Vũ Toái Hư Không

Chương 146: Tuyệt cảnh của Vương gia (2)




- Bọn họ đã ..
Vương Kỳ đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào cúi đầu không nói gì nữa.
- Phụ thân, những người khác đi đâu vậy?
Vương Nhất Sơn quì trước Vương Đạt, hai tay nhắm chặt. Vương Đạt ngẩn đầu lên, ông không muốn nhi tử thấy hai hàng nước mắt trên khuôn mặt già nua của mình.
- Trả lời ta, mọi người của Vương gia đâu?
Vương Nhất Sơn hét lớn, âm thanh truyền khắp sơn trang, vọng đến cả đội ngũ Thạch gia bên ngoài. Thạch La Trác cất tiếng cười dài:
- Vương Nhất Sơn, muốn biết người nhà ở đâu sao? Mở cửa ra, ta cho người nhìn một cái!
Vương Nhất Sơn đẩy cửa lớn hé ra một khe nhỏ. Bên ngoài Sơn trang, đội hình Thạch gia né ra ta tạo thành một cái lối đi lớn, mấy con yêu thú to lớns đẩy từng dãy xe ngựa đến trước cửa sơn trang. Trên đó có lão nhân, có hài đồng, cũng có cả nữ nhân, tất cả đều bị treo cổ, hơn nữa thân hình cũng không còn nguyên vẹn.
- Tứ thúc, Lục thúc!
Nhận ra nhũng người trên bị treo trên xe ngựa, Vương Nhất Sơn đá văng đại môn, mang theo bội kiểm toan đi ra ngoài.
- Nhất Sơn, ngươi điên rồi sao?"
Vương Đạc đè bả vai nhi tử xuống, cắn răng nói:
- Ngươi đi ra ngoài, những hy sinh của mọi người liền trở nên vô ích, người ngồi xuống cho ta, bất luận phát sinh cái gì đều không được khóc, con cháu của Vương Kiêu đổ máu, không đổ lệ!
Không được khóc? Vương Nhất Sơn tựa hồ đoán được sắp phát sinh cái gì.
Chỉ thấy Thạch Lan Trác nhẹ vung tay lên, một đội đệ tử Thạch gia mỗi người tới trước một cái thi thể, giơ cao cái thùng gỗ chứa đầy phân, ngửa mặtcười ha ha.
- Vương Nhất Sơn, phụ thân ngươi thực có thể chịu đựng, ta để nhóm đệ tử biểu diễn hơn mười ngày hắn vẫn không chịu ra chiến một trận với ta, nhưng là ngươi có thể chịu được sao?
Cùng với thanh âm của Thạch Lan Trách, nhóm đệ tử đem đám ô uế đổ lên đầu các thi thể. Trong phong tục của Cửu Châu đại lục, việc này chính là nguyền rủa người đó vĩnh viễn không đươc siêu sinh, cũng là mắng Vương gia không còn sinh ra ra nam nhân nào. Vương Nhất Sơn thở gấp chậm rãi đứng lên, nhưng một bàn tay nhỏ bé liền kéo hắn lại.
- Ca, đừng đi ra, mấy ngày hôm trước Tứ thúc chính là không có xem nổi trận này, đi ngoài, cũng không còn về được nữa!
Suy sụp ngồi xuống, Vương Nhất Sơn chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài! Thật lâu sau, hắn chua xót nói:
- Cha, rốt cuộc vì cái gì, phần mộ tổ tiên rốt cuộc xảy ra điều gì, thậm chí đưa đến đại họa diệt môn!
- Ta cũng muốn biết!
Vương Đạc cố ngăn hai dòng nước mắt, đấm ngực nói:
- Chính là từ năm tháng trước, từ tháng chạp năm ngoái đến đầu tháng ba, phần mộ tổ tiên bị hắc vân bao phủ, cho dù là cha cũng không vào được!
- Chẳng phải còn có cách khác sao?
Trong mắt Vương Nhất Sơn ngấn lệ quang.
