Vũ Toái Hư Không

Chương 95: Ngươi dám không giúp sao?: Mành chỉ treo chuông)




- Trầm Côn?
Cái mặt già nhăn nheo của Triệu Hồng đỏ ửng lên, hắn vừa nói không chịu cứu người thì Trầm Côn liền vào, nhất thời ít nhiều có chút xấu hổ.
- Nhất đẳng nam tước, Đãng Khấu tướng quân Trầm Côn bái kiến nguyên soái, bái kiến Lô đạo trưởng, bái kiến Kha Tây lão tiền bối, ah, bái kiến tiểu quận chúa…
Mọi người của Trầm gia đều sắp bị giết sạch mà biểu hiện của Trầm Côn lại ung dung hơn bất cứ người nào, hắn cũng không ngại phiền hà mà hành lễ bốn lần làm những người ở đây rất sửng sốt.
- Hừ!
Triệu Lạc Trần khinh thường hừ một tiếng.
- Trầm Côn, trước kia ta chỉ biết ngươi là kẻ bất lực, không thể tưởng được ngươi cũng không còn tính người. Trầm gia của ngươi sắp bị diệt môn, vậy mà ngươi còn cười được?
- Chẳng lẽ ta cần phải khóc sao? Tiểu quận chúa, nếu rớt vài giọt nước mắt mà có thể cứu được cha ta, ta đã sớm khóc sập tường thành!
Trầm Côn vui vẻ nói một câu bông đùa, ngồi xuống bàn tự rót tự uống một mình. Sau một vài chén, hắn mới chậm rãi hỏi:
- Triệu nguyên soái, nghe như ý vừa rồi của ngài là ngài sợ Yến Sơn Hầu nên không dám ra mặt thay Trầm gia sao?
- Hừ, bổn soái tự có chủ trương, không tới phiên ngươi giáo huấn ta!
Triệu Hồng đanh mặt lạnh lùng nói.
- Ôi, xem cái mồm của ta, nguyên soái nguôi giận, nguyên soái nguôi giận…
Trầm Côn vỗ vỗ vào miệng của mình, nhưng trong lòng lại nghĩ, quả nhiên ngươi không có gan cứu người! Bất quá có cứu hay không ngươi nói là được sao? Trong vòng mười phút, bần tăng mà không làm cho ngươi chủ động hỗ trợ thì bần tăng là kẻ nói lão nhất Thiếu Lâm tự!
Nghĩ tới điều này, Trầm Côn tiếp tục cười hì hì nói:
- Nguyên soái, kỳ thực ta cũng hiểu nỗi khổ của ngài, quốc sự làm trọng, ngài hỗ trợ thì đó là phúc khí của Trầm gia, ngài không chịu ra tay thì cũng là vì đại cục. Mạt tướng không dám có một câu oán hận!
- Trầm tướng quân có thể nghĩ được như vậy là tốt lắm!
Sắc mặt của Triệu Hồng dịu đi.
- Thế này đi, những người khác của Trầm gia thì ta lực bất tòng tâm. Nhưng ngươi dù sao cũng là người do ta sắc phong, cũng tính là môn hạ của ta. Ngươi cứ ở lại đây, bổn soái đảm bảo ngươi bình an vô sự!
- Ai da, đa tạ nguyên soái!
Trầm Côn cảm động đến rơi nước mắt, nhưng hắn cũng thay đổi giọng điệu rất nhanh:
- Nguyên soái lấy quốc gia đại sự làm trọng, mạt tướng cũng không làm lỡ chuyện quốc gia đại sự mà hoàng đế bệ hạ đã giao. Nguyên soái, mạt tướng đã gặp và nói chuyện với hắc kỵ sĩ!
- Đã gặp?
- Ngươi đã gặp hắc kỵ sĩ sao?
Triệu Hồng giật mạnh cánh tay của Trầm Côn.
Trầm Côn cười híp mắt, hai tay hơi run lên, khối tiểu thạch hắc kỵ sĩ tặng liền xuất hiện trên bàn.
- Mạt tướng bất tài, tối hôm qua đã tìm được hắc kỵ sĩ, đây là tín vật của hắn!
- Tốt, tốt. Trầm tướng quân làm việc mau lẹ, bệ hạ tất có trọng thưởng!
Triệu Hồng hưng phấn chà chà hai tay nói:
- Nói nhanh, hắc kỵ sĩ có thái độ như thế nào, hắn có chịu giúp chúng ta chống lại yêu thú không?
