Vũ Toái Hư Không

Chương 139: Hải Thạch tụ, đệ nhị vũ hồn (2)




Chạy trốn????
Phùng trưởng lão sửng sốt, các đệ tử khác cũng ngây ngẩn cả người, tiết mục vừa rồi đã được an bài chu đáo, mấy đệ tử này phụ trách kích động tâm tình, sau đó mọi người cùng nhau phỉ nhổ Trầm Côn, nhưng vì sao đột nhiên hắn đổi ý rồi.
Theo ánh mắt đệ tử này mắt nhìn lại, mọi người nhìn thấy ở cung trung tâm của Lăng Vân tông, pho tượng tổ sư Tiêu Khinh Hoàng cao vút trong mây.
Lúc này, trên pho tượng phát ra quang mang màu đen quỷ dị, hình như có một bóng người bao phủ lấy nó. Bóng người này mang theo gió âm lạnh lẽo, đen kịt quỷ bí, như hắc mang đoạt mệnh từ âm phủ, lại thần kỳ như hố đen khổng lồ trên không, có áp lực cuồn cuộn, có sự uy phong không ai có thể chống đỡ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Thấy khí thế của bóng đen này, đệ tử Vô Ma Nhai đều biến sắc, ngay cả Trầm Côn đã từng gặp qua hai con rồng, cũng phải nuốt nướt bọt ừng ực.
- Hắc, Hắc Nguyên vũ tông!
Không biết là ai thì thào kêu một tiếng, lập tức, đoàn người trên quảng trường ồ lên đại loạn.
Hồng Nguyên vũ tông đã là cường giả một phương mà nhân số không thể lấy ra để bù đắp, mạnh cỡ Lam Nguyên vũ tông như La Hàn đã có thể cát cứ làm vương làm tướng một phương. Nhưng cho dù là La Hàn cũng không dám cùng Tử Nguyên Hồng Thiên Đãng tranh phong! Thế nhưng một tháng trước, Tử Nguyên Hồng Thiên Đãng chết ở trong tay Tử Nguyên đỉnh phong Dạ Trung Hành...
Lúc này, Hắc Nguyên vũ tông, so với Dạ Trung Hành còn cao hơn một cấp!
Ai tới vậy?
- Phùng Viễn, ngươi…ngươi dẫn người đi thăm dò rõ ràng!
Phùng trưởng lão chỉ vào pho tượng, lớn tiếng phân phó.
Đệ tử Phùng gia nhận được lệnh lập tức lùi về phía sau một bước.
- Lão gia tử, con… con làm gì có bản lĩnh tiếp cận Hắc Nguyên vũ tông chứ!
- Đây là mệnh lệnh, là mệnh lệnh cho dù chết cũng phải hoàn thành!
Phùng trưởng lão lớn tiếng quát to.
Tên đệ tử Phùng gia này cố gắng đi về phía trước vài bước, đột nhiên, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì hắn không còn cần phải đi tra xét nữa, chỉ thấy sau khi bóng đen xuất hiện không lâu, pho tượng Tiêu Khinh Hoàng liền sụp đổ, hơn nữa giống như là phản ứng dây chuyền, Lăng Vân cung dưới chân pho tượng cũng theo đó mà biến thành phế tích, ngọn núi phía dưới cũng biến thành bột mịn, một trong thất đại tông môn trong Lăng Vân cung, Lăng Vân nội tông cũng không còn nữa rồi!
Đáng sợ nhất chính là, một loạt những biến đổi lớn này lại không phát ra một tiếng động nào, giống như là tiến hành một cách vô thanh vô tức ở một không gian khác.
- Hắc Nguyên vô thanh, Hắc Nguyên Tịch... Quả nhiên là Hắc Nguyên vũ tông!