- Phụ thân, con mang đến một trăm kị binh, đều là thiết kị tinh nhuệ của Đại Triệu, ngươi cùng muội muội thu xếp một chút đồ, con liều mạng đưa mọi người ra ngoài!
- Vô dụng, Thạch gia điều động một vạn đại quân, còn mời hai vị ngự thú sư, đem hơn ba nghìn yêu thú phụ cận triệu lại!
Vương Đạt chua sót lắc đầu.
- Coi như ngươi may mắn đi ra ngoài, ngươi có thể ra khỏi Xích Tiêu thành sao?
Ngự thú sơn trang, Chu gia, Tây Hán, còn có nhiều thế lực ở thành Xích Tiêu này. Những người này liên tục theo dõi phần một tổ tiên Vương gia ta, bọn hắn có thể cho ngươi còn sống tiến vào, tuyệt đối không cho ngươi còn sống ra ngoài! Vương Nhất Sơn càng nghe càng cúi đầu, bỗng ngẩng lên hỏi:
- Cha, Chu gia cũng cùng chúng ta là địch sao?
- Đại ca yên tâm!
Vương Kì Nhi nói:
- Chu Khiên Mộng tỷ tỷ là hôn thê của đại ca, bọn họ còn không đến mức đánh chúng ta đâu!
- Như vậy cũng tốt!
Vương Nhất Sơn nghĩ một chút rồi nói:
- Cha, trừ bỏ Chu gia, ở Xích Tiêu thành chúng ta cũng có vài bằng hữu, lần này ta mang về hơn một trăm kị binh tinh nhuệ, người cấp thêm cho con một đội kị sĩ, đêm nay hài nhi liền đi ra ngoài cầu cứu, chỉ cần có một hai bằng hữu chịu ra tay, Vương gia sẽ có một con đường sống.
- Lòng người thay đổi, bọn hắn chịu ra tay sao?
Vương Đạc chần chờ chốc lát, dậm chân nói:
- Ai nguyện ý vào cảm tử đội, cùng Nhất Sơn đánh một đường ra ngoài?
Trong viện liền đứng ra hai mươi mấy người,Vương Kì Nhi cũng bước ra.
- Kỳ Kỳ, người đừng làm loạn!
Vương Đạc giáo huấn.
- Phụ thân, cũng không phải con muốn làm loạn đâu!
Vương Kỳ Nhi nháy mắt một cái,
- Con cùng Mộng tỷ quan hệ rất tốt, con đi Chu gia, bọn họ ngại mà không có ý từ chối đâu!
- Tiểu muội nói rất đúng, có muội ấy ra mặt thì Khiên Mộng nhất định sẽ hỗ trợ!
Vương Nhất Sơn nói tốt thay muội muội mình, đoạn nói nhỏ bên tai phụ thân:
- Cha, để muội muội đi thôi, coi như nàng không thể đem cứu bình về, ít nhất ta lấy những kị sĩ này đưa nàng rời khỏi sơn trang, giữ lại Vương gia nhất mạch a!
Vương Đạc nhắm hai mắt lại:
- Kỳ Kỳ, ngươi mang theo Chu Tước bút, nếu Chu gia có ý ra tay giúp đỡ, ngươi dùng Chu Tước bút tạm trả thù lao, nếu bọn hắn không chịu ra tay, người liền mang theo Chu Tước bút chạy càng xa càng tốt, lão tổ tông di vật, không thể thể lưu lại Thạch gia lúc này.
Màn đêm buông xuống, đại môn của sơn trang Vương gia mở rộng, mấy chục kị sĩ đồng thời đánh ra . Vương Đạc đứng ở chỗ cao nhất sơn trang, lớn tiếng chỉ huy, làm ra vẻ đang cố phá vây. Thừa dịp quân đội Thạch gia bị bất ngờ, Vương Nhất Sơn mang theo muội muội phá vây, sau đó chia tay ở cửa thành, Vương Nhất Sơn muốn đi tìm mấy bằng hữu ở ngoại ô, mà Vương Kỳ Nhi thì đi Chu gia.
