Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 166: Xích túc ngô công




Đoàn kịch độc vừa đi vào trong cơ thể Trần Phàm, tựa như biến thành một con hắc xà hung hăng dữ tợn, vừa vào đến nơi liền lập tức phân hóa thành hàng trăm ngàn con rắn nhỏ khác nhau, nhưng nếu có thể phóng lớn lên soi kỹ thì hóa ra lại không phải là rắn, mà là những con vật kỳ dị với vô vàn cái chân bé xíu, li la lít nhít, đầu có răng nanh, giống như những con rết cực nhỏ, chúng điên cuồng chuẩn bị cắn xé bất cứ thứ gì gặp được trên đường đi của mình.

Đáng tiếc, lũ quái trùng còn chưa kịp làm được gì hết, lại như là gặp phải khắc tinh, ngay lúc này một dòng dịch thủy óng ánh đã tràn về phía chúng, kim quang tỏa ra chói lọi, đi tới đâu hấp lực mạnh mẽ tuôn ra tới đó, đám rết này có muốn chạy cũng không nổi, mà trong cơ thể hắn chúng có thể chạy đi đâu, chỉ trong chốc lát liền bị kim dịch bủa vây thâu tóm, kim dịch ngay sau đó cuộn tròn lại rồi hóa thành một viên kim cầu vây kín tất cả kịch độc vào bên trong.

Đế Vương Chiến Khải từ trước đến nay luôn là khắc tinh của vạn độc.

Chưa dừng lại ở đó, viên kim cầu theo sự điều khiển của Trần Phàm, không tới mấy giây liền đem toàn bộ kịch độc bên trong tống cả vào Vũ Trụ Dung Lô, độc này không hề tầm thường chút nào, phỏng chừng có thể ăn mòn cả cương khí, năng lượng mạnh mẽ như thế Trần Phàm sao có thể bỏ qua cho được.

Kịch độc đen nhánh sau khi bị đưa vào trong lò luyện, nó chỉ giãy giụa được một lúc rồi nhanh chóng tan ra, bị Vũ Trụ Dung Lô chuyển hóa thành năng lượng thuần khiết rồi dung nhập vào với chân khí của Trần Phàm, đáng tiếc là thứ này quá ít, chỉ giống như muối bỏ biển, thậm chí còn không khiến hắn sinh ra cảm giác cường độ chân khí của mình đã tăng lên nữa.

Đám người Dương Khôi ngớ người nhìn nhau, biến cố xảy ra một cách bất thình lình khiến họ nhất thời còn chưa kịp tiếp nhận, nhưng ngay đó âm thanh của Trần Phàm đã kéo họ trở lại, hắn nhìn về phía Đỗ Mậu rồi nói:

"Đỗ béo, đệ có linh dược gì tốt thì mau cho Hoài An dùng đi, chất độc đã bị ta hút ra, chỉ cần băng bó chỗ vết thương lại là khỏi".

"À à...có".

Đỗ Mậu hơi giật mình một cái rồi cũng rối rít gật đầu, chạy vội lại phía Hạ Hoài An rồi nhét cho tên này một viên đan dược, nhìn qua có vẻ rất bất phàm, ánh mắt cảm kích nhìn Hạ sư huynh, người trước nay luôn đối chọi gay gắt với hắn, chỉ chờ hắn sơ sẩy là châm bên nọ chọc bên kia, không ngờ lại chính là người cứu mạng hắn thoát khỏi bàn tay tử thần.

Thế nhưng đúng vào lúc này, còn không đợi cho ai nói gì tiếp theo, thân ảnh chủ nhân của đám độc tố kia cũng đã hiện ra ở trước mặt mọi người.

Chỉ thấy phía sau những lùm cây đen như mực, có một con rết khổng lồ đang thoăn thoắt trườn tới, toàn thân dài tới mấy chục mét, chiều ngang khoảng năm sáu mươi phân, thân hình đen bóng hòa cùng với sự ảm đạm trong khu rừng, khiến cho rất khó có thể nhìn rõ được bóng dáng của nó, vô số cái chân đỏ sẫm tựa như những chiếc móc gai nhọn, cặp răng nanh lớn như sừng trâu, thi thoảng lại phun ra những tiếng phì phì sởn tóc gáy, đôi mắt như hai điểm tinh quang lấp lóe, thân hình dài ngoằng đang liên tục luồn lách qua lại giữa các gốc cây cổ thụ lao tới chỗ đám người Trần Phàm.

