Vũ Vương

Chương 348: Đã tới thì cần gì phải đi?




Giờ phút này, Long Huyết sơn nơi chân núi xuống, Cơ Vân Trúc nhưng lại sầu mi khổ kiểm địa đổi tới đổi lui, thỉnh thoảng địa ngửa đầu đang trông xem thế nào lấy cao mấy ngàn thước Thạch Phong.

Cơ Vân Trúc từ Cổ Linh thành trở lại đã mấy tháng, nhưng mà vẫn ở đây mấy tháng qua.

Trong khoảng thời gian này Cơ Vân Thiền vẫn bế quan tu luyện tại Long Huyết Sơn, đã đến đột phá Vạn Lưu Cảnh tới thời khắc mấu chốt, mà thạch điện nàng tu luyện cách chân núi gần nhất hai ngàn mét.

Dùng Cơ Vân Trúc vừa mới đột phá đến "Huyền Thai Nhị trọng thiên" thì cơ bản không đi tới đây được.

Quan trọng nhất là thạch điện đóng lại sẽ đoạn tuyệt với bên ngoài. Chuyện này có ý nghĩa trừ khi Cơ Vân Thiền tự mình đi ra, nếu không Cơ Vân Trúc cũng không có khả năng tiến vào trong điện, càng không có khả năng nói tin tức của Cơ Vân Yên cho nàng biết.

Cơ Vân Trúc không thể không nghĩ tới tìm Tư Không Chiếu hỗ trợ, nhưng mà trong khoảng thời gian này Tư Không Chiếu cũng không ở trong tông phái, nàng phải nghĩ tất cả biện pháp mới được.

Về phần Vũ Long Thiên Tông có các cường giả Vạn Lưu Cảnh khác thì nàng cũng đi tìm, thậm chí còn có một cường giả Vạn Lưu Cảnh thâm nhập "Vực Giới Sát Tràng" điều tra, đáng tiếc không có tìm ra tung tích của Cơ Vân Yên, Cơ Vân Trúc vô kế khả thi, chỉ có thể ở chân núi Long Huyết chờ đợi đại tỷ xuất quan.

Cũng may Cơ Vân Yên và nàng mặc dù ngăn cách tinh thần lạc ấn với nhau, nhưng tinh thần lạc ấn của nàng vẫn không có tiêu tán, chuyện này nói rõ nàng không nguy hiểm tính mạng.

Điều này cũng khiến Cơ Vân Trúc có thể yên tâm.

Trời chiều như máu, hào quang mỹ lệ chiếu xuống các nơi, chiếu sáng cả tòa Long Huyết Sơn như mộng như ảo.

- Lại một ngày sắp trôi qua.

Cơ Vân Trúc thầm thở dài, đang muốn quay người rời đi thì đột nhiên một đạo hào quang màu tím bắn lên trời, một đạo khí tức màu tím bao phủ khắp Long Huyết Sơn, như cột khói xông thẳng trời cao, ngay sau đó liền có vô số đạo hào quang màu tím từ trên cao dồn xuống.

Chỉ một thoáng hư không đã tràn ngập màu tím, lại bao trùm bầu trời của Long Huyết Sơn vào bên trong.

- Vạn Lưu chảy ra!

Cơ Vân Trúc ngẩn ngơ, chợt hai mắt của nàng kích động và mừng rỡ, có chút nói năng lộn xộn hét lên.

- Là đại tỷ! Nàng đột phá đến Vạn Lưu Cảnh rồi... Nàng sắp đi ra...

- Là thời điểm đi ra!

Trong động quật Linh Trì Ngọc Bích, Mộ Hàn than nhẹ, vươn người đứng dậy.

Nhưng mà trước khi đi ra phải chôn cất Phong Lưu Vân đã.

Tuy Mộ Hàn với Phong Lưu Vân không có nửa điểm hảo cảm,nhưng hiện tại hắn sắm vai người thừa kế của Phong Lưu Vân, tự nhiên không thể tùy tiện vứt bỏ thân thể của Phong Lưu Vân, nếu không thời điểm rời khỏi động quật lại khiến đám cường giả Vạn Lưu Cảnh bất mãn, vậy thig rước lấy phiến toái không nhỏ.

Con mắt Mộ Hàn quét qua, ánh mắt của hắn rơi vào cái hố.

Thu Đạo Khí cung điện vào trong Tâm Cung, cái động quật này chẳng còn gì, ái hố Phong Lưu Vân giam cầm "Mặc Tâm Thần Thủy" lại trở thành nơi vùi thân của hắn. Nhưng mà khi Mộ Hàn đi về phía trước mấy bước và thăm dò cái hố lại ngẩn ngơ.

Ở cuối cái hố nhiều ra chất lỏng màu đen.

Ý niệm trong đầu Mộ Hàn đảo ngược trở lại, trong thời gian ngắn liền bừng tỉnh đại ngộ, cái hố này đúng là tương liên với linh trì, chỉ là bị Đạo Khí cách trở mà thôi, sau khi linh hồn của Phong Lưu Vân tiêu vong thì vài món Đạo Khí ngăn cản chung quanh cũng hết tác dụng, mà chính mình thu Đạo Khí cung điện toàn đi thì chướng ngại cuối cùng trong linh trì cũng biến mất, nước ao bên ngoài cũng tiến vào trong.