- Kỳ Kỳ, đây bảo bối lão tổ Vương gia truyền xuống. Nguồn: http://truyenfull.vn
Chu Tước bút ngươi nhất định phải giữ lấy. Vương Nhất Sơn đem muội muội hóa trang thành một tiểu khất cái lôi thôi, đem một cây bút lông màu đỏ thắm giấu trong nội y, nói
- Đến Chu gia, trước tiên ngươi không cần lộ Chu tước bút ra ngoài.
- Kỳ Kỳ hiểu đươc, cái này gọi là không thấy thỏ, diều hâu không xuất hiện!
(Ý nói nếu lộ vật quý ra thì liền làm kẻ khác động lòng ác).
Vương Nhất Sơn vui mừng nở nụ cười, ôm muội muội một chút, thúc chiến mã sải bước đi tới. So với Vương Kỳ Nhi ở trong thành, hắn ra vùng ngoại ô có thể nói là nguy cơ trùng trùng. Ngay lúc hai người tách ra không lâu, Trầm Côn từ một chỗ khuất đi ra.
- Vương lão huynh, cần lập tức ra tay sao?
- Không vội
Ban ngày, sau một lúc nổi giận, Vương Kiêu đã tỉnh táo lại, nhưng sắc mặc của hắn càng thêm u ám.
- Giết người báo thù, phải làm như ôn thủy (nước ấm) nấu ếch, từ từ mà nấu chín! Ta nếu hiện tại tỏ rõ thân phận, bọn cẩu tử Thạch gia nhất định chạy trốn, một chút cũng không đã nghiền
- Hắn âm trầm cười. Trước tiên ngươi tìm một cơ hội, làm bộ như gặp chuyện bất bình liền giúp Vương gia, từng bước từng bước đối lập với Thạch gia, chờ bọn hắn thả lỏng cảnh giác, ta mượn thân thế ngươi, cho bọn hắn một kích sấm sét!
- Vương lão huynh, ngươi thật hư hỏng a!
Trầm Côn bắn một đạo linh phù về phía ngoại thành, thông tri cho A La bảo hộ Vương Nhất Sơn ra khỏi, sau đó cười híp mắt theo sau Vương Kỳ Nhi. Tuy rằng Vương Kỳ Nhi tuổi không lớn, nhưng cũng cực kỳ thông minh, nàng ở trong thành cố ý quanh quẩn hay lòng vòng, đi theo nô bộc tặng đồ ăn chui rồi vào hậu viện Chu gia.
- Khiên Mộng tỷ tỷ!
Lặng lẽ đi vào bên ngoài một toàn tiểu viện, Vương Kỳ Nhi yên tâm quát to lên.
- Kỳ Kỳ, sao ngươi lại tới đây?
Một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi vội vàng chạy ra, nhìn bộ dáng lôi thôi Kỳ Kỳ, đau lòng ôm lấy.
- Các người không phải bị Thạch gia vây khốn lắm, ai đưa ngươi tới?
- Ca ca của muội đã trở lại, đang ở bên ngoài cầu cứu viện binh.
Vương Kỳ Nhi giữ chặt cánh tay cô gái.
- Tỷ tỷ, ngươi phải giúp chúng ta nhé!
- Nhất Sơn đã trở lại!
Cô gái thất thần giật lui về phía sau nửa bước.
- Kỳ kỳ không phải tỷ tỷ không muốn giúp ngươi, nhưng mà …
- Tiều thư, cô lại chạy ra rồi?
Hai lão bà tráng kiện từ trong viện đi ra, lạnh lùng nói:
- Tiểu thư, không phải nô tì thất lễ, tiểu thư đã bị lão gia cấm túc, cũng đừng tùy tiện đi loạn, mà tiểu khất cái này là ai vậy?Mau đi đi, đừng làm dơ thảm!?
- Tỷ tỷ, ngươi bị cấm túc?
Vương Kỳ Nhi kinh ngạc nói.