Vừa rồi đứng từ xa chính là nó phun độc ra công kích bọn họ, chủ yếu chỉ là để thăm dò mà thôi, yêu thú cảnh giới càng mạnh thì linh trí sinh ra sẽ càng cao, biết phía trước không có ai uy hiếp được mình nên nên lúc này nó chủ động đánh tới.

"Xích Túc Ngô Công".

Khoảng cách yêu thú tới gần chỗ mình chỉ còn vài trăm mét, mọi người cũng đã nhận ra sự hiện diện của nó, Trần Phàm hai mắt sáng lên, con ngô công này tu vi đã đạt tới kết đan đại viên mãn rồi, không ngờ ở chỗ này lại có thể gặp được yêu thú lợi hại tới vậy, vừa hay hắn vừa mới đột phá lên ngưng dịch cảnh, tiện thể lấy con rết này làm bao cát để củng cố tu vi luôn.

"Lữ Bố, để ý giúp ta mấy vị sư đệ sư muội này".

"Vâng chủ thượng!".

Lữ Bố mặt không biểu tình đáp, nhưng sâu thẳm trong mắt vẫn hiện rõ sự kiên trung của mình.

Trần Phàm gật đầu rồi nhoằng cái biến mất, không ai nhìn ra nổi hắn biến mất như thế nào, cảm giác như thân ảnh của hắn vẫn còn ở đó, thế nhưng chỉ sau vài giây mọi người đã nhận ra chỗ Trần Phàm vừa đứng chỉ còn lại một tàn ảnh.

"Lão đại sau khi xuất quan thực lực lại tăng lên rất nhiều".

Dương Khôi lẩm bà lẩm bẩm nói, năm người còn lại cũng không có ai cảm thấy lo lắng cả, mặc dù biết phía trước yêu thú phi thường cường đại, nhưng so với lão đại đã mang tới cho bọn họ quá nhiều rung động thì vẫn chẳng là gì.

Thân ảnh Trần Phàm trong tích tắc đã tới gần chỗ của Xích Túc Ngô Công, thế nhưng con yêu thú này vẫn chẳng hay biết gì, đến khi hắn hiện ra vung chân đạp xuống thì nó mới giật mình phát hiện.

"Cước Đạp Sơn Hà".

Tựa như một quả núi lớn từ trên cao giáng xuống, bàn chân giống như mang theo lực lượng vô cùng vô tận, cước kình khiến cho không khí xung quanh không ngừng vặn vẹo, tán cây rung lên, một cước này mang theo xu thế dẫm nát mọi thứ, giống như muốn giẫm cả bầu trời ở dưới chân vậy, lớp giáp xác bên ngoài của Xích Túc Ngô Công từ trước đến nay được xưng là cứng rắn hơn thép đột nhiên lộ ra một sự mềm yếu, tùy thời cũng có thể bị đạp cho vỡ vụn.

Yêu thú trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi, đang yên đang lành cớ sao có một tên nhân loại khác ở đây, từ khi Trần Phàm xuất hiện nó hoàn toàn không nhận ra khí tức của người này, một tia suy nghĩ chợt lóe qua, ngô công chỉ cảm thấy tên nhân loại này có uy hiếp trí mạng đối với mình.

Nhưng dù sao nó chính là yêu thú cấp cao, phản ứng cũng là cực kỳ nhanh nhẹn, cái cổ kia nhanh như chớp rụt lại ngay, trong tích tắc né tránh một cước hiểm hóc đáng sợ của Trần Phàm, tiền đà xoay người nhanh như chớp vung cái đuôi đầy gai phía sau ra phản kích, mũi nhọn hùng hổ đâm tới, chóp đuôi tựa như một thanh đại kích to lớn, so với Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố còn muốn dọa người hơn, cự lực đủ để đánh nát cả một tòa núi khổng lồ.