- Cái này…
Trầm Côn bỗng nhiên chần chừ.
- Nguyên soái, thời gian ta và hắc kỵ sĩ gặp nhau rất ngắn, còn chưa kịp nói chuyện nhiều! Như thế này đi, ta phải đi gặp hắn lần nữa, ngài chờ tin tức của ta!
Nói xong, hắn ngẩng đầu lộ vẻ tang thương.
- Đương nhiên, hiện tại toàn thành đều lùng bắt người Trầm gia, nếu mạt tướng bất hạnh ngộ nạn, xin nguyên soái phái người khác đi tìm hắc kỵ sĩ đi!
Những người khác? Mụ nội nó, ngoại trừ ngươi thì ai có thể gặp được hắc kỵ sĩ?
Triệu Hồng cắt lời nói:
- Không thể, ngươi không thể một mình ra khỏi thành, ta sẽ mời Lô đạo trưởng bảo hộ cho ngươi!
- Không được, cái này không thể được!
Trầm Côn liền liên tục xua tay.
- Hắc kỵ sĩ nói trước là hắn chỉ gặp một mình ta, những kẻ khác thì hắn thấy kẻ nào giết kẻ đó! Lô đạo trưởng nếu đi với ta, thế cũng không phải là hắn bảo hộ ta mà là ta lo lắng cho sự an toàn của hắn!
- Chuyện này…
Triệu Hồng nhất thời không biết nói gì.
Trầm Côn lại bỏ thêm một mồi lửa, hắn bi phẫn nói:
- Còn có một việc thỉnh nguyên soái thứ lỗi. Ngài cũng biết Trầm gia chúng ta đang đứng bên bờ sinh tử tồn vong, nếu gặp hắc kỵ sĩ, trước hết nhất định ta sẽ nghĩ cách nhờ hắn giúp đỡ Trầm gia, cho nên…
Trầm Côn thở một hơi dài.
- Ài, tóm lại ngài phải chuẩn bị tâm lý, hắc kỵ sĩ có thể sẽ ra tay ở Tân Nguyệt Thành!
Đầu của Triệu Hồng như muốn nổ tung!
Hắc kỵ sĩ ra tay ở trong thành? Lão thiên a (Trời ạ), thứ nhất xét về cấp bậc của hắn thì khi chiến đầu sẽ ngộ thương không biết bao nhiêu thường dân. Thứ hai là nói đến nhiệm vụ của mình, một khi hắc kỵ sĩ cũng quân đội của vương triều có xung đột trực diện, thì hắn còn muốn giúp vương triều Đại Triệu quét sạch yêu thú sao? Hắn còn muốn hợp tác cùng quân đội Đại Triệu sao?
- Không được, tuyệt đối ngươi không được để hắc kỵ sĩ ra tay!
Triệu Hồng vội vàng hét lớn.
- Không nhờ hắn ra tay tương trợ, Trầm gia chúng ta phải chết!
Trầm Côn rống lên một tiếng còn lớn hơn, hắn đấm đấm vào ngực.
- Giờ phút này, phụ thân ta đang bị treo trước cửa thành chủ, nhận hết mọi sự lăng nhục; nghĩa phụ của ta thì bị trói ở giá hỏa hình (chỗ thiêu sống) lúc nào cũng có thể bị chết cháy, còn có Hắc bá của ta, Thanh thúc bọn họ cũng đều sắp chết, ta có thể không cứu người sao?
Giọng hắn đanh lại:
- Nguyên soái : không hiếu với phụ thân làm sao yên lòng mà trung với quốc! Đại Triệu không phải lấy hiếu trị quốc sao? Xin ngài tha thứ, ta nhất định phải nhờ hắc kỵ sĩ ra tay, cũng xin ngài tha thứ nếu ta chấp hành quân lệnh thì sẽ hại người nhà của mình!
Nói xong, Trầm Côn rơi lệ cáo lui.
Hắn một mặt bước đi, mặt khác thầm đánh giá Triệu Hồng, trong lòng thầm đếm năm, bốn, ba, hai, một!
- Đứng lại!
Không ngoài dự đoán, tiếng hét của Triệu Hồng vang lên sau lưng hắn. Trầm Côn biết rõ nhưng vẫn giả vờ ngây dại, tỏ vẻ mù mịt hỏi:
- Nguyên soái, ngài còn dặn bảo điều gì?
