Vũ Thần

Chương 1108: Đầu đuôi lưỡng đoạn




Thần long là một chủng tộc vô cùng cường hãn, chỉ là ấu long thực lực đã tương đương nhân loại Tiên thiên, khi Thần long trưởng thành có thể dễ dàng tiến giai Tôn giả.
Bất quá Tôn giả nhân loại với thực lực bản thân muốn chiến thắng Thần long trưởng thành là điều không thể. Cho dù Ngũ khí Tôn giả cũng dễ dàng trêu chọc Long tộc.
Bất quá nhân loại khi tiến giai Thần đạo, không chỉ nhân loại bình thường, ngay cả Long tộc cường đại cũng không khác gì đầu kiến hôi.
Bởi thế sau khi đám Thần đạo Hạ Nhất Minh rời đi, đám Thần long còn lại mới dám rời khỏi nơi ẩn nấp.
Nhưng ngay khi chúng cho rằng đại địch đã rời khỏi Long cốc, từ trong bụi rập xuất hiện một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng, thậm chí không chút thua kém Thần đạo cường giả khác.
Theo sau một thân ảnh màu trắng vọt lên không trung.
Đây là một đầu trư nắm giữ huyết mạch Thần long phương Đông, thân thể nó dài hơn mười sáu trượng, cặp sừng trên đầu vô cùng khủng bố. Lúc này tròng mắt nó đảo loạn, trên mặt bộc lộ vẻ đắc ý không nói nên lời.
Đặc điểm lớn nhất của bảo trư chính là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Nếu để nó lấy cứng đối cứng với Tát Ma Đức, khẳng định nó sẽ kêu khổ thấu trời. Nhưng nếu đám Thần thú Long tộc rời đi, bảo trư có thể khi dễ đám Thần long còn lại, nó vô cùng tự tin, hưng phấn.
Trên mặt đất, giữa sườn núi, đông đảo Tây phương Thần long ngẩn người nhìn bảo trư trên không trung. Chúng sao có thể nghĩ ra trong gia viên của mình ẩn giấu một đầu sinh vật kinh khủng cỡ này? Càng khiến chúng kinh hãi chính là ba vị Thần đạo cường giả không một ai phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Bảo trư cười hắc hắc, nó nhìn đông đảo Tây phương Thần long phía dưới đôi mắt lóe hung quang. Theo sau nó chậm rãi mở lớn miệng.
Đám Thần long phía dưới lúc này mới tỉnh mộng, chúng liều mạng chạy trốn về nơi cảm thấy an toàn.
Long tộc mặc dù là chủng tộc cường đại nhưng các thành viên cũng không phải kẻ ngốc. Bất cứ Long tộc bình thường nào cũng không dám khiêu khích Thần đạo cường giả. Huống hồ lúc này trên bầu trời không phải Thần đạo nhân loại yếu nhược mà là một đầu Thần thú nắm giữ huyết mạch Đông phương Thần long cao quý.
Khi bảo trư mở miệng, không cần biến nó thổ tức ra thuộc tính nào, đám Thần long phương Tây đều lựa chọn bỏ trốn.
Chỉ là chúng chưa kịp trốn, bảo trư đã cho chúng đáp án.
Một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên từ miệng bảo trư. Âm thanh này ẩn giấu lực lượng khổng lồ khiến không gian dao động có thể thấy bằng mắt thường.
- Ầm ầm...
Ngay cả ngọn núi cao bị sóng âm công kích cũng bắt đầu run rẩy. Trên mặt hồ tình lặng xuất hiện từng đợt sóng cao tới vài trượng khiến nó như đại dương bão tố.
Đám Thần long Tây phương thân thể lảo đảo, những tên tu vi thấp thập chí trực tiếp ngã xuống.
Dĩ nhiên chúng bị âm thanh kia chấn tới hôn mê.
Bảo trư liếc nhìn kiệt tác của mình, nó buông bụng cười lên vui vẻ.
Đi theo đám người Hạ Nhất Minh, cơ hội để bảo trư ra tay rất ít. Bởi đa phần mọi chuyện đều được Hạ Nhất Minh giải quyết, bởi thế khi có thể tự mình đứng ra, trong lòng bảo trư vô cùng vui vẻ.