Từ đặc điểm không có tiếng động này xác định thực lực của đối phương, Phùng trưởng lão gượng gạo liếm liếm môi. Nhưng còn chưa đợi lão ta làm ra phản ứng gì, Vô Ma Nhai, không, là toàn bộ Lăng Vân Lục Châu đều tràn ngập tiếng hò hét rung trời!
Là tiếng hét của yêu thú!
Trời long đất lở, không chỉ có rất nhiều yêu thú từ bốn phương tám hướng giết tới Lăng Vân Lục Châu.
- Bọn người Lăng Vân tông nghe đây!
Bóng đen đó phát ra thanh âm thản nhiên, trong trẻo, dường như là phát ra từ một mỹ nhân xinh đẹp vô cùng, nàng ta thản nhiên nói:
- Đại Hoang Châu đã thuộc về Đông Hải Vạn Yêu thành, đổi tên thành Đại Hoang thành, các ngươi có thể lựa chọn làm con dân của ta, cũng có thể phản kháng, nhưng ta chỉ nói một lần, kẻ nào phản kháng, chết!
Dừng một chút, thanh âm này bay tới hướng yêu thú ốc đảo ở xa, tràn đầy thú vị nói:
- Dạ Trung Hành, tháng trước con rồng đỏ mà ngươi giết là nghĩa tử Hồng Thiên Đãng của ta, vậy, ngươi hiểu nên làm như thế nào chưa?
- Nên làm như thế nào!
- Nên làm như thế nào!
Thanh âm này vang vọng vô số lần, không ngờ vượt qua mấy trăm dặm cát vàng, bay đến bầu trời trên yêu thú ốc đảo.
Lúc này, Dạ Trung Hành đang đứng trên đỉnh một ngọn núi, dò xét đệ tử hai tông đang giúp hắn tìm Hải Thạch, La Hàn và Trương Nguyên ở bên cạnh hắn.
Nghe rõ thanh âm tràn ngập tiếng cười này, Dạ Trung Hành nắm chặt kiếm.
- Nghĩa tử Hồng Thiên Đãng... Yêu hồ, Tố Tâm?
- Một trong tam đại yêu hoàng tới?
Sắc mặt La Hàn biến đổi, giậm chân nói:
- Sao có khả năng, con rồng mà chúng ta giết chết đó, lại là nghĩa tử của Tố Tâm!
Trương Nguyên nắm chặt tay, vội nói:
- Dạ thiếu gia, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Tố Tâm, chỉ đành nhờ người ra tay thôi. Ta và La tông chủ ở bên hỗ trợ... Dạ thiếu gia, người làm gì vậy?
Nói xong, Trương Nguyên phát hiện Dạ Trung Hành buông bội kiếm, hướng về phía hắn và La Hàn khom người hành lễ, đối với Hoàng Kim huyết tộc mà nói, hành lễ với hai tên thế tục, đơn giản là sự sỉ nhục không thể tưởng tượng.
Dạ Trung Hành áy náy nói:
- Hai vị tông chủ, ta ngộ sát nghĩa tử của Tố Tâm, rước lấy họa diệt môn cho hai đại tông môn, Dạ Trung Hành tại đây nhận lỗi với các ngươi!
Đề tài câu chuyện vừa chuyển.
- Nhưng bắt đầu từ cuối thời Đại Thương, Yêu Hồ Tố Tâm đã là cường giả ít ỏi trong thiên hạ, trước sau ba nghìn năm, chỉ có khai quốc lão tổ của Đại Chu vương triều - Thái Công Thánh Nhân phong ấn Tố Tâm một lần. Cũng chỉ có thần tướng Đại Triệu - Thú Tôn Lý Mục một nghìn năm trăm năm trước thừa lúc Tố Tâm sau khi bị phong ấn thực lực giảm sút, đem ả phong ấn trục xuất khỏi Cửu Châu một lần...
Hắn chậm rãi nói:
- Chống lại đối thủ như Tố Tâm, cha ta từng nói qua, trừ phi là Thái Công Thánh Nhân sống lại, Lý Mục tái hiện nhân gian, nếu không không nên dễ dàng cùng ả tranh phong, lợi bất cập hại đấy!