- Ha ha, Trầm tướng quân tựa như đã quên một sự kiện! Ngươi đã liên lạc được với hắc kỵ sĩ, nên luận công khen thưởng, muốn đi cũng phải đợi ta khen thưởng đã a!
Nói xong, sắc mặt Triệu Hồng đột nhiên nghiêm túc, quát:
- Trầm Côn, quỳ xuống tiếp chỉ!
Trầm Côn vội vàng quỳ xuống, chỉ thấy Triệu Hồng lấy ra một tấm lụa màu vàng, dõng dạc đọc:
- Thú Tôn phù hộ, Đại Triệu Vương tuyên: Đãng Khấu tướng quân Trầm Côn tận tâm vì nước, công huân đáng khen, tấn phong Trấn Bắc tướng quân, ban thưởng tam đẳng tử tước thế tập (chức tử tước này được cho con cháu kế thừa), có quyền cố vấn quân sự, khâm thử!
- Tạ ơn bệ hạ!
Trầm Côn nhấc tay tiếp chỉ, đột nhiên cảm giác thấy tay nặng trịch, vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy dưới thánh chỉ còn có một khối lệnh bài lớn, nửa vòng tròn cỡ bàn tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mặt trên của lệnh bài chính là nửa mảnh hổ phù khắc nửa cái đầu hổ, mặt đối diện là hai chữ triện cổ của Đại Triệu – Thú Tôn!
- Nguyên soái, lệnh bài kia là…
Trầm Côn có chút mơ hồ không hiểu.
- Chưa từng nghe qua "Hành quân hổ phù" sao?
Triệu Hồng hạ thấp giọng.
- Ngươi đã là Trấn Bắc tướng quân, có quyền điều động một bộ phận quân đội của vương triều, cầm hổ phù trong tay, ở Tân Nguyệt Thành, ngoài ta ra ngươi là lớn nhất!
Thanh âm còn hạ thấp hơn:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngoài thành chúng ta có một vạn ngự thú quân, vốn là để phòng bị hắc kỵ sĩ, bất quá hiện tại… Ha ha, ngươi có thể tùy ý điều động bọn họ làm một ít chuyện cho ngươi!
Một vạn đại quân? Lão huynh à, ngươi không giúp thì thôi, đã giúp thì thật là tàn nhẫn nha!
Trầm Côn chân thành cảm ơn. Sau đó hắn đem cục đá đen kia đưa vào tay Triệu Hồng, sau đó ghé vào tai nói nhỏ:
- Sau khi trời tối, một mình đi Độc Giác Sơn, hắc kỵ sĩ ở nơi đó chờ nguyên soái!
- Ô? Không phải ngươi nói hắc kỹ sĩ không tỏ thái độ sao?
Triệu Hồng sửng sốt nhưng cũng lập tức hiểu được.
- Ha ha, tiểu tử ngươi đúng là thỏ xuất hiện thì không thấy diều hâu! (có lợi mới lòi cái đuôi xấu ra).
Hắn đã hiểu rõ, là Trầm Côn cố ý bắt buộc hắn giúp đỡ, nhưng mà biết rõ rồi thì sao, kết quả thật hoàn mỹ làm Triệu Hồng rất vui vẻ, còn để ý đến một chút thủ đoạn này sao?
Trong tay nắm một vạn đại quân, Trầm Côn ưỡn ngực, ngẩng đầu rời khỏi tiểu viện.
Tâm tình của hắn cũng không giống lúc trước, vừa nghĩ tới chỉ cần một cái liếc mắt, một vạn quân tinh nhuệ liền có thể vì mình lên núi đao, xuống biển lửa, làm tất cả mọi chuyện vì mình, khóe miệng hắn liền không tin nổi nhếch lên… Đây là chỗ tốt của quyên lực sao?
Trầm Côn dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoại thành, tìm được chỗ trú ẩn của một vạn quân ngự thú đóng sâu trên núi. Quá trình tiếp xúc diễn ra vô cùng đơn giản. Hắn xuất ra một nửa hổ phù, phó tướng chỉ huy xuất ra một nửa khác. Hai mảnh hợp lại thành một cái đầu hổ dữ tợn đang gào rít, cũng có bốn chữ "Thú Tôn phù hộ" rất to. Vì thế phó tướng cúi người thét lớn:
- Thỉnh tướng quân hạ lệnh!
