Vũ Vương

Chương 1009: Đại chiến bộc phát (2)




Thịnh Dạ ở địa cầu số mười tám so Thanh Hỏa ở địa cầu số một trăm tám mươi ba lớn hơn mấy chục lần, trong thiên địa ẩn chứa lực lượng linh hồn càng thêm dồi dào.

Hơn nữa "Tiên Hồn Thai" ở địa cầu số một có thể đi tới địa cầu số mười tám, hoàn toàn không cần như lúc trước tham gia "U Ảnh thần hội" không ngừng đổi tới đổi lui.

Ra khỏi "Tiên Hồn Thai ", Thịnh Dạ ra lệnh một tiếng và các Ảnh Vương còn lại tán đi, mà đám người Mộ Hàn, Thanh Hỏa cùng Thúc Kỳ đi theo Thịnh Dạ vào "U Ảnh thần điện" .

- Thịnh Quang, mấy tháng này các ngươi ở trong điện tu luyện.

Thịnh Dạ phân phó một tiếng, liền rời khỏi "U Ảnh thần điện ", xem bộ dáng là chuẩn bị an bài đại chiến ba tháng sau.

- Cơ hội tốt!

Trên mặt Mộ Hàn lộ ra nét vui vẻ, con mắt bắt đầu kiểm tra thần điện này.

Khác với "U Ảnh thần điện" của Thanh Hỏa, cung điện này chẳng những lớn hơn rất nhiều, bố cục cũng hoàn toàn khác, đúng là trong điện có điện. Một lát sau Mộ Hàn dùng lực lượng tinh thần âm thầm lặng lẻ tràn ra ngoài, thời gian dần qua bao trùm toàn bộ "U Ảnh thần điện".

- Tìm được!

Không qua bao lâu Mộ Hàn vui vẻ hô ra tiếng.

Nghe vậy Thanh Hỏa mặt lộ vui vẻ, Thúc Kỳ kinh ngạc nói:

- Tìm được cái gì?

Tiến vào "U Ảnh thần điện" này cảm xúc của hắn phấn khởi, thật vất vả mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, lại vừa vặn nghe được Mộ Hàn nói câu không đầu không đuôi thì khó hiểu.

- Đương nhiên là ‘ Tiên Hồn Thai ’ .

Mộ Hàn cười mỉm nói:

- Thanh Hỏa, chúng ta đi!

Khi đang nói chuyện lại chụp vào Thúc Kỳ, tên này còn không rõ chuyện gì đang diễn ra. Thân hình đã bị Mộ Hàn thi triển "Huyết Thứ Thần Ti " khống chế đưa vào "Nguyệt Thần Mi Ấn ", về phần Thanh Hỏa không cần Mộ Hàn động thủ, đã tự đi vào.

Vèo!

Mộ Hàn như như lưu tinh, lập tức tiến vào cửa điện bên trái, cong cong quấn quấn đi xuyên qua sáu cung điện, một quảng trường hình tròn rộng mấy ngàn thước hiện ra trước mặt Mộ Hàn. Trên quảng trường này chỉ có một tòa "Tiên Hồn Thai" đỏ như máu, mỗi lần tối thiểu có thể truyền tống mấy ngàn người.

Chính là nó!

Thân ảnh Mộ Hàn không chút dừng lại. Lập tức bay xuống "Tiên Hồn Thai". Lực lượng linh hồn tuôn ra như suối, liên tục không ngừng rót vào trong đài.

Oanh!

Bình đài rung động, hàng tỉ đạo hào quang huyết hồng tỏa ra ngoài, nhưng thời gian này Mộ Hàn nhíu mày. Loại lực lượng trình độ này không đủ dẫn động lực lượng trong "Tiên Hồn Thai". Ý niệm khẽ động cho lực lượng linh hồn cường đại rót vào.

...

Ân?

Trên địa cầu số mười tám, trong ao lớn cách thành mấy vạn dặm. Thịnh Dạ vừa ra ngoài đột nhiên nhíu mày, bắn người lên.

- Xảy ra chuyện gì? Lại có người khởi động ‘ Tiên Hồn Thai ’? Là Thịnh Quang hay là... Thật lớn mật...

- Các ngươi tiếp tục thương nghị, bổn tọa đi một chút sẽ trở lại!

Ánh mắt như chim ưng đảo qua phía trước, Thịnh Dạ tức giận bừng bừng.

- Vâng!

Hơn mười người đối diện khom người, mà khi bọn họ ngẩng đầu lên thì thân ảnh Thịnh Dạ biến mất không còn bóng dáng. Mọi người hai mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng nghi hoặc, đột nhiên Thịnh Dạ thống lĩnh biến sắc, nổi giận đùng đùng rời đi, không biết xảy ra chuyện gì.

...

- Vẫn chưa được?

