy chỉ là cảnh giới Vu Đế, nhưng chiến lực của hắn chỉ có thể lấy khủng bố để hình dung.

Tuy mất đi Hiên Viên kiếm, nhưng hai tay Đế Thuấn nhẹ nhàng vung kiếm ngón tay, liền có vô số kiếm khí tung hoành bốn phương, chấn động khiến hư không cũng nứt ra những vết rách màu đen. Huyết Tôn sơ ý bị kiếm khí của Đế Thuấn liên tiếp đánh trúng mấy chục kiếm, được lực lượng tín niệm của vô số tộc nhân nhân tộc hương khói thêm vào, càng có công đức vô số nhân tộc rót vào kiếm khí Nhân Hoàng đánh cho Huyết Tôn hoa dung thất sắc rú thảm không thôi.

Lại có lão chúc long lão quái nhiều năm như vậy xen lẫn ở bên trong hạ độc thủ, Huyết Tôn ở ngắn ngủn mấy nhịp thở bị đánh cho pháp tướng ảm đạm, thiếu chút nữa đã sụp đổ.

Huyết Tôn đau đớn không chịu được kéo một dải cầu vồng phóng lên cao muốn chạy trốn, nhưng Cơ Hạo ở một bên đợi hồi lâu, rốt cuộc đợi được cơ hội. Bàn Hi Thần Kính phát ra một đạo u quang âm u khẽ cuốn lấy, Huyết Tôn còn chưa kịp chạy trốn, đã bị Bàn Hi Thần Kính trực tiếp ném vào trong cái đỉnh nhỏ năm màu trong cơ thể Cơ Hạo.

Bàn Hi Thần Kính kịch liệt chấn động, phát ra các hơi thở khủng bố làm người ta hít thở không thông hướng bốn phía quay cuồng mà đi.

Cơ Hạo cười chỉ vào Bàn Hi Thần Kính gật gật đầu: “Các vị đại nhân, yêu ma kia đã bị thu phục, hiện tại vấn đề là…”

Cơ Hạo chỉ chỉ Công Tôn Thiên Mệnh bị vô số chiến sĩ các bộ bao vây nhiều vòng, cầm Hiên Viên kiếm bị dọa đến mức mặt không còn chút máu, thân thể run rẩy lại không dám rời khỏi. Trường kiếm trong tay tiểu tử này nổi lên các luồng thần quang màu vàng, kiếm ý kiếm khí khủng bố rót vào toàn thân, khí tức trên người hắn mơ hồ có thể đối kháng với Đế Thuấn.

Đám người Đế Thuấn mắt thấy Cơ Hạo ‘Dùng chí bảo tiêu diệt yêu ma’, đều gật đầu tán thưởng vài câu, sau đó xoay người nhìn về phía Công Tôn Thiên Mệnh.

Một vị trưởng lão long tộc ồm ồm nói: “Tiểu tử, giao ra người đứng phía sau ngươi! Vô luận là ai dám dùng thi thể tổ tiên long tộc ta tế luyện thi khôi, đó đều là tử địch của long tộc ta. Giao người ra, giữ cho ngươi toàn thi!”

Răng nghiến vang ken két, một đại tướng long tộc âm trầm nói: “Ngươi cũng có thể không nói gì. Lão tử chậm rãi ăn ngươi từng tấc một. Hương vị con người, rất nhiều năm chưa thử rồi!”

Cơ Hạo không nói gì nữa.

Hắn đến Hữu Hùng chi khư, chỉ là muốn ngăn cản Công Tôn Thiên Mệnh trở thành nhân tuyển đế tử duy nhất của Hữu Hùng nhất tộc, chế tạo chút phiền toái cho hắn đi lên ngai báu Nhân Hoàng mà thôi.

Nhưng thu hoạch một lần này vượt xa quá hắn đánh giá, Công Tôn Mạnh thế mà lại bị thiên ma nhập vào, điều này làm mưu tính của Công Tôn Thiên Mệnh cùng đám người Thi đạo nhân phía sau hắn triệt để phá diệt, Cơ Hạo đã thu Huyết Tôn, hắn đã không cần nhiều lời nữa.

Nói như thế nào Công Tôn Thiên Mệnh thực ra chính là Chúc Dung Thiên Mệnh. Xem ở trên thần Chúc Dung thị, Cơ Hạo chung quy không thể tự tay giết hắn!

Có lẽ để hắn bị chiến sĩ các tộc phẫn nộ băm thành thịt vụn, với hắn mà nói mới là kết cục tốt nhất.

Công Tôn Thiên Mệnh mặt không còn chút máu nhìn mọi người. Hắn nghiến răng thấp giọng nói: “Hiên Viên kiếm thừa nhận Hiên Viên huyết mạch của ta, ta mới là truyền nhân đích hệ của Thánh hoàng Hiên Viên. Ta cầm Hiên Viên kiếm, ta nên là nhân tuyển Nhân Hoàng duy nhất!”

Một trưởng lão Hữu Hùng nhất tộc lạnh giọng nói: “Ngươi cấu kết yêu ma, hại chết tộc trưởng tộc ta, ngươi nói ngươi là hậu nhân Hữu Hùng nhất tộc… Ngươi hỏi một chút tộc nhân tộc ta ở đây, có ai cho rằng ngươi là hậu nhân của Hiên Viên lão tổ?”