- Lão huynh, các ngươi lập tức phân thành từng nhóm nhỏ, bí mật vào Tân Nguyệt Thành, tại phủ thành chủ cùng Trầm gia trang đợi lệnh, chú ý, trước lúc ta xuất hiện, không được để ý đồ bại lộ phòng ngừa Tô An Chi lấy cha ta áp chế các ngươi…
Trầm Côn nhẹ giọng phân phó vài câu, sau đó vội vàng trở về thành Tân Nguyệt.
Mặc dù có một vạn đại quân đảm bảo, nhưng hắn vẫn không yên lòng: đường đường chính chính giải quyết hay phải xử dụng thủ đoạn ám muội đây? Thành chủ Hà Sơn có thể sợ quân đội sẽ dừng tay, nhưng Lăng Vân tông sẽ cấp mặt mũi cho quân đội sao?
Muốn đánh bại Lăng Vân tông, nhất định phải tìm một lực lượng ngầm!
Trầm Côn đi từ cửa sau vào Bách Bảo Trai!
Rất thú vị là khi Trầm Côn đi vào từ cửa sau, lão chưởng quầy đang nhiệt tình chiêu đãi bốn lão quỷ đầu bạc, vừa nhìn thấy Trầm Côn đến, hắn liền cười ha hả.
- Tước gia, tôi biết ngài sẽ đến Bách Bảo Trai, ngài cũng đừng nói gì cả, toàn bộ đã chuẩn bị cho ngài!
- Ô? Lão chưởng quầy đều chuẩn bị cái gì?
Trầm Côn kinh ngạc nói.
- Trước tiên xin giới thiệu một vài vị tiền bối!
Lão chưởng quầy liền giới thiệu:
- Bốn vị lão tiền bối này đến từ Bắc Phương U Minh Quỷ Bảo, theo thứ tự là Quỷ Đan lão tiền bối, Quỷ Trực lão tiền bối…Ha ha, ngài gọi họ một tiếng "Quỷ lão" là được rồi!
Lão chưởng quầy cười cười nói tiếp:
- Lúc trước bốn vị tiền bối cùng Lăng Vân tông có chút va chạm, ngài cũng đừng khách khí, đưa bọn họ theo cùng!
Sau đó hắn ghé tai nói nhỏ:
- Bọn họ đều là Lục nguyên hạ đoạn, am hiểu nhất chính là công pháp quỷ dị khó lường của quỷ đạo, cũng đủ đối phó với cao thủ nội tông của Lăng Vân tông. Đồng thời ngài cũng lưu ý khi dùng bọn họ, đừng để lộ mạnh mối gì là được!
- Ôi, lão huynh, thực sự là ngươi rất quan tâm đến ta!
Trầm Côn có nằm mơ cũng không ngờ Bách Bảo Trai làm việc nhanh gọn như vậy, ngay cả trợ thủ cũng đã tìm xong rồi.
Lão chưởng quầy nhẹ giọng cười:
- Tước gia, ngài là bằng hữu của chúng tôi, tôi cũng không dối gạt ngài: đây không phải là chúng tôi giúp ngài mà là ngài giúp chúng tôi!
Hắn thấp giọng giải thích:
- Tôi nhận được tin tức La Triết chẳng những không chết mà còn mang đến hai cao thủ nội tông, nếu hắn tiêu diệt được Trầm gia, mục tiêu tiếp theo khẳng định sẽ là Bách Bảo Trai của Tân Nguyệt Thành! Môi hở thì răng lạnh, cho nên mới nhờ tước gia làm cánh chim đầu đàn, cho cái tên La Triết hung hăng kia một cái tát thật đau!
- Không dám, không dám!
Trầm Côn cũng hiểu được đạo lý có qua có lại mới toại lòng nhau, cười nói:
- Lão huynh, chờ ta trở lại, chúng ta sẽ lập tức khai trương chuyện buôn bán linh phù, Được chứ?
- Ôi? Sư phụ ngài đã đồng ý rồi sao?
Hai mắt lão chưởng quầy sáng lên.
- Trong vòng một tháng sẽ cung cấp đủ linh phù bán trong một năm.
Trầm Côn mỉm cười.
Lão chưởng quầy cười ha ha, ngay sau tiếng cười của hắn, Trầm Côn liền mang theo bốn lão quỷ đầu bạc rời khỏi Bách Bảo Trai...
Hô! Dọc đường Trầm Côn thở nhẹ một hơi, được rồi, vì cứu người bần tăng đã tung hết tiền vốn rồi, để xem ta cũng phải hưởng thụ rồi!