Mộ Hàn nhíu mày càng chặt, muốn dùng tòa "Tiên Hồn Thai " này tốc độ tự nhiên càng nhanh càng tốt, nếu kéo dài quá lâu thì chủ nhân "U Ảnh thần điện" Thịnh Quang sẽ phát giác. Một khi hắn trở về thì rất có thể sẽ làm xấu chuyện của Mộ Hàn.

- Hỗn độn thần lực!

Trong nháy mắt Mộ Hàn hung ác cắn răng một cái, hắn điều động thần lực do bản thể ngưng luyện ra, hắn dung nhập lực lượng linh hồn của Thịnh Quang này này cùng cho vào trong đạo văn "Tiên Hồn Thai". Thoáng chốc âm thanh ầm ầm vang vọng.

Hô!

Vô số hào quang huyết hồng ngưng tụ thành thực chất, tầng tầng lớp lớp che Mộ Hàn lại. "Tiên Hồn Thai" biến hóa cực lớn làm cho Mộ Hàn vui vẻ trong lòng, lặng yên thu hồi "Hỗn độn thần lực ", nhưng mà lực lượng linh hồn vẫn rót vào "Tiên Hồn Thai" như trước.

- Thịnh Quang, ngươi đang làm gì đó? Mau ra đây!

Tiếng gầm gừ tức giận đột nhiên vang vọng trong U Ảnh, Thịnh Dạ hiển hiện ra trong sân rộng.

- Đại ca, ta ở chỗ của ngươi chỉ có thể tránh né ba tháng, ba tháng sau chiến tranh bộc phát, Sào Quan cùng Úc Quỳnh sẽ có cơ hội lấy mạng của ta. Ta suy nghĩ vẫn phải tránh đi thật xa, chờ ta luyện hóa tất cả ‘ hồn tinh ’, tu vị đột phá đến Thiên Nhân Cảnh sẽ trở về.

Mộ Hàn cười nói.

- Có ta ở đây ai dám động đến ngươi?

Thịnh Dạ trầm giọng nói:

- Nhanh đi ra!

- Đại ca không cần khuyên nữa, ý ta đã quyết.

- Làm càn! Ta thấy ngươi không phải muốn tránh né Sào Quan cùng Úc Quỳnh, mà là muốn làm phản đồ U Ảnh tộc! Nếu ngươi không chịu đi ra thì ta sẽ bắt ngươi đi ra!

Thịnh Dạ quát một tiếng, thân ảnh lập tức xuất hiện trong "Tiên Hồn Thai", năm ngón tay như móc câu bắt lấy Mộ Hàn bên trong hào quang.

- Muốn bắt ta? Sợ là không kịp!

Mộ Hàn cười ha ha, vào lúc giọng nói vang lên "Tiên Hồn Thai" dưới chân rung động mạnh hơn. Thịnh Dạ thấy thế sắc mặt khẽ biến, thân ảnh khẽ động xâm nhập vào trong huyết quang này. Ngay lập tức thân ảnh Mộ Hàn cùng Thịnh Dạ đã biến mất.

...

Bên ngoài không gian giới bích của Thánh Ấn Thiên Vực, hào quang lóng lánh lập lòe, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc sáng hoặc tối, sáng lạn nhiều màu.

Trong nơi này có đủ loại hào quang, có một đoàn hào quang thôi phát tới tạn cùng, bỗng nhiên bạo tán ra hồng quang chói mắt chiếu rọi mấy chục không gian giới bích, mà huyết quang tan biến đi.

Lúc này trên một bình đài to lớn mấy ngàn thước đang trôi nổi cách giới bích không xa.

Hô!

Trong phạm vi bình đài hư không chấn động kịch liệt, một đạo thân ảnh bỗng dưng hiện ra ngoài, đúng là Mộ Hàn. Lúc đứng trên bình đài, thân ảnh của Mộ Hàn đã bỏ chạy qua phía trước, trong khoảnh khắc đã tới trước không gian giới bích.

Cách nhau vài giây hư không rung chuyển lần nữa, Thịnh Dạ theo đuôi tới đây.

- Thịnh Quang, ngươi là phản đồ U Ảnh tộc, bổn tọa không có đệ đệ như ngươi!

Nổi giận gầm lên một tiếng, Thịnh Dạ đã lao ra khỏi bình đài, mười đạo kiếm quang huyết hồng bay ra khỏi đầu ngón tay xoẹt qua từng đạo quỹ tích quỷ dị, lập tức bao phủ Mộ Hàn.

- Thịnh Dạ, mở to hai mắt nhìn rõ ràng, ta vốn không phải đệ đệ của ngươi..

Hôm nay đã rời xa địa cầu số mười tám, Mộ Hàn cũng không còn cố kỵ, hắn cười to và động tác không chút dừng lại, Thiên Anh ở sâu trong linh hồn Thịnh Quang bắn ra ngoài, lập tức bành trướng tới trăm mét, bàn tay lớn đập qua phía Thịnh Dạ. Về phần kiếm quang huyết hồng từ bốn phía bao phủ lấy mình, Mộ Hàn chẳng thèm quan tâm tới chúng, tùy ý cho chúng đâm vào người của mình.