- Trước kia Phong Lưu Vân từng nói, nếu hắn tử vong thì giam cầm của cung điện này sẽ biến mất, mà linh trì "Mặc Tâm Thần Thủy" bên ngoài sẽ thông suốt, càng dung hợp "Mặc Tâm Thần Thủy" vào trong người của hắn, sẽ giúp hắn chuyển biến, hắn vất vả mấy trăm năm thậm chí chôn vùi tính mạng cũng chỉ khiến "Mặc Tâm Thần Thủy" làm áo cưới cho người.

Nhớ lại những lời Phong Lưu Vân nói trong Tâm Cung, đột nhiên trong đầu của Mộ Hàn sinh ra ý nghĩ cực kỳ kinh người.

- Dùng chính mình thân thể và Mặc Tâm Thần Thủy trong người, có lẽ sẽ hấp dẫn "Mặc Tâm Thần Thủy" bên ngoài tới, nếu như thành công thì có thể phát lớn rồi.

Nghĩ vậy Mộ Hàn có chút rục rịch, đầu óc vận chuyển thật nhanh, càng không ngừng so đo lợi hại tỏng đó.

Chỉ sau một lúc lâu, Mộ Hàn liền đã quyết định, đột nhiên thả người nhảy hướng hố, mà ở thân hình cùng cái kia ghềnh đen như mực nước ao tiếp xúc lúc, Mộ Hàn đã đem bản thân khí tức thu liễm đến mức tận cùng, Tử Hư Thần Cung nội lưu lại "Mặc Tâm Thần Thủy" càng là tuôn ra mà ra, trong khoảnh khắc liền đưa hắn toàn thân cao thấp bao trùm ở bên trong.

Đông!

Thân hình của hắn chìm xuống, nước ao đen như mực tràn tới ngực Mộ Hàn.

Chợt bên ngoài thân Mộ Hàn có "Mặc Tâm Thần Thủy" chấn động , nước đen như mực bốc hơi, không qua một hồi đã đầy lại.

Trong khói đen Mộ Hàn lại như tượng gỗ không có tính mạng, vẫn không nhúc nhích.

Hô!

Trong nháy mắt qua đi, chung quanh ngọc bích đột nhiên có cuồng phong thổi qua, linh trì đen như mực sôi lên, trong khoảnh khắc đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, bắt đầu khiến nước ao chấn động mạnh và sinh ra dòng xoáy, tiếng va đập đinh tai nhức óc truyền khắp "Cực Chân Giới Vực" .

- Ồ, xảy ra chuyện gì?

Bên ngoài Vô Cực Thiên Cung, Tiêu Tố Ảnh cùng Cung Hạo ngồi xếp bằng mở to mắt ra, quay đầu nhìn về phía Linh Trì Ngọc Bích. Cũng không lâu lắm cảm ứng được tình huống bên kia, trong mắt hai người đầy kinh ngạc, bọn họ phát hiện nước ao đen đang có xu thế nhạt đi.

Bên kia xảy ra chuyện gì?

- Không phải nước ao trở thành nhạt, mà là toàn bộ "Mặc Tâm Thần Thủy" trong ao bắt đầu tụ tập lại.

Vừa lúc đó một âm thanh già nua vang lên, một câu trả lời khiếnTiêu Tố Ảnh cùng Cung Hạo nghi vấn trong lòng, nhưng mà ở cửa ra vào "Vô Cực Thiên Cung" có vài lão giả mở to mắt ra, con mắt bắn hào quang sáng ngời.

Nước ao càng ngày càng thanh tịnh...

Ước chừng một phút đồng hồ sau có thể xuyên qua nước ao nhìn rõ ràng cảnh trí dưới đáy hồ.

Cũng không lâu lắm nước đã thu nhỏ chín thành.

Sau khi vặn vẹo như linh xà, bóng đen nồng đậm tới cực điểm lại chui vào trong một khối đá.

Trong động quật Mộ Hàn vẫn ngồi như điêu khắc.

Xoạt!

Phút chốc nước ao quanh người Mộ Hàn cuồn cuộn lên.

Thời gian mấy giây ngắn ngủi nồng đậm vô số lần. Nước ao đen giống như có tính mạng, vừa nhìn thấy Mặc Tâm Thần Thủy bên ngoài người Mộ Hàn thì bổ nhàu qua.

Lúc này trừ "Mặc Tâm Thần Thủy" thì có nhiều tầng chất lỏng màu đen dính tạo thành.

Hơn nữa chất lỏng đen như mực tràn vào càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt cả hồ đã bị lắp đầy.

- Đây là ‘ Mặc Tâm Thần Thủy ’ trong ao.

Phát giác được biến hóa quanh người, trong đầu Mộ Hàn hiện ra suy nghĩ kinh hỉ này, nhưng mà hắn vẫn ngồi bất động như đá.

"Mặc Tâm Thần Thủy" trong ao như có linh tính, mà lúc trước hắn hấp thu "Mặc Tâm Thần Thủy" như không có linh tính.

Cả hai gặp nhau tự nhiên là dung hợp.