Nhìn phương xa, không phát hiện ra hành tung đầu Thần long kia, bảo trư tiếp tục rống lên một tiếng cường đại hơn khi nãy.
Âm thanh này như cơn lốc xoáy cuốn qua Long cốc khiến vô số hoa cỏ, cây cối đổ rạp.
Điều đáng sợ hơn chính là hai ngọn núi, dưới sự công kích của âm thanh bắt đầu lung lay muốn đổ.
Hai ngọn núi này sừng sừng trong Long cốc đã trăm vạn năm, trước cả khi tổ tiên Long tộc lựa chọn nơi này. Mặc dù niên đại Thần đạo, đám Thần long có trí tuệ tiến hành gia cố nhưng sau khi Thần đạo biến mất, hai ngọn núi này đã không còn vững chắc như trước đây.
Bởi thế theo tiếng hống của bảo trư, hai ngọn núi này đã bắt đầu lay động.
Đám Thần long sắc mặt đại biến, trong lòng như lửa đốt. Nếu hai ngọn núi kia vì thế mà sụp đổ, Thần long nhất tộc sẽ chân chính bị hủy diệt.
Thần long mặc dù cường đại nhưng trước khi tiến giai Thần đạo, chúng tuyệt đối không thể dùng thân thể chống đỡ băng sơn sụp đổ.
Bất quá nếu muốn chúng đi ra liều mạng với bảo trư lại càng là chuyện không thể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Chỉ bằng hai tiếng hống kia cũng biết quái vật kia là Thần thú chân chính. Liều mạng cùng Thần thú? Đó không gọi là liều mạng mà gọi là tìm chết...
Đợi ba vị cường giả Long tộc trở về, e rằng chỉ còn việc nhặt xác.
Tát Ma Đức, Ái Nhĩ Bá Lạp cùng Đức Lai Đặc gắt gao theo sau Hạ Nhất Minh. Chúng không lập tức phát động công kích bởi khoảng cách từ đây tới Long cốc rất gần, nếu chúng đánh nhau ở đây nhưng không thể khống chế, dư âm trận chiến sẽ lan tới Long cốc. Khi nghĩ tới đám đồng tộc chưa đạt tới cảnh giới Thần thú, chúng mãnh liệt áp chế nộ hỏa trong lòng.
Nửa canh giờ sau, khi Hạ Nhất Minh cùng bạch mã đã di chuyển quãng đường dài, tốc độ của họ mặc dù không chậm nhưng cũng không quá nhanh, ba đầu Thần long bắt đầu muốn động.
Khoảng cách này đủ rồi...
Nhưng còn chưa chờ chúng ra tay, Hạ Nhất Minh khẽ kẹp chân, Lôi điện lập tức ngừng lại.
Hạ Nhất Minh trên lưng Lôi điện quay lại, mỉm cười nói:
- Ba vị Thần long đại nhân. Các ngươi còn vui vẻ đưa chân, chẳng lẽ không có ý định quay về Long cốc?
Tát Ma Đức lạnh lùng nói:
- Chúng ta đương nhiên sẽ trở về. Bất quá trước khi trở về chúng ta muốn mang theo một kiện lễ vật.
- Lễ vật gì?
Hạ Nhất Minh tỏ vẻ hứng thú hỏi.
- Đầu của ngươi.
Tát Ma Đức gằn từng chữ, âm thanh đầy oán độc cùng phẫn nộ. Nếu sớm biết Hạ Nhất Minh to gan lớn mật tới Long cốc giết chết ba đầu Thần long, khi trước tại phương Đông thà lưỡng bại câu thương nó cũng không bỏ qua cho hắn.
Khí thế cường đại từ thân thể ba đầu Thần long cuốn tới trời. Phảng phất như diễn luyện trăm ngàn lần, thân thể Tát Ma Đức mơ hồ biến mất, hơn nữa xuất hiện phía sau Hạ Nhất Minh như chặn đường rút lui của hắn.
Hai đầu Thần long còn lại chậm rãi di chuyển, ánh mắt chớp động như muốn nhìn thấy tim gan đối phương.