- Hôm nhà các ngươi bị vây, ta cầu phụ thân phái binh cứu người, nhưng phụ thân ta nói, vì là Vương gia đắc tội Thạch gia, không tthể được! Sau đó liền đem ta giam lỏng!
- Vậy các người sẽ bỏ mặt chúng ta sao?
Vương Kỳ Nhi cơ hồ là muốn khóc rồi.
- Ta.
Chu Khiên Mộng do dự trong chốc lát, cắn răng nói:
- Ngươi chờ đây, tỉ tỉ lại đi cầu phụ thân.
Nàng đang định rời khỏi, hai lão bà tử lại chặn ngang đường, cười lạnh nói.
- Tiểu thư, chuyện Vương gia, lão gia đã có chủ ý, người đi cũng vô ích thôi. Tiểu thư, thỉnh người về phòng nghỉ ngơi đi!
Nói xong các nàng mạng mẽ kẹp lấy tay Chu Khiên Mộng, như áp giải phạm nhân vào nội viện.
- Còn về tiểu khất cái, đuổi ra ngoài cho ta!
Chứng kiến cảnh này, Vương Kỳ Nhi nhanh chóng quên lời cha và anh dặn, giơ cao Chu Tước bút nói .
- Ta không phải tiểu khất cái, ta là Vương Kỳ Nhi Vương gia, đây là Chu Tước bút ai có thể cứu Vương gia ta, ta sẽ đưa cho người đó!
- Chu Tước bút?
Thanh âm của Vương Kỳ Nhi rất lớn, ở ngoài còn cách hai cái hành lang đều có thể nghe được, rất xa có người kinh hô một tiếng, phân phó nói:
- Đem Chu Tước bút lấy ra!
- Là Chu bá bá sao?
Vương Kỳ Nhi ôm chặt Chu Tước bút, lớn tiếng nói:
- Người cho tiểu nữ biết trước, có chịu giúp Vương gia hay không?
Chu gia gia chủ biến sắc nhưng cũng cất cao giọng cười.
- Ngươi trước tiên đem Chu Tước bút lấy ra, chỉ cần là thật, ta nhất định giúp ngươi!
- Được, người chắc cũng không gạt một đứa bé như ta!
Vương Kỳ Nhi đem Chu Tước bút giao cho một vị lão bà.
Âm thầm nhìn thấy tất cả chuyện này, Trầm Côn bất đắc dĩ lắc đầu, Vương Kỳ Nhi tuy rằng thông minh, nhưng dù sao vẫn chỉ là một tiểu hài tử, còn không biết lòng người khó lường a!
Quả nhiên! Lão bà tử cầm Chu Tước bút vào nội viện một lúc lâu, đợi bảy tám phút vẫn không một tiếng động.
- Chu bá bá, rốt cuộc người có nguyện ý giúp chúng ta không?
Vương Kỳ Nhi hô lớn.
- Chu bá bá!
Vương Kỳ Nhi hô lớn mười mấy lần, đột nhiên một đôi gia đinh tráng kiện vọt tới.
- Đây là tiểu khất cái nào? Mau lăn ra!
- Ta không phải tên khất cái!
Vương Kỳ Nhi vội vàng giải thích.
- Chu bá bá đang kiểm tra Chu Tước bút, ta còn muốn chờ ông ấy đáp lời!
- Tiểu ác ma, Chu Tước bút nào, đừng nên ở chỗ này ăn nói bậy bạ, lão gia ta chưa từng gặp qua cái gì là Chu Tước bút!
Không đợi nàng phân trần, bọn gia đinh mang theo Vương Kỳ Nhi, đem nàng hung hăng ném ngoài cửa.
- Các ngươi, các ngươi
Vương Kỳ Nhi mặt xám mày tro đứng lên nhìn cửa Chu gia đóng lại, tức giận mắng to:
- Chu Bất An, ngươi là lão không biết xấu hổ, còn lại gạt một đứa bé, còn tham lam Chu Tước bút của Vương gia ta!