Một kích này cho dù cao thủ kết đan đỉnh phong nếu bị đâm trúng sẽ lập tức hồn phi phách tán, Xích Túc Ngô Công không hề tỏ ra khich địch chút nào, biết đối phương là kẻ phi thường khó chơi, vừa ra đuôi đã xuất sử toàn lực, tốc độ kinh người, phản xạ nhanh bao nhiêu thì phản kích mau lẹ bấy nhiêu.

Trần Phàm thấy thế chỉ khẽ nhếch môi, trong lòng không có nao núng một tơ một hào, vừa rồi cũng chỉ là hắn thăm dò mà thôi, trận chiến vẫn còn chưa thực sự mở màn, thân hình trong tích tắc lại biến mất, đuôi nhọn của yêu thú thoáng chốc liền đâm hụt.

"Lại đến".

Lần nữa hiện ra đã là ở ngay giữa thân yêu thú, Trần Phàm khóe miệng tươi cười, rõ ràng là hắn chỉ đang chơi đùa mà thôi, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận, con rết này lực lượng là tương đương với hắn, cái mà Trần Phàm vượt trên cơ nó chính là bộ thân pháp Vong Ngã Hành Không này, nếu không đừng nói tới chơi đùa gì cả, thắng hay thua còn chưa nắm chắc được.

Tiếp đó tung ra một chiêu Thái Dương Thượng Sơn, giống như một người nhỏ bé đang mang một cây kình thiên trụ khổng lồ đập xuống, mà người nhỏ bé đó là Trần Phàm lại không cảm thấy chút khó khăn nào, kình thiên trụ kia chính là cái chân của hắn, lực lượng hung hăng tựa như muốn rạch đất phá trời, hủy thiên diệt địa, con rết nếu như bị đánh trúng không đứt bựt ra làm hai mới là lạ.

Xích Túc Ngô Công lại uốn éo thân hình một cái, hình thể của nó tuy rất dài nhưng lại linh hoạt vô cùng, co rút tùy ý, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc lại lần nữa hiểm hiểm né tránh được, nếu yêu thú có mồ hôi nhất địch lúc này đã bị Trần Phàm hai lần công kích kia dọa cho toàn thân ướt đẫm, vừa rồi nhìn thì có vẻ đơn giản nhẹ nhàng, nhưng thực tế phải khó khăn lắm nó mới tránh thoát được một chiêu vừa nãy.

Nghĩ đến mà lòng còn sợ hãi không thôi, ở đâu ra tên nhân loại đáng sợ này, nội tâm của Xích Túc Ngô Công bất giác sinh ra một tia thoát ý, nó lúc này đang muốn quay đầu bỏ chạy rồi.

"Tốc độ của lão đại quả thực khiến người ta trợn mắt líu lưỡi!".

Đỗ Mậu ở xa xa quan chiến, lúc này không khỏi cảm thán nói.

Bên cạnh hắn, Hạ Hoài An đã được đồng bạn băng bó xong, lại phục dụng đan dược, sắc mặt đã tốt hơn vài phần, chỉ là hiện tại vẫn chưa thể nói chuyện được mà thôi.

"Ta hoàn toàn không thể nhìn thấy cái gì hết, nếu không phải sư huynh thi thoảng lại hiện ra, ta còn tưởng Xích Túc Ngô Công kia đang tự hành hạ mình".

Dương Khôi cũng lên tiếng phụ họa.

"Đúng".

Bùi Đình chỉ đơn giản là gật đầu một cái, nhưng trong ánh mắt vẫn không giấu được vẻ sùng bái vô hạn.

"Huynh ấy đã đột phá lên ngưng dịch cảnh?".

Trần Thu Nguyệt ánh mắt say mê nhìn vào khoảng không lẩm bẩm.

"Chủ thượng chỉ đang chơi đùa với Xích Túc Ngô Công thôi, nhân tiện mượn nó để củng cố tu vi, một con yêu thú kết đan có thể làm khó được người?".

Lữ Bố nhàn nhạt nói.