Vũ Vương

Chương 447: Vô Gian Hậu Thổ




Vèo! Vèo. . .

Tiếng xé gió liên tiếp không ngừng, số bóng dáng bay lơ lửng ở bên ngoài "Đô Thiên Linh Trụ" càng ngày càng nhiều. . .

. . .

Trong Hư Vô mênh mông, tốc độ của Mộ Hàn không giảm chút nào.

Sau khi hoàn toàn luyện hóa xong mười cỗ phân thân linh hồn của "Đại Địa Ma Long" , Mộ Hàn liền tiếp tục hấp thu "Thái Tiêu Thần Lực" . Cho đến lúc đạo Anh Lôi thứ mười sáu mới có hình thức sơ khai ban đầu thì Mộ Hàn cũng không gặp được thêm một khối phân thân linh hồn, cũng không gặp được một người tu sĩ. Tựa hồ trong thiên địa chỉ còn một mình hắn.

- Lực lượng Thổ thuộc tính trình độ cao nhất kia không còn xa !

Có hơi mở mắt, Mộ Hàn thở nhẹ một hơi.

Những phân thân linh hồn này xuất hiện, khiến cho Mộ Hàn mơ hồ có loại dự cảm chính mình mà muốn thu được Thổ thuộc tính trình độ cao nhất kia, tựa hồ cũng không phải rất dễ dàng. Tại một nơi như không gian phong ấn này, lực lượng Thổ thuộc tính tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện. Sở dĩ nó tồn tại, nhất định có chút liên hệ cùng "Đại Địa Ma Long" .

Nói không chừng, nó liền ở ngay bên cạnh "Đại Địa Ma Long" .

Một bộ phận linh hồn của "Đại Địa Ma Long" kia đã chạy thoát ra ngoài, hiện tại khẳng định đã bắt được không ít đệ tử tứ tông. "Đại Địa Ma Long" có được năng lực nuốt chửng Tâm Cung của tu sĩ . Nay có nhiều Tâm Cung tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền như vậy để mà hấp thu, thực lực của nó nhất định sẽ tăng lên nhanh chóng một mức lớn.

Hiện tại Mộ Hàn lo lắng nhất chính là, sau khi "Đại Địa Ma Long" nuốt chửng những Tâm Cung này liền có thể đủ sức phá bỏ phong ấn.

Phong ấn vừa vỡ, linh hồn và thân thể của Đại Địa Ma Long liền có thể lại dung hợp, mà pho tượng điêu khắc to lớn kia ở trong Hắc Ma Điện bên ngoài sẽ lại có khả năng khôi phục sức sống.

Nói vậy, Mộ Hàn chẳng khác nào là bị nhốt ở trong bụng "Đại Địa Ma Long".

"Đại Địa Ma Long" không có nhục thân để làm chỗ dự, coi như lực lượng linh hồn khôi phục đến cảnh giới Linh Trì thì Mộ Hàn cũng không lo lắng gì. Nhưng nếu mà "Hắc Ma thần thú" lại có được thân thể, coi như chỉ là Vạn Lưu Nhất Trọng Thiên thì cũng đủ đi khiến cho Mộ Hàn đau đầu. "Hắc Ma thần thú" đã từng là vô thượng cường giả cảnh giới Linh Trì, mặc dù sau khi thoát khốn chỉ có tu vi Vạn Lưu Nhất Trọng Thiên thì cũng không phải hạng mà Văn Nhân Tinh Nhược hoặc Cơ Vân Thiền có khả năng bằng được.

- Lần này vào đây có sáu vị tu sĩ Vạn Lưu Cảnh, Cơ Vân Thiền đã bị chính mình giam giữ, Tiêu Tố Ảnh và Hoa Hải bọn họ cũng không biết ra sao. Chỉ mong bọn họ không nên cũng để cho phân thân linh hồn của 'Đại Địa Ma Long' bắt lấy.

Ý nghĩ của Mộ Hàn mạnh mẽ xoay chuyển. Bọn họ có thể ở tuổi như vậy mà đạt tới Vạn Lưu Cảnh, bọn họ, nhất là Tiêu Tố Ảnh sẽ có phẩm chất Tâm Cung hẳn là vượt thật xa so với các tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền khác. Chỉ cần mấy người bọn họ có thể bảo tồn chính mình, "Đại Địa Ma Long" hẳn là sẽ không thu được thực lực phá tan phong ấn nhanh như vậy.

- Việc đã đến nước này, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn là được. Nay đã có năng lực phá hỏng mưu đồ của "Đại Địa Ma Long" , vậy thì liền làm hết sức. Nếu như đến tình trạng cũng không sao cứu vãn nổi, chỉ cần hội tụ linh hồn và tâm thần vào trong Thiên Anh, với sự thần kỳ của 'Tử Hư Thần Cung' thì dù như thế nào cũng có thể giữ được tánh mạng.