- Dạ thiếu gia, cậu muốn bỏ lại bọn ta không quản sao?
- Ta phải rời khỏi đây rồi, các ngươi đồng ý theo ta, ta có thể đảm bảo các ngươi còn sống mà đi, còn lưỡng đại tông môn, thứ lỗi Dạ Trung Hành bất lực.
Nói xong, Dạ Trung Hành bước chậm rời đi, chỉ để lại một thanh âm phiêu tán rất xa:
- Tố Tâm tiền bối, Dạ Trung Hành hiểu rõ ý tứ của người rồi, vậy thì cáo từ, ngoài ra, thay cha ta Dạ Tử Hư vấn an tiền bối!
La Hàn và Trương Nguyên nhìn nhau, vội vàng đi đằng sau Dạ Trung Hành.
Bọn chúng có thể theo Dạ Trung Hành lăng không hư bộ, nhưng những đệ tử còn lại thì sao?
Chỉ có một đệ tử có thể đi theo ba người, tóc dài màu tím nhạt, mắt màu vàng nhạt, thân hình thướt tha xinh đẹp, nhìn thấy ánh mắt của người này, Dạ Trung Hành có chút hứng thú quay đầu lại.
- Ngươi cũng là Hoàng Kim huyết tộc?
- Trước đây thì đúng, nhưng hiện tại bị xóa tên rồi.
Công Tôn Y cười nói.
- Thiên Kiêu Công Tôn của thượng tam gia?
Mắt Dạ Trung Hành sáng lên, sau đó hắn ưu nhã đưa tay ra.
- Công Tôn tiểu thư, Trung Hành may mắn, có thể mời tiểu thư tới Dạ gia làm khách không?
- Ta có sự lựa chọn sao?
Tay của Công Tôn Y đặt lên trên tay của Dạ Trung Hành.
Sau khi bốn người Dạ, La, Trương, Công Tôn đi không lâu, một đám yêu thú ngăn cản các đệ tử phổ thông ý đồ chạy trốn lại, sau đó nhuộm máu Lục Châu, tàn thi trải rộng cát vàng, yêu thú Lục Châu tràn ngập cấm khu của nhân loại.
Tầm mắt về tới Lăng Vân Lục Châu.
Dưới bức tượng đổ của Tiêu Khinh Hoàng, các đệ tử của thất đại tông môn chìm vào sự khủng hoảng khó mà miêu tả, lại nghe được tiếng kêu của yêu thú từ bên ngoài truyền vào, bọn chúng vội vàng đóng cửa pháo đài lại, chuẩn bị cố thủ chờ viện binh.
Đám ruồi nhặng này còn đang nghĩ, La Hàn và Trương Nguyên sẽ tới cứu người, nhưng bọn chúng nằm mơ cũng không nghĩ tới, La Trương hai người sớm đã chạy theo Dạ Trung Hành rồi.
Nguy hiểm nhất chính là, sau khi đại môn bị đóng, đích thực là cản được yêu thú ở bên ngoài, nhưng đệ tử các đại tông môn đột nhiên phát hiện có một lượng lớn yêu thú từ mật đạo và mật tuyền của các tông môn xông ra, mà dẫn đường cho bọn chúng... không ngờ lại là mấy vị chưởng môn Lăng Vân tông đã mất tích.
- Yêu thú bắt mấy vị chưởng môn, hóa ra là ép họ nói ra nhược điểm phòng ngự của tông môn, dẫn đường tấn công Lăng Vân tông!
Đệ tử thông minh lập tức phản ứng lại, sau đó bọn chúng hét lớn:
- Tất cả đều bị yêu thú biết hết rồi, không thể ở đây chờ chết, đi Vô Ma Nhai! Chỉ có trưởng môn Vô Ma Nhai chưa bị bắt, yêu thú không biết bí mật của họ, Vô Ma Nhai có thể làm pháo đài phòng thủ!