Một trưởng lão long tộc âm trầm nói: “Chúng ta đã nói, tiểu tử này là không biết từ nơi nào có được một giọt tinh huyết đế Hiên Viên, dùng bí pháp đúc một khối thân thể, do đó mới khiến hắn có huyết mạch đế Hiên Viên.”

Một trưởng lão phượng tộc lạnh nhạt nói: “Nói nhiều như vậy làm gì? Bắt sống, nghiêm hình tra tấn. Cộng thêm bí pháp sưu hồn, tiểu tử này lúc còn nhỏ tè dầm bao nhiêu lần cũng có thể tra hỏi ra, cần gì lãng phí võ mồm với hắn?”

Mấy trăm đại năng nhân tộc tu vi mạnh mẽ dị thường bao vây Công Tôn Thiên Mệnh nhiều vòng, dù hắn có Liên Hoa Pháp Thể hộ thân, hắn cũng không có khả năng chạy thoát nhiều người như vậy bao vây.

Ngoài Hữu Hùng chi khư, trong một ngọn núi nhỏ vô danh, Thi đạo nhân ngồi xếp bằng ở trên một bồ đoàn, hai tay cầm một lần tràng hạt màu vàng sẫm, vẻ mặt khó coi thì thào mắng: “Phế vật vô năng, ma đầu kia là thế, thằng nhãi Thiên Mệnh cũng vậy. Còn có Nghiêu Bá Cơ Hạo kia, bổn môn thù gì oán gì với ngươi, ngươi hết lần này tới lần khác phá hỏng chuyện tốt của bổn môn!”

Bát Khâu Già đứng ở bên người Thi đạo nhân, thật cẩn thận hỏi: “Chúng ta cần cứu hắn ra không?”

Vẻ mặt Thi đạo nhân hơi cứng đờ. Hắn thấp giọng nói: “Bộ mặt hắn đã bị người ta nhìn thấu, nếu cứu hắn… Còn phải tiêu phí bao nhiêu khí lực che giấu? Sau đó an bài thân phận mới cho hắn, lại phải lãng phí bao nhiêu quân cờ? Ở trên người Thiên Mệnh tiểu nhi này, khí lực chúng ta tiêu phí đã quá lớn quá lớn rồi.”

Bát Khâu Già cười khổ nói: “Chúng ta quả thực đã tiêu phí khí lực quá lớn ở trên người hắn, nhưng chính vì như thế, bỏ qua hắn như vậy, chẳng phải là quá mức lãng phí sao?”

Khóe mắt Thi đạo nhân kịch liệt run rẩy vài cái, hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Nhưng nhiều người như vậy bao vây hắn, trừ phi hai vị tổ sư ra tay, ngươi cũng thế, ta cũng thế, ai có thể cứu được hắn?”

Một tiếng than nhẹ từ bên cạnh Thi đạo nhân truyền đến, thanh âm Hoa đạo nhân từ từ vang lên: “Nghiêu Bá Cơ Hạo này, xem ra là vô duyên với bổn môn. Truyền pháp chỉ ta, phàm môn nhân đệ tử của ta, ai có thể chém giết Nghiêu Bá Cơ Hạo, sẽ thành chân truyền của bổn môn.”

Một cái đèn đồng màu đồng xanh, đầy nét cổ kính từ trong hư không bay ra, nhẹ nhàng rơi ở trên tay Thi đạo nhân.

“Cứu hắn một lần cuối cùng đi, Hữu Hùng nhất tộc Mị thị bên kia, năm đó không phải đã chôn xuống một quân cờ sao?”

Thi đạo nhân cung kính tiếp nhận đen đồng, nhìn ánh đèn xanh trắng bằng hạt đậu trên đèn đồng, rất cung kính nói: “Đệ tử cẩn tuân pháp chỉ.”

Nhìn thoáng qua phương hướng Hữu Hùng chi khư, Thi đạo nhân nâng đèn đồng nhẹ nhàng thổi, một chút ánh lửa xanh trắng dần dần bay ra.

Trước tổ miếu Hữu Hùng nhất tộc, thân thể Công Tôn Thiên Mệnh đột nhiên bị một điểm ánh lửa xanh trắng bao phủ, một trận gió mát thổi đến, thân thể hắn dần dần tiêu tán, không thấy bóng dáng nữa.

Ngoài Hữu Hùng chi khư, thân thể Công Tôn Thiên Mệnh xuất hiện trước mặt Thi đạo nhân, mặt hắn mừng như điên, ‘Ầm’ một chút quỳ rạp xuống trước mặt Thi đạo nhân liên tục dập đầu.

Còn chưa chờ Công Tôn Thiên Mệnh hướng Thi đạo nhân mở miệng nói lời cảm tạ, một tiếng hét giận dữ từ bầu trời truyền đến, một thanh tam xoa kích cuốn theo khôn cùng lôi hỏa nhằm vào đầu nện xuống, một đòn rơi ở trên lưng Công Tôn Thiên Mệnh, xuyên thủng thân thể hắn.