Với suy nghĩ như vậy, Mộ Hàn lập tức cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, ánh mắt vô ý thức bắt đầu liếc nhìn về phía chung quanh.

Sau đó một tích tắc, ánh mắt của Mộ Hàn liền đột nhiên dừng lại. Ở phía bên phải hắn cách đó vài ngàn mét, lại có hai bóng người đang nhanh như điện chớp phóng tới đây.

Hai người kia đúng là Tiêu Tố Ảnh và Hoa Hải!

- Thật sự là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến!

Mộ Hàn vỗ tay cười một tiếng, xa xa Tiêu Tố Ảnh và Hoa Hải tựa hồ cũng phát hiện sự tồn tại của Mộ Hàn, chợt hơi hơi điều chỉnh phương hướng rồi lập tức chạy đến gần Mộ Hàn.

. . .

- Bốn mươi người!

Vừa giống hệt loáng một cái như chớp mắt, lại vừa giống như đã qua mấy giờ. "Đại Địa Ma Long" đột nhiên kích động cười thành tiếng lớn. Lúc này, ở bên ngoài "Đô Thiên Linh Trụ" kia có hơn sáu mươi cỗ phân thân linh hồn đã trở về đột nhiên hối hả dung hợp. Chỉ trong chốc lát, liền hóa thành một khối phân thân linh hồn dài đến ngàn mét.

- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!

Thân thể to lớn của phân thân linh hồn vặn vẹo một hồi , tiếng gầm gừ kịch liệt thoát ra khỏi cổ họng. Cơ hồ đồng thời, cái miệng to như chậu máu há ngoác ra, cái lưỡi dài màu đỏ tươi lại như tên rời cung phóng ra dữ dội. Lập tức ngay sau đó, nó như tia chớp điểm vào mi tâm tên nam nhân trẻ tuổi gần nhất .

Cơ hồ là vừa chạm vào tức thì lui lại. Có điều là lúc co lại cuộn tròn mà quay về thì ở cuối đầu lưỡi phân thân linh hồn "Đại Địa Ma Long" lại xuất hiện một khí tức sương mù mờ mịt.

Đó chính là Tâm Cung của nam nhân trẻ tuổi này.

Sau khi mất đi Tâm Cung , những sợi tơ màu đen bên ngoài thân thể của nam nhân kia lại như con giun mà bắt đầu giãy dụa. Rồi chúng nhanh chóng liền bao bọc kín mít thân thể hắn. Chỉ là trong thời gian tích tắc, nam nhân kia liền bị "Thực Hồn Ma Khí" của Đại Địa Ma Long làm tan rã hoàn toàn sạch sẽ, ngay cả mộtchút mảnh vụn đầu khớp xương cũng không còn lại.

- Vút! Vút! Vút. . .

Cái lưỡi dài của phân thân linh hồn Đại Địa Ma Long kia nhanh chóng rung động, trong thời gian chớp mắt liền lại thụt thò chín lần. Nếu tính thêm cả nam nhân trẻ tuổi gặp tai ương đầu tiên thì đã là mười cái Tâm Cung của đệ tử tứ tông cấp Mệnh Tuyền Thất Trọng Thiên bị nuốt chửng, thân thể bị tan rã, từ đó hoàn toàn biến mất ở trên thế gian loài nguời.

Cuốn vào cái Tâm Cung thứ mười của tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền, phân thân linh hồn kia liền thu hồi đầu lưỡi, đình chỉ nuốt chửng. Nó bắt đầu lẳng lặng luyện hóa.

Bên trong "Đô Thiên Linh Trụ" kia, Đại Địa Ma Long cũng tùy thời nhắm đôi mắt lại. Thời gian lặng yên trôi qua, khối thân thể phân thân linh hồn của nó đúng là bắt đầu dần dần bành trướng.

- Thích! Thích! Sáu ngàn năm chưa từng ăn được mỹ vị như thế!

Ước chừng sau khi một khắc canh giờ trôi qua, đôi mắt của "Đại Địa Ma Long" đột nhiên mở ra, nhưng nó vẫn còn chưa hết cảm khái mà kêu một tiếng. Khi ánh mắt nhìn về phía mấy chục tên tu sĩ hôn mê bất tỉnh còn lại thì, giống như là đang nhìn mấy chục khối thịt béo thơm ngào ngạt . Đúng là dáng vẻ thèm nhỏ dãi. Mà phân thân linh hồn của nó thì lại lần nữa vươn cái lưỡi dài ra.

- Vút! Vút! Vút. . .

Đầu lưỡi đỏ tươi xuyên thấu hư không, kéo theo một chuỗi những tiếng kêu chói tai. Những đám khí tức sương mù mờ mịt liên tiếp tiến vào trong miệng của khối phân thân linh hồn kia.