- Đúng, nhanh đi Vô Ma Nhai, Vô Ma Nhai không có trải qua thất bại Thanh Long đàm, còn có hơn hai vạn quân đội!
- A!
Xung phong liều chết xông vào yêu thú, đệ tử thất đại tông môn đều xông về Vô Ma Nhai.
Mà yêu thú cũng phát hiện điều này, đuổi theo phía sau, vì vậy, tiêu điểm của cả chiến dịch toàn bộ chuyển về chỗ Trầm Côn.
Mà trên Vô Ma Nhai, Phùng trưởng lão nhìn thấy càng lúc càng lắm đệ tử chạy tới, hơn nữa còn dẫn theo càng lúc càng nhiều yêu thú, tức giận giơ chân mắng to:
- Đóng cửa, đóng cửa, ngoại trừ đệ tử Vô Ma Nhai, không được cho những người khác vào!
Nhưng tốc độ của đệ tử Lăng Vân tông và yêu thú quá nhanh, đại môn còn chưa kịp đóng hết, một đám đệ tử đã xông vào như điên, sau đó, yêu thú theo đại môn mà nghênh ngang đi vào Vô Ma Nhai.
- Thôi! Thôi!
Phùng trưởng lão nhìn trời mà thở dài, sau đó lấy dũng khí hét lớn:
- Các con, nghênh chiến!
Chiến?
Yêu Hồ Tố Tâm đang tác chiến ở bãi phế tích Lăng Vân tông, ai còn có tâm tình mà phản kháng nữa? Các đệ tử ở ngoài cùng chống đỡ tượng trưng một đoạn thời gian ngắn, đột nhiên quỳ xuống.
- Yêu thú đại nhân, ta, ta đầu hàng, ta đồng ý làm thần dân!
Một con bọ ngựa to lớn đúng lúc đi qua người tên đệ tử này, nó cúi đầu nhìn một cái, đột nhiên cười lạnh.
- Thứ chủ nhân nhà ta cần, là thần dân già yếu không có năng lực phản kháng, chỉ có năng lực hầu hạ chúng ta. Ngươi, quá cường tráng rồi, không thể để lại!
Nói xong, chém tên đệ tử này thành hai đoạn.
- Tất cả nghe đây, chỉ giữ lại phụ nữ và trẻ em, nam nhân cường tráng, Bạch Nguyên vũ tông trở lên, giết tất!
Nghe thấy câu này, các đệ tử đang quỳ gối xin hàng bi ai cầm đao kiếm lên, không thể không ra sức phản kháng.
Nhất thời, để tử Vô Ma Nhai bị đánh lui liên tục, căn bản vô pháp tổ chức sự chống cự hữu hiệu, tầng phòng ngự của chúng càng lúc càng nhỏ, chỉ để lại thi thể đầy đất.
Đương nhiên, đánh nhau với yêu thú, thân thể chúng cũng không bảo tồn được quá lâu, bởi vì thi thể của vũ giả nhân loại, đơn giản là món ngon mà yêu thú thích nhất.
Trong tràng hỗn chiến này, đã không còn ai quan tâm tới Trầm Côn rồi.
- Tiểu quận chúa, ngươi trúng độc chưa?
Trầm Côn vội vàng hỏi, hắn và Ngọc tiên sinh đều trúng 'Thực Cốt Tán', không có sức mà thoát khốn.
- Ta, ta không trúng độc.
Triệu Lạc Trần sớm bị cảnh tượng yêu thú tàn sát bừa bãi này dọa sợ, phải biết rằng, đây và yêu thú Tân Nguyệt thành hoàn toàn không giống nhau, đây là đội ngũ của Yêu Hồ Tố Tâm, một trong tam đại yêu hoàng.
- Không trúng độc là tốt rồi, ngươi còn nhìn cái gì nữa, mau cởi trói cho ta và sư phụ!