Nhưng nhìn đám cường địch này, Hạ Nhất Minh không chút khẩn trương, ngược lại mỉm cười nói:
- Tát Ma Đức các hạ. Ngài hẳn còn nhớ lần gặp mặt trước bên cạnh Hạ mỗ có mấy vị Thần đạo cường giả chứ?
Tát Ma Đức giật mình, đôi mắt mơ hồ phát sáng, âm thanh ù ù vang lên:
- Còn hai người nữa ở đâu?
Hạ Nhất Minh chăm chú lắng nghe, nhẹ giọng nói:
- Thời gian không sai biệt nhiều lắm.
Hắn vừa nói xong từ phương xa truyền tới tiếng hống kinh thiên động địa. Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng đám Thần đạo cường giả tại đây đều biết nơi phát ra tiếng hống này.
Trong giây lát ánh mắt ba đầu Thần long trở lên vô cùng khó coi.
Chúng nó rốt cuộc cũng biết vì sao Hạ Nhất Minh có thể bình tĩnh như vậy. Bởi hắn đã sớm chuẩn bị hết thảy.
Tát Ma Đức phẫn nộ quát một tiếng, nói:
- Long vương đại nhân. Ái Nhĩ Bá Lạp. Các ngươi mau trở về Long cốc. Hắn còn hai đồng bạn Thần đạo. Khẳng định đang tập kích Long cốc chúng ta.
Kim Long cùng Hồng Long nhìn nhau, đồng thời đập mạnh đôi cánh, trong hư không vẽ lên hai đạo quang mang nhanh chóng rời đi.
Đối với chúng mà nói, Long cốc quan trọng hơn hết thảy. Mà trong suy nghĩ của chúng, Tát Ma Đức với thực lực Ngụy thần cảnh tuy không phải vô địch thiên hạ nhưng cũng không phải Hư thần cảnh cường giả như Hạ Nhất Minh có thể chống đỡ.
Bởi thế chúng vô cùng yên tâm về Tát Ma Đức. Chỉ là điều khiến chúng cảm thấy tiếc nuối chính là nếu Hạ Nhất Minh đã sắp xếp mọi chuyện, chỉ e Tát Ma Đức đại nhân cũng không thể ngăn cản hắn chạy trốn.
Nhìn hai đầu Thần long biến thành hai điểm đen trên không trung, Hạ Nhất Minh thở dài một hơi.
Thần long đối với an nguy đồng tộc vô cùng coi trọng, động tĩnh bảo trư gây ra càng lớn chúng càng gấp gáp quay lại.
Nhìn Tát Ma Đức mỉm cười, Hạ Nhất Minh nói:
- Tát Ma Đức các hạ tôn kính. Hai vị đồng bạn của ngài đã trở lại Long cốc, chẳng lẽ ngài không quay lại?
Trong mắt Tát Ma Đức lóe hung quang, sát khí mãnh liệt bộc phát không hề che giấu.
- Hạ Nhất Minh. Hôm nay ngươi đã tính sai rồi.
Chóp mũi nó phun ra lưu huỳnh nồng đậm, miệng nói:
- Bốn người các ngươi liên thủ có lẽ ta không thể làm gì. Nhưng lúc này chỉ có hai người chẳng lẽ có thể thoát khỏi tay ta?
Hạ Nhất Minh cười ha hả, nói:
- Có thể thoát hay không, ngươi không ngại thử xem sao?
Hắn vừa dứt lời Lôi điện đã hóa thành đạo bạch quang bắn về phía xa, tốc độ của nó còn nhanh hơn hai đầu Thần long vừa rời đi.
Tát Ma Đức không khỏi kinh hoảng, lúc này nó mới biết tốc độ chân chính của bạch mã. Bất quá biết được tốc độ của bạch mã, nó càng khẳng định Hạ Nhất Minh đã để hai đồng bạn tại Long cốc.
Đôi cánh lớn đập mạnh, thân thể Tát Ma Đức lập tức biến mất.
Nếu chỉ xét tốc độ, nó đương nhiên không thể so sánh cùng bạch mã. Bất quá nó am hiểm Không gian lĩnh vực, bởi thế vô cùng tự tin có thể đuổi kịp địch nhân ghê tởm này.
Thậm chí bóp nát dưới trảo...