- Ờ, tới đây!
Triệu Lạc Trần chỉ là vũ linh cấp một, mất rất nhiều sức lực mới giải được khóa linh khí trên người hai người.
Sau khi thoát khốn, Trầm Côn không thèm suy nghĩ, trực tiếp nhảy lên lưng Triệu Lạc Trần, sau đó hắn ôm chặt lấy tay Triệu Lạc Trần, vội nói:
- Ba nghìn nhân mã của ta ở ngay bên ngoài, ngươi đẩy sư phụ, cõng ta, lập tức đi tụ họp với quân đội của ta, đây là con đường sống duy nhất của chúng ta! (Biên: thằng này biết thừa cơ quá, giống ta )
- Ngươi, ngươi, ngươi dám khinh bạc ta!
Triệu Lạc Trần cảm thấy khí tức đàn ông trên lưng, xấu hổ đỏ mặt.
Sinh cơ chỉ trong gang tấc, Trầm Côn vội tới mức nổi giận lôi đình, làm gì còn tâm tình mà để ý đến sự xấu hổ của Triệu Lạc Trần? Chát! Hắn hung hăng vỗ mông Triệu Lạc Trần một cái, lại giống như thúc chiến mã nói:
- Con mẹ ngươi đi mau, ta và sư phụ đều bị phế rồi, chỉ còn ngươi là có võ công!
- Được, được, vậy chúng ta đi đâu?
Mông còn đang đau rát, Triệu Lạc Trần nước mắt rưng rưng, nhưng vẫn không thể không nghe lệnh.
- Chạy sang hướng đông, dưới vách núi có một mật đạo, A La thấy yêu thú tàn sát bừa bãi, nhất định sẽ tiếp ứng chúng ta ở gần mật đạo.
Trầm Côn sớm đã tính toán xong hết rồi, hang động ở vách núi giấu Thiên Đạo Mật Hạp tuyệt đối là cơ mật, là chỗ có thể chạy trốn, dưới sự thúc giục của hắn, Triệu Lạc Trần lưng cõng Trầm Côn, tay đẩy Ngọc tiên sinh, vội vã chạy tới bên cạnh vách núi.
Nhưng tới đây nhìn một cái, một đàn Hắc Tử Điểu đang đợi ở dưới vách núi, muốn tiến vào mật đạo, ít nhất cũng phải giết bảy tám nghìn con chim bất tử.
Càng khiến người ta tuyệt vọng chính là, A La quả nhiên tới tiếp ứng, nhưng hơn ba nghìn kỵ binh của nàng ở trong trận của vô số yêu thú, căn bản không kịp để ý, hiện tại, ở không xa chỗ tiếp ứng, bị hơn vạn con yêu thú vây ở giữa.
Cho dù Trầm Côn và A La tụ họp, cũng chỉ có thể cùng nhau chết!
- A, con mẹ nó, ta khờ quá!
Trầm Côn vỗ cái đầu bóng lưỡng.
- Ta cho rằng yêu thú làm loạn, sẽ là cơ hội để chạy trốn, kết quả. Mẹ nó chứ, cho dù là thần tiên cũng đừng hòng chạy ra khỏi chỗ này.
- Chúng ta, chúng ta chết chắc rồi!
Triệu Lạc Trần bật khóc.
Ngọc tiên sinh cũng cười khổ.
- Chết mà thôi, chỉ là, Vô Ma Nhai bị yêu thú chiếm cứ, Ngọc Long không có mặt mũi nào mà gặp anh linh liệt tổ liệt tông.
- Đừng khóc nữa!
Trầm Côn tự biết không còn đường sống, giống như lưu manh nghiến răng một cái.
- Tiểu quận chúa, đừng lo mật đạo nữa, nhảy đi!
Nhảy xuống? Triệu Lạc Trần vội nói:
- Chúng ta sẽ ngã chết đó!
- Ngươi muốn ngã chết hay là bị yêu thú cắn chết, sau đó biết thành ***?
Trầm Côn ảo não vô cùng, thở dài nói:
- Còn may hậu đài của ông ở âm tào đủ mạnh, chết thì chết, cùng lắm là mặt dày đi ăn nhờ sư phụ... Tiểu quận chúa, nghe sư phụ nói, đôi nam nữ chết khi đang lằng nhằng như chúng ta, kiếp sau phải làm oan gia phu thê, chúng ta thương lượng trước, tới âm tào địa phụ, ngươi đừng có quấy rầy ta.
Triệu Lạc Trần làm sao mà biết sư phụ của Trầm Côn là ông chủ của địa phủ, nàng ta còn tưởng Trầm Côn nói bậy, vừa khóc vừa cười nói:
- Ai muốn làm vợ chồng với tên bỏ đi như ngươi? Tới âm tào địa phủ, ngươi đừng có quấy rầy ta!
Nói xong, Triệu Lạc Trần muốn tung người nhảy xuống!
- Ài, đợi chút, thằng béo A Phúc tới rồi!
Trầm Côn đang nhắm mắt chờ chết, đột nhiên thấy trong trận quân của A La xuất hiện một đội nhân mã, dưới sử bảo hộ của mấy người, A Phúc chạy ở trước.
Tới dưới vách núi, tiếng của A Phúc truyền không được xa, chỉ đành giơ cao một mảnh vải trắng, không ngừng vẫy vẫy, giống như đang biểu đạt ý tứ gì đó.
- A Phúc muốn làm gì?
Triệu Lạc Trần tò mò nói.
Trầm Côn cũng nhìn không hiểu, thằng béo chết tiệt này anh dũng như vậy từ lúc nào, lại dám xung phong đi đầu.
Đang suy nghĩ, việc càng thần kỳ hơn phát sinh rồi, chỉ thấy A Phúc ôm lấy một tên đại hán ở bên cạnh, sau đó tên đại hán chỉ lên trời một cái, một con Hắc Tử Điểu vốn là kẻ thù liền hạ xuống dưới chân hắn, cưỡi Hắc Tử Điểu, đại hán và A Phúc bay lên trên đỉnh núi.
- Đại thiếu gia, A Phúc cuối cùng cũng vẫn còn sống để gặp người!
A Phúc ôm lấy chân Trầm Côn, sợ tới nỗi răng môi lập cập.
- Ngươi lên đây làm gì?
Trầm Côn điếng người, lẽ nào A Phúc lên đây để nói cho hắn biết, chúng ta chết chắc rồi ư?
- Nô tài là vì mạng sống đấy!
A Phúc đột nhiên trở nên hưng phấn, tóm lấy đại hán ở bên cạnh bảo:
- Đại thiếu gia, Hùng đại ca nói, chỉ cần tìm thấy người, đánh thức sáu viên Hải Nạp Bách Xuyên thạch trên người nô tài, chúng ta liền có đường sống, cho dù là Yêu Hồ Tố Tâm cũng không sợ!
- Đánh thức sáu viên Hải Thạch?
Trầm Côn ngạc nhiên nhìn tên đại hán đó, đột nhiên lùi về phía sau một bước, người đó không ngờ là Ngự Thú Sư Hùng đường chủ mấy ngày trước từng đòi giết Trầm Côn.
Nhưng, Hùng đường chủ hoàn toàn không có hung ác tàn nhẫn như ngày trước, ông ta giống như tín đồ bái thần, nằm rạp xuống dưới chân Trầm Côn, giống như tín đồ cuồng tín hét lớn.
- Một nghìn năm trăm năm rồi, ngự thú sư tại Cửu Châu đã chờ ngài một nghìn năm trăm năm rồi, ngài cuối cùng cũng quay về rồi, con cưng của đại tự nhiên... Thú tôn